Nhất Thời Mềm Lòng Thích Cậu

Chương 13




Edit: LaPluie

Tiếng Mạnh Tiểu Nam vang lên: "Tớ mới vừa kiểm tra thẻ ngân hàng một phen, 50 vạn căn bản không đủ được, làm sao bây giờ?"

Đây quả thật là một một vấn đề khó giải quyết. Cứ cho là An Sơ Hạ trên tay có một tấm thẻ phụ Hàn Lục Hải cung cấp, cô hoàn toàn có thể rút ra 50 vạn. Nhưng chuyện này cô không làm nổi. Không cần đề cập đến Hàn Lục Hải sẽ hỏi cô lấy tiền làm gì. Bởi vì 50 vạn Hàn Lục Hải căn bản không quan tâm. Cô xấu hổ vì ăn thịt uống nước nhà người ta còn dùng của Hàn gia một khoản tiền lớn như vậy.

Huống chi... cô bây giờ đối với Hàn Lục Hải, trong lòng có một tâm lý kháng cự kỳ lạ, không chừng với việc nghe Hàn Thất Lục nói sự việc kia có quan hệ. Nhưng tóm lại, cô tạm thời không muốn liên quan đến Hàn Lục Hải quá nhiều.

An Sơ Hạ trầm mặc một hồi, tiện đà khẽ cắn môi nói: "Cậu đừng quan tâm chuyện đó, tớ sẽ nghĩ cách."

"Đúng là... cậu nghĩ cách kia? Dùng tiền của Hàn gia?" Manh Tiểu Nam nghi hoặc hỏi.

Đương nhiên không thể dùng tiền trong thẻ phụ kia!

An Sơ Hạ hít sâu một hơi nói: "Tóm lại... Tớ sẽ nghĩ cách, cậu đừng cùng bá phụ bá mẫu nói chuyện này, công ty bá phụ gần đây không phải vô cùng... 50 vạn không phải số nhỏ, cậu cũng đừng suy nghĩ."

"Khả 50 vạn đối với cậu cũng không phải số nhỏ ah." Manh tiểu nam nói.

"Cậu cũng không cần quản tớ." Nói xuống một câu như vậy, An Sơ Hạ trực tiếp cúp điện thoại, không cho Manh Tiểu Nam lại nói thêm điều gì.

50 vạn đối với An Sơ Hạ mà nói, quả thật không phải một con sô nhỏ, thế nhưng, cô nhất định phải biết người kia là ai. Người uy hiếp Manh Tiểu Nam kia, cuối cùng là ai.

Ở phía bên kia, câu lạc bộ bóng rổ huấn luyện đã đến lúc kết thúc, từng người tự mình đến phòng thay đồ tắm rửa thay quần áo. Hàn Thất Lục tắm rửa xong trở lại như trước, áo sơmi trắng bên trong, bên ngoài vẫn là áo len An Sơ Hạ tặng anh.

Tiêu Minh Lạc cùng Lăng Hàn Vũ hai người đã chờ ở bên ngoài, thấy Hàn Thất Lục trở ra, hai người nhao nhao tiến lên. Tiêu Minh Lạc hỏi trước: "Hai người các cô ấy hiện tại ở đâu rồi hả?"

Hàn Thất Lục lấy điện thoại cầm ra xem xét, thở ra ba chữ: "Đường Văn Hoa."

" Đường Văn Hoa?" Lăng Hàn vũ cau mày nói: "Gần đó không phải khu mới khai phá sao? Cô ấy đi vào đó làm gì? Không phải xảy ra chuyện gì chứ?"

So với Lăng Hàn Vũ lo lắng, Hàn Thất Lục trái lại bình thản ung dung.

Tiêu Minh Lạc ngẩn ngơ, lập tức nói: "Đường kia là con đường duy nhất hướng đến Hàn gia, xem ra, An Sơ Hạ đang trên đường trở về rồi."

Lăng Hàn Vũ lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Đội trưởng, chúng ta đi rồi." Thành viên khác CLB bóng rổ ngang qua phòng thay quần áo, nói với ba người một câu tạm biệt rồi mới đi ra.

Mà ở lại sau cùng, lại là Đại Hổ cùng Nam Cung tử phi.

Nam Cung tử phi nghiêng người, thời điểm chuẩn bị vượt qua người Hàn Thất Lục đi ra, Hàn Thất lục đột nhiên hai tay túm chặt cánh tay Nam Cung tử phi. Cùng lúc đó, Đại Hổ lập tức định bỏ cánh tay Hàn Thất Lục ra, nhưng Tiêu Minh Lạc nhanh tay nhanh mắt đã bắt tay Đại Hổ.

"Tôi có chuyện muốn hỏi cậu." Hàn Thất Lục vừa nói, sau đó mới nới lỏng tay mình ra.

Tiêu Minh Lạc tiếp đó cũng buông tay Đại Hổ, một tay Đại Hổ đang trong trạng thái nắm thành nắm đấm từ từ thả lỏng, xoay người đứng bên cạnh Nam Cung tử phi.

Nam Cung tử phi từ đầu đến cuối biểu tình đều không có chút biến hóa, chỉ nói: "Chuyện gì?"

"Nguyên nhân cậu tới Tư Đế Lan là gì?"

Hàn Thất Lục không đặt nghi vấn, nhưng bắt buộc phải hỏi.

Một giây sau, Đại Hổ tiếp miệng nói: "Chúng tôi đương nhiên là tới đọc sách, tại trường học còn có thể làm gì?"

Hàn Thất Lục đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.