Nhất Thụ Lê Hoa Áp Hải Đường

Chương 155: Tới Hoàng Thành




Người nam nhân kia. . .

Cho người ta một loại cảm giác rất. . .

Ôn nhu, tuy rằng chỉ thấy một bóng lưng, nhưng nàng lại cảm giác được tâm tình của hắn không tệ!

Đây là. . .

Lúc hắn ở chung với mình, chưa bao giờ có!

Trong lòng của nàng có phần đố kị, có phần bất an, hắn sẽ nhớ lại chuyện lúc trước sao?

Nếu như, hắn thực sự nhớ lại, vậy. . .

Tay nắm lại thật chặt, nàng không muốn, nàng cũng không thể để cho hắn nhớ lại!

Uất Trì Tà Dịch phải không?

Nếu, chỉ có ngươi mới có thể để cho ta sống, ta đây cũng chỉ có thể nắm lấy ngươi thật chặt !

Tuy rằng, tuy rằng ngực rất bất an, rất không có cơ sở, nhưng nàng phải sống, nàng muốn được sống !

“Tướng công. . .” ——

Nữ nhân lắc lắc người đi ra, nghe được giọng nói của nữ nhân này , tiểu Hoan Hoan tức giận quay đầu đi chỗ khác!

“Ngươi xác định bé ở trên tay của Long vương ?”

Nghe được Tiểu Hỏa Cầu báo lại, Đông Phương Ngữ Hinh càng buồn bực hơn!

Tiểu Hoan Hoan, lại thực sự rơi vào trong tay của Long vương !

Nàng từng muốn đi tìm người, nhưng đúng là không thể nào cứu ra mà thần không biết quỷ không hay !

Tên biến thái Long vương kia, làm sao bắt được tiểu Hoan Hoan tới đó chứ?

Đông Phương Ngữ Hinh có phần tức giận, nhưng vừa nghĩ khẳng định có liên quan với tiểu Nhạc Nhạc , tên Long vương chết tiệt này, vì có được tiểu Nhạc Nhạc thật đúng là. . .

Dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào nha. . .

Chỉ có điều, hắn dự đoán được tiểu Nhạc Nhạc, cũng muốn. . .

Cũng muốn. . . Khiến mình luyện đan cho hắn , có thể khẳng định là, hắn không dám làm gì tiểu Hoan Hoan!

Đông Phương Ngữ Hinh phân tích người như thế , nếu nàng biết Long vương đã từng uy hiếp tiểu Hoan Hoan như vậy , đoán chừng nàng sẽ trực tiếp đuổi theo. . .

A, phải giết chết, coi như là đánh không lại Long vương, nàng cũng sẽ không để cho tiểu Hoan Hoan bị khổ!

“Haizz, quên đi, chúng ta cùng nhau nghĩ một chút biện pháp đi. . .”

Đông Phương Ngữ Hinh biết chưa thể đến đó, đến đó. . .

Nói không chừng, chẳng những không có ích gì, trái lại. . .

“Hinh nhi, cái kia. . . có thể bên phía Sư hậu có phản ứng gì không?”

Tiểu Hỏa Cầu bất an hỏi, nó cảm giác. . .

Dựa theo trí thông minh của tiểu Hoan Hoan , nếu như muốn trở về, vậy cũng không phải là không có biện pháp.

Bé sở dĩ không trở lại, chắc là muốn nghĩ biện pháp cứu Uất Trì Tà Dịch . . .

Mặc dù Sư hậu đi qua, nhưng. . .

“Tạm thời không có. . .”

Đối với chuyện này, Đông Phương Ngữ Hinh biết không vội vàng được, Sư hậu rất ổn trọng, nàng sẽ có chừng mực.

“Dạ, Hinh nhi, ngươi cũng đừng có gấp, tiểu Hoan Hoan cũng không phải là ột người quá xúc động như vậy , bé nhất định có quyết định của chính mình. . .”

Đông Phương Ngữ Hinh gật đầu, lúc này cho dù nàng sốt ruột có ích lợi gì nha.

Nhưng thật ra, nên nói cho mấy người sư phụ một tiếng, hiện tại đã biết tiểu Hoan Hoan tung tích.

“Ta chẳng qua là lo lắng tiểu Nhạc Nhạc. . .”

Đông Phương Ngữ Hinh lo lắng nói :

“Long vương đối với nó. . . Haizz, ngươi cũng biết, vậy ngộ nhỡ rơi xuống trong tay của Long vương . . .”

Tiểu Hoan Hoan ngược lại không có việc gì, nhưng tiểu Nhạc Nhạc. . .

Bọn họ không có bản lĩnh cứu người nha.

“Tiểu Nhạc Nhạc sẽ không ngốc như vậy. . .”

Bọn họ đều khế ước với tiểu Hoan Hoan , nhưng tình cảm của hai người. . .

Ngay từ lúc đầu, tuy rằng bọn họ cũng đã từng cãi nhau , nhưng về sau vẫn luôn rất hòa hợp.

Không ghen tị, không tranh giành, bọn họ cũng là bạn rất thân.

Tiểu Nhạc Nhạc vốn là rất thông minh, mặc dù Tiểu Hỏa Cầu rất tự cao, nhưng không phải hắn không thừa nhận điểm ấy.

“Haizz, ta cũng biết tiểu Nhạc Nhạc không ngu ngốc như thế, nhưng. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.