Nhất Thời Xúc Động, Bảy Kiếp Không May

Chương 13




Cái mệnh già này của Liêu Bắc Bắc tất nhiên sẽ được lĩnh giấy thông hành đi tới Vạn Điệp Thành, trong vòng nửa năm, được bao ăn bao ở, mức lương cố định tạm thời là 1.500 tệ/ tháng, nhưng, cô biết được một tin tức tốt động trời, thì ra tập đoàn Đường thị ở Vạn Điệp Thành muốn xây dựng không phải là trung tâm thương mại mà là khu biệt thự. Nói cách khác, nếu thành công bán ra một lô đất năm trăm mét vuông, theo như giá tiền mỗi mét vuông là mười ngàn tệ mà tính, cô có thể nhận được số tiền phần trăm với mức phần trăm là một phần ngàn đươc trích ra: 500*10000*0. 001= 5000 tệ.

Vì thế cho nên, cô có ý chí chiến đấu, thay vì phải chen chúc trong đại đô thị tràn ngập chiến hỏa để cầu sinh tồn, còn không bằng tìm địa phương có tính cạnh tranh nhỏ để có thể tỏa sáng long lanh. Dĩ nhiên tỏa sáng và gì gì đó không phải là chỉ năng lực làm việc của cô, chỉ cầu ở trong rừng núi hoang vu mỹ nữ không nhiều lắm diễm áp quần phương. Nếu như vận khí tốt…, không chừng người mua biệt thự, Phú nhị đại cũng thuận tiện đem cô thu vào, hắc hắc hắc.

Nghĩ tới đây, cô lại cao hứng rồi, ngồi ở trước máy vi tính, tự làm cho mình vui vẻ, gửi đi một cái tin tức —— tỷ muốn đi kiếm thật nhiều tiền và bắt được một tiểu bạch kiểm, chúc mộng đẹp của ta trở thành sự thật đi.

Bình luận

① Khoai tây đậu: chúc mi tìm được người nghèo trong mộng.

② Thiên Nhai Nơi Nào Có Cỏ Thơm: tiểu bạch kiểm đều tìm tiểu bạch kiểm làm đối tượng, cô nương đừng đợi.

③Chưởng Môn Phái Ô Đũng Quần: chị, hôm nay quên uống thuốc sao?

Liêu Bắc Bắc liên tục nhận được sự chèn ép của các loại bạn xấu, vừa mới chuẩn bị mắng lại từng người, lại có một tin mới tới. Cô hăng hái bừng bừng mở ra nhìn, mặc dù nội dung bình luận rất thân thiện, nhưng cái com lê này là cô không muốn nhìn thấy nhất.

Bình luận

④ Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc : chúc cô thành công.

Ưu Thương Phụ Nhị Đại trả lời @ Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc : uy. Anh đến tột cùng là người nào a, có dám nói ra tên thật hay không? .

Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc trả lời @ Ưu Thương Phụ Nhị Đại : dám a, tôi là anh của cô.

Ưu Thương Phụ Nhị Đại trả lời @ Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc : tôi nhổ vào, phi phi. Đừng làm ra vẻ huyền bí, tôi thấy anh ngay cả tên gọi là gì cũng không biết, tên lừa đảo, lừa dối. Còn có còn có, ai cho phép anh đánh dấu tôi?

Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc @ Ưu Thương Phụ Nhị Đại : tôi có quyền lợi đánh dấu cô, cô cũng có thể xóa bỏ quyền lợi của tôi, nhưng tự gánh lấy hậu quả.

Liêu Bắc Bắc cổ nghẹn lại, cô mới không tin chuyện yêu ma quỷ quái này, chạm vào con chuột một chút, bỗng nhiên một cỗ áp lực vô hình hướng trên đỉnh đầu. Trong đầu cô quanh quẩn bốn chữ “Tự gánh lấy hậu quả”, con chuột từ mục xóa bỏ chuyển đến mục thay đổi liền chuyển đến ô vuông màu đỏ có gạch chéo trên màn ảnh, quên đi quên đi, ở trên mạng yêu ma quỷ quái còn nhiều, rất nhiều, huống chi khả năng tìm được người lại không lớn, vẫn là. . . . . . tắt websites đi.

