Nhất Thời Xúc Động, Bảy Kiếp Không May

Chương 42




Tiếng khóc của Liêu Bắc Bắc im bặt, ngay sau đó, lại tuôn ra như nước lũ, trong lúc chịu dày vò, ôm nhau luôn khiến con người cảm thấy vô cùng ấm áp.

“Anh vẫn bằng lòng làm bạn bè với tôi sao?”

“Dĩ nhiên.”

Đường Diệp Trạch vuốt vuốt mái tóc dài của cô, người được sưởi ấm không chỉ là Liêu Bắc Bắc.

Liêu Bắc Bắc vòng hai tay, ôm hông anh, vùi mặt vào hõm vai anh, nhắc nhở mình đừng khóc nữa, thật không được tích sự gì, nhưng mà nước mắt thế nào cũng không kiềm chế được, nhanh chóng thấm ướt áo sơ mi của Đường Diệp Trạch.

Đường Diệp Trạch vuốt mái tóc dài của cô, anh cũng chỉ có thể vuốt ve tóc cô. Đôi khi, động tác thân mật không phải là sợ đối phương bài xích, mà là sợ bản thân mình lún quá sâu.

Lúc này, một giọng nói lanh lảnh mà ngờ vực truyền vào tai hai người:

“Ơ? Hai người đây là. . . . . .”

Phạm Phỉ nghe nói hôm nay Liêu Bắc Bắc không đi làm, lại gọi điện cho Đường Diệp Trạch không được, cho nên tìm đến nhà ở tập thể của Liêu Bắc Bắc để thăm dò xem như thế nào, sao mà ngờ sẽ đụng phải một màn khiến người ta khó chịu như thế.

Sống lưng Liêu Bắc Bắc cứng đờ, lập tức buông tay đang ôm chặt Đường Diệp Trạch ra, tiếp đó đứng lên, biết rõ quan hệ giữa Phạm Phỉ và Đường Diệp Trạch không đơn giản, cô còn ôm Đường Diệp Trạch khóc sướt mướt, hiển nhiên, mấy việc trước còn chưa giải quyết được, lúc này lại chọc phải Phạm Phỉ.

Phạm Phỉ tất nhiên sẽ không biểu hiện cảm xúc bất mãn lên trên mặt, từ đầu đến cuối cô không hề nhìn Đường Diệp Trạch một cái, chỉ dùng ánh mắt cực kỳ nghi hoặc nhìn Liêu Bắc Bắc, đợi chờ cô giải thích.

Phụ nữ đợi chờ đàn ông tỏ thái độ là thiếu sáng suốt, bởi vì so với phụ nữ, đàn ông bao giờ cũng bạc tình hơn.

Tất nhiên Liêu Bắc Bắc vô cùng khốn đốn, cô len lén chọc chân Đường Diệp Trạch một cái, ra hiệu cho anh giản thích một chút.

Song lần này, Đường Diệp Trạch lại không có ý định cứu cô, anh cũng đang chờ, chờ một định vị chưa chắc là có thể đạt được.

Thời gian dừng lại vài giây ——

“Tôi. . . . . . vừa rồi hơi không thoải mái, thiếu máu. . . . . . Ừ, thiếu máu. . . . . .” Liêu Bắc Bắc giải thích mơ hồ mối quan hệ phức tạp này, cô trốn tránh vấn đề đã trở thành một loại thói quen.

“Như vậy hả, tôi sẽ cùng cô đi bệnh viện đi, sắc mặt cô quả thật không tốt.” Phạm Phỉ tiến lên hai bước khoác khửu tay cô, không đợi Liêu Bắc Bắc từ chối nhã nhặn, Phạm Phỉ liền nhét cặp văn kiện vào trong tay Đường Diệp Trạch: “Đã vẽ ra bản thảo sơ bộ rồi, anh xem trước, em đưa Bắc Bắc đi bệnh viện kiểm tra một chút, dù sao không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.”

Liêu Bắc Bắc hơi hơi xoay người nhìn về phía Đường Diệp Trạch, Đường Diệp Trạch phất phất tay với cô, thật ra thì anh cũng có ý định này, bởi vì sắc mặt Liêu Bắc Bắc tái nhợt như tờ giấy, có Phạm Phỉ cùng đi còn thích hợp hơn anh.

Phạm Phỉ coi như là người phụ nữ có thể nhẫn nhịn, cô ta không hề tỏ chút địch ý nào, thậm chí còn hỏi han Liêu Bắc Bắc ân cần, hai người đi đến bãi đỗ xe, vừa vặn gặp phải Đường Diệp Hoa đang chuẩn bị ra ngoài.