Liêu Bắc Bắc mở ra va li hành lý thu dọn quần áo, Vạn Điệp Thành là vùng duyên hải, thành phố và thị trấn vẫn chưa được khai thác, lần này cô đi chính là nửa năm, mang thêm mấy lọ kem chống nắng, dầu đuổi muỗi, nhất định phải mang hai thùng mì ăn liền to. Đi ra ngoài, không sợ thức ăn khó ăn, chỉ sợ không có ăn.

Liêu Bắc Bắc được xem như là người chịu được khổ, nhưng trong chuyện này cũng có nổi khổ tâm bất đắc dĩ, bởi vì cha Liêu mẹ Liêu đối với nữ nhi mong đợi khá cao, nữ nhi bước vào trường đại học sư phạm một ngày, đã bị cha mẹ ruột thịt đuổi ra khỏi nhà, bọn họ hi vọng con gái trước lúc hai mươi sáu tuổi, thông qua sự cố gắng của mình kiếm được món tiền đầu tiên, không nhiều lắm, năm vạn là được. Nếu như Liêu Bắc Bắc hoàn thành được tâm nguyện của cha mẹ, chẳng những có thể quay về gia đình ấm áp của cô, cha mẹ còn hứa hẹn cho cô một căn phòng. Cho nên vì những mục tiêu phát sáng long lanh kia, Liêu Bắc Bắc chăm chỉ học tập, bớt ăn, một nắng hai sương. . . . . . Đến nay, trên sổ tiết kiệm rốt cục có dư ba nghìn đồng.

Cô thấy số tiền gửi ngân hàng nghèo nàn, mà bi thương . . . . . . Trở về trước máy vi tính, nói ra nỗi khổ trong lòng —— tại sao kiếm tiền khó như vậy a, rất nhiều đồng nghiệp hai, ba tháng là có thể kiếm được năm vạn, chẳng lẽ trí tuệ của tôi bị hạn chế sao?

Ba bạn xấu lập tức bình luận tới:

① Khoai tây đậu: cô rốt cục đã đối mặt với thực tế.

② Thiên Nhai Nơi Nào Có Cỏ Thơm: đừng tức giận, thiếu não thân không tàn chính là phúc khí.

③Chưởng Môn Phái Ô Đũng Quần: chị, uống thuốc quá liều à?

Liêu Bắc Bắc chẹp miệng, không có tri kỷ, không có uy tín, đời người thật thê lương.

Bỗng nhiên, cô không biết dây thần kinh có vấn đề hay không, lại chủ động gửi một cái tin cho”Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc “: nếu anh quả thật là ông chủ của tôi…, có thể thu xếp cho tôi một chỗ ngồi gần cửa sổ hay không, tôi hơi bị say xe.

Liêu Bắc Bắc cùng hơn hơn mười vị tiểu thư bán hàng còn lại được tập đoàn Đường thị cung cấp xe khách đi trước đến Vạn Điệp Thành, ít nhất hai ngày một đêm.

Đợi mười phút đồng hồ, Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc gửi tin đến: a được, nhưng tôi không rõ cô là ai lắm.

Liêu Bắc Bắc híp mắt nhe răng cười, cô thật thông minh, nhìn đi, đối phương còn tuyên bố ở trong vòng mười phút bắt được cô, nhưng là câu nói đầu tiên đã thăm dò ra đối phương, thì ra toàn chém gió. Cô đắc ý vai run lẩy bẩy, ở trước mặt những đứa bạn nhanh mồm nhanh miệng kia của cô, lúc nào cô cũng chậm chạp, nhưng so với “ Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc này”. . . . . . . Rốt cục tìm về lòng tự tin.

Tắt đèn ngủ, sáng mai lên đường, tranh thủ trong vòng nửa năm kiếm được món tiền đầu tiên.

※※ ※

Ngày thứ hai, công ty đề phòng những vị tiểu thư bán hàng kia “Lâm trận bỏ chạy”, lái xe rất nhiệt tình đi đón mọi người ở tận cửa nhà. Trong khi đồng nghiệp của cô mang theo va li da đủ màu sắc, mặc quần áo thời trang quyến rũ ngồi lên trên xe khách, chỉ có Liêu Bắc Bắc khiêng hai thùng mì ăn liền lảo đảo bò lên cửa xe.