Hiện tại người Liêu Bắc Bắc không muốn gặp nhất chính là anh ta, cho nên chân bước chậm lại, vô thức trốn phía sau Phạm Phỉ, Phạm Phỉ lại thoải mái bước đến chào hỏi ông chủ. Ở vùng này cô ta không có xe tư, vì sao lại đến bãi đỗ xe? Hiện giờ đã hiểu rồi đi.

“Hai cô đi đâu?” Đường Diệp Hoa khép cửa xe lại

“À, vừa rồi Liêu Bắc Bắc suýt nữa thì ngất xỉu, tôi cùng cô ấy đi bệnh viện kiểm tra.”

Trong lòng Đường Diệp Hoa suy nghĩ có phải đói không, nhưng mà trước mặt cấp dưới lại không thể trực tiếp hỏi Liêu Bắc Bắc, cho nên anh mở cửa sau của xe, ôn hòa nói với Phạm Phỉ: “cô bận thì đi đi, vừa vặn tôi vào thành phố.”

Phạm Phỉ chỉ chờ những lời này của Đường Diệp Hoa, cô ta nắm hai vai Liêu Bắc Bắc, đẩy cô đến trước mặt Đường Diệp Hoa, rất có lễ phép cúi đầu tạ ơn, sau đó xoay người rời đi.

Đợi Phạm Phỉ đi xa, Đường Diệp Hoa một tay bắt được Liêu Bắc Bắc đang lẩn trốn, nhét cô vào chỗ ngồi phía sau.

Lúc này Liêu Bắc Bắc có còn muốn đi đã không kịp rồi, bởi vì động tác của Đường Diệp Hoa còn nhanh hơn cô, lập tức ấn nút khóa xuống.

Xe chạy vụt ra khỏi bãi đỗ xe, Liêu Bắc Bắc vốn đang đói bụng đến hai mắt nhòa đi, hơn nữa tốc độ xe cực nhanh, cô tựa như người rối ngã trái ngã phải ở chỗ ngồi phía sau.

“Tôi rất ghét anh.”

Trời ạ. Thế mà cô lại nói ra, ngang nhiên mắng ông chủ,còn có phần hả hê đó.

“Ghét anh 100% cũng không sao cả, dù sao em cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay anh rồi.” Đường Diệp Hoa cong cong khóe miệng.

Liêu Bắc Bắc nhìn chằm chằm gáy anh: “Anh, anh quả thực là …. Kẻ vô lại …” Âm cuối càng ngày càng nhẹ, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

Đường Diệp Hoa bỏ ngoài tai, thấy thanh sô-cô-la trên cái khung trước xe, cầm lấy, ném về phía sau, rơi chính xác lên trên đùi cô.

Liêu Bắc Bắc mới không gây sự với thân thể mình, cô tức tối xé vỏ giấy ra, bất luận có ngon hay không, nhai một miếng thật to.

Một lon đồ uống tăng lực lại được quăng đến cạnh người cô, cô giật nắp, như là giận dỗi vừa ăn vừa uống.

“Tôi không có bệnh, anh thả tôi lại ven đường, tự tôi quay về.”

“Sắp chạy đến nơi rồi, đã đến thì khám một chút.” Ngữ điệu của Đường Diệp Hoa luôn là không cho phép bác bỏ, có cảm giác như kiểu “cô nói cứ nói, chẳng liên quan gì đến tôi.”

Liêu Bắc Bắc hai tay khoanh trước ngực trở nên khó chịu, cô chưa từng thấy người đàn ông nào ngang ngược như vậy.

Chỉ chốc lát sau, xe đã tới trước cửa bệnh viện.

Liêu Bắc Bắc xuống xe trước, một tiếng gọi lanh lảnh thu hút sự ý của cô.

“Cô giáo Liêu, cô giáo Liêu.” Niếp Niếp giãy thoát khỏi tay cô y tá, hớn hở chạy về phía Liêu Bắc Bắc, trí nhớ của trẻ con rất kém, vả lại Liêu Bắc Bắc vẫn luôn săn sóc bé.

Liêu Bắc Bắc chần chờ một chút, sau khi xác định Phan Hiểu Bác không có ở đây, thì giang hai tay ra, ôm Niếp Niếp vào trong lòng.

Đường Diệp Hoa dừng xe xong, thấy Liêu Bắc Bắc ôm một cô bé, anh mặt không đổi sắc đi tới, hỏi: “con cái nhà ai?”

Nhìn trên mức độ nào đó, hiển nhiên Phan Hiểu Bác là tuyển thủ hạt giống số một của Đường Diệp Hoa, cô thu lại nụ cười, lười trả lời, lại càng không muốn đáp lại anh.

Niếp Niếp ôm cô, nhìn về phía Đường Diệp Hoa, dựa vào những từ ngữ lễ phép chú thường dạy bé, tự mình trình bày thân phận: “Chào chú, cháu là cháu gái nhà Phan Hiểu Bác.”

Đường Diệp Hoa nhìn đứa bé đùa rất vui, vẻ mặt lạnh như băng cũng dịu đi vài phần. Nhưng mà anh còn chưa hỏi tiếp, chỉ thấy một người đàn ông đầu quấn băng gạc đi đến trước mặt: “Ai cho phép cô ôm Niếp Niếp ?”

Liêu Bắc Bắc thoáng cái rụt vai lại, Đường Diệp Hoa thì một bước chắn trước người cô, nhân thể nhận lấy đứa bé, nhét nó vào trong lòng Phan Hiểu Bác, không vui nói: “hô to gọi nhỏ với phụ nữ là mất phong độ.”

Liêu Bắc Bắc ngưỡng mộ bóng lưng người phía trước, không ngờ rằng Đường Diệp Hoa sẵn sàng giải vây giúp mình, tuy rằng cô rất không vừa mắt với thái độ của Đường Diệp Hoa, nhưng nghĩ kỹ ra, quả thật anh chưa hề hò hét bừa bãi với mình.

Lúc này Phan Hiểu Bác mới chú ý tới Đường Diệp Hoa, bởi vì thói quen nghề nghiệp, trước tiên anh ta sẽ chú tới đẳng cấp ăn mặc của một người. Đường Diệp Hoa một thân tây trang Armani, cổ tay đeo đồng hồ có tiếng, phong độ thì lại càng khỏi cần phải nói, rõ ràng là không thuộc về tầng lớp công sở thường dân.

Phan Hiểu Bác giống như hoàn toàn ngộ ra mà ngửa mặt lên trời cười lạnh mấy tiếng: “Liêu Bắc Bắc a Liêu Bắc Bắc, tôi nói này tần suất cô đổi đàn ông có phải quá nhanh rồi không?”

Liêu Bắc Bắc không thèm đáp lại, chỉ muốn đi nhanh lên.

Phan Hiểu Bác đánh giá Đường Diệp Hoa một cách không coi là lễ phép, khiêu khích nói: “Thật xin lỗi, đã quên tự giới thiệu mình, tôi là bạn trai cũ của Liêu Bắc Bắc, ba ngày trước vừa chia tay, nói cho chính xác hơn, còn chưa nói lời chia tay chính tức, Chúc các người phát triển thuận lợi.”

“Phan Hiểu Bác, anh quá vô liêm sỉ rồi. Anh đã làm gì với tôi anh còn không biết sao?” Liêu Bắc Bắc không nhịn được mở miệng nói.

“Tôi biết a, vạch trần một người ra vẻ trong trắng, thực ra là một ả đàn bà bắt cá mấy tay.” Phan Hiểu Bác tỏ rõ muốn phá hoại chuyện tốt của Liêu Bắc Bắc.

Liêu Bắc Bắc nắm chặt tay thành quả đấm, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng, nhưng mà cô không muốn tranh luận với Phan Hiểu Bác, tranh chấp với một tên khốn kiếp, chỉ tự hạ thấp đẳng cấp của mình.

Vì vậy, ngay vào lúc cô xoay người bỏ đi, Đường Diệp Hoa một tay ôm bả vai cô.

Tay anh giữ chặt bả vai Liêu Bắc Bắc, tựa như con người anh, mạnh mẽ mà cứng rắn nắm toàn cuộc trong tay.

Đường Diệp Hoa khẽ nhếch cằm, rất khinh thường nói với Phan Hiểu Bác: “Đừng trách phụ nữ thay đổi thất thường, muốn trách thì trách tự bản thân anh không có bản lĩnh níu giữ một người phụ nữ.” Anh giễu cợt cười một tiếng: “Hai người đã chia tay rồi, đó nghĩa là hai người xa lạ không hề liên quan, tôi hi vọng anh đừng có tiếp tục quấy rầy người phụ nữ của tôi nữa, cởi mở một chút, giống như một người đàn ông đi đứng nhanh nhẹ dứt khoát.”

Phan Hiểu Bác ngây ngẩn cả người, sau đó làm bộ làm tịch thương tiếc thở dài: “Ai, tôi vô cùng khâm phục sự can đảm của anh, nhưng mà, đến một ngày khi anh biết được người phụ nữ này tham lam đến cỡ nào, thâm tâm tôi hi vọng anh cũng có thể tràn đầy tự tin giống như ngày hôm nay vậy.”