Bởi vì bị thùng giấy chặn lại tầm mắt của cô, cô không có chú ý tới có người ngồi ở cửa xe khách

Bịch. . . . . .

“Á. . . . . .”

Liêu Bắc Bắc biết là đã va phải người, nhưng không đợi cô mở miệng nói xin lỗi, chỉ nghe bên trong xe một trận huyên náo, các đồng nghiệp trang điểm xinh đẹp hướng về phía cô chạy tới, Liêu Bắc Bắc tưởng rằng đồng sự hảo tâm giúp mình vận chuyển hai thùng mì tôm, lại không nghĩ bị ba đồng nghiệp chen bốn chúc đẩy sang một góc.

Chỉ nghe thất chủy bát thiệt (bảy miêng, tám lưỡi tương tự như câu mồm năm miệng mười), hỏi han ân cần ngoài ra còn có thanh âm chỉ trích Liêu Bắc Bắc lanh lảnh truyền đến liên tiếp.

“Liêu Bắc Bắc làm sao cô không cẩn thận như vậy a, đụng vào Đường tổng giám rồi.”

“Đường tổng giám ngài không sao chứ, tôi đây có thuốc giảm đau đánh tan vết bầm dạng phun sương rất hiệu quả.”

“Đường tổng giám, cho ngài khăn ướt khử trùng nè, cái thùng giấy thật bẩn. . . . . .”

“Liêu Bắc Bắc cô còn không mau ném cái thùng mì ăn liền kia của cô xuống, cô cho là lên núi xuống nông thôn sao?”

Ở trong mắt chư vị tinh anh, Liêu Bắc Bắc chính là con sâu làm rầu nồi canh, nói gì thì nói đến lúc mấu chốt rồi, nếu không lấy lòng anh thì đừng nghĩ đến chuyện quay trở về đô thị? .

Liêu Bắc Bắc cúi đầu không nói, nếu không, hay là cô quay về nhà trẻ làm cô nuôi dạy trẻ vậy, ô ô.

Lúc này, Đường Diệp Trạch đang bị mỹ nữ bao vây, một tay đắp mắt, một tay kia khó khăn giơ ngón tay lên cao nhất có thể: “Tôi không sao.”

Đường Diệp Trạch đứng lên, dáng người thon dài lập tức ở trong đám mỹ nữ xải bước đi. Liêu Bắc Bắc thấy đối phương đi thẳng tới phía mình, bước bước nhỏ lui về phía sau, nhưng Đường Diệp Trạch chẳng qua là đi ngang qua cô, nhảy qua chân ngồi vào vị trí tay lái phụ.

Ừ, nơi này hẳn là an toàn .

“Đường tổng giám, thật xin lỗi. . . . . .” Liêu Bắc hướng phía bắc cúi người chào bóng lưng của anh ta.

Đường Diệp Trạch đang nghịch laptop, tùy ý lắc đầu, nhưng từ góc độ của Liêu Bắc Bắc nhìn lại, ghế dựa lưng vừa lúc ngăn trở động tác lắc đầu của Đường Diệp Trạch, cho nên cô phỏng đoán anh rất tức giận.

Các đồng nghiệp thấy anh không nói gì, liền trở về chỗ ngồi riêng tự mình vẽ lông mày tô mắt, vẫn không quên hướng Liêu Bắc Bắc ném đi ánh mắt kinh thường.

Nghề bán hàng là chiến trường không có khói thuốc súng, lục đục với nhau, đấu trí so dũng khí là hiện tượng phổ biến của loại nghề này, không tính kế người sẽ bị người khác tính kế, mà những nhân viên bán hàng không muốn động đầu óc, thì nên nhanh chóng về nhà bán khoai lang đi.

Liêu Bắc Bắc ủy khuất mím môi, mặc dù ra quân chưa đánh đã mất mạng, nhưng mà không thể bị các đồng nghiệp xem thường, Liêu Bắc Bắc cố gắng lên a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.