“Không nhọc anh quan tâm, cho dù tôi có thua, ít nhất sẽ không giống như anh, làm nhục một người phụ nữ tôi từng thích, lại càng không vô lý đi tung tin đồn nhảm khắp nơi. Tôn nghiêm bắt nguồn từ chính cử chỉ lời nói của bản thân, anh thế này, người khác có muốn đánh giá cao anh cũng khó.”

Sau khi nghe xong, Phan Hiểu Bác không khỏi lửa giận công tâm, anh ta chìa tay ra chỉ vào Đường Diệp Hoa đang lên mặt dạy người. Đường Diệp Hoa thì chậm rãi gạt ra: “Chính là vì đầu anh đang bị thương, tôi mới nhẫn nại khuyên bảo anh, hiểu được tiến lui mới là thượng sách.”

Phan Hiểu Bác chợt thu tay lại, lại chỉ chỉ Liêu Bắc Bắc tránh dưới sự che trở của Đường Diệp Hoa. Nói thật, Phan Hiểu Bác khó có thể tin, Liêu Bắc Bắc lại còn có mặt mũi đóng vai người vô tội bị hại, hơn nữa còn coi những người đàn ông ưu tú này như kẻ ngốc mà đùa bỡn trên tay? Người phụ nữ này lòng dạ thâm sâu thật khiến anh ta cảm thấy không bằng ….

Nghìn tính vạn tính, lại không tính được Đường Diệp Hoa miệng độc này lại ra giúp mình, Liêu Bắc Bắc không khỏi cảm xúc lẫn lộn.

Niếp Niếp nằm trên bả vai chú mình, vẫy vẫy tay với Liêu Bắc Bắc, nụ cười hồn nhiên sáng lạn.

Liêu Bắc Bắc nhìn khuôn mặt tươi cười trong sáng của đứa trẻ, cho dù trong lòng rất không thoải mái, nhưng sẽ không chuyển lên trên người trẻ con. Chính là bởi vì đứa trẻ này không có chỗ nương tựa, cô mới không muốn đối đầu gay gắt với Phan Hiểu Bác. Đương nhiên, năng lực của cô cũng rất kém, không thể phủ nhận, lần nào cô cũng ỷ lại vào sự chăm sóc của hai anh em nhà họ Đường.

Liêu Bắc Bắc hướng về phía Đường Diệp Hoa, cúi mình thật thấp xuống, chân thành nói: “Cám ơn anh, cho dù anh có tin tưởng lời anh ta hay không, tôi đều muốn cảm ơn anh đã không bỏ mặc tôi trong lúc tôi một thân một mình.”

Đường Diệp Hoa khẽ nháy mắt, giữ bả vai cô, cười nói: “Thật giả đều không liên quan đến anh, nếu anh quyết định theo đuổi em, thì sẽ hoàn thành chức trách của một người theo đuổi, anh không bảo vệ em thì ai bảo vệ em, đúng không?”

Liêu Bắc Bắc cắn cắn môi, không thể không thừa nhận, lúc anh ta nói những lời này rất có sức hấp dẫn.

“Làm bạn gái của anh đi?” Anh hơi nhích tới gần gương mặt cô, giọng nói dịu dàng, dự định rèn sắt khi còn nóng.

Liêu Bắc Bắc chà nhẹ hai tay, để ý tới xung quanh mà nói với anh: “Để ngỏ lời cảm ơn, tôi mời anh ăn cơm.”

“Cơm là nhất định phải ăn, nhưng mà trước khi ăn cơm em tỏ thái độ trước đã.” Khóe miệng Đường Diệp Hoa hàm chứa ý cười, vẫn hung hăng như trước.

Thử hỏi, một vị độc thân hoàng kim khôi ngô phóng khoáng (*) theo đuổi cô, thậm chí tối qua cô còn tát người đàn ông này một bạt tai, anh không chỉ chẳng tính toán hiềm khích trước đó, còn giúp cô ra sức mắng chửi tên bạn trai cũ bỉ ổi vô liêm sỉ, cô đồng ý? Hay là từ chối đây?

((*) Độc thân hoàng kim: nguyên văn: 钻石王老五 (kim cương vương lão ngũ). Kim cương đại biểu cho sự cao quý, hiếm có. Vương lão ngũ ý chỉ người đàn ông độc thân. Kim cương Vương lão ngũ chỉ người đàn ông hiếm hoi còn sót lại, đẹp trai, giỏi giang, giàu có.

Khôi ngô, phóng khoáng: Hán Việt: anh tuấn tiêu sái.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.