Như lời hứa của Lạc Ngạo Kiệt, anh không những chỉ muốn cho cô vợ yêu
của mình trở thành một sản phụ hạnh phúc nhất mà còn muốn cho cô một
danh phận hạnh phúc nhất, người được chăm sóc tốt nhất chính là sản phụ.
Bởi vậy khi vợ yêu của mình muốn sanh con, ngay lập tức anh gọi điện
thoại cho mấy bằng hữu, không biết anh lấy đâu ra nhiều tinh lực như
thế.
Kỳ thật sở dĩ anh làm như thế không phải vì anh muốn khoe
khoang mà chỉ là anh qua khẩn trương, khẩn trương đến nỗi trong giai
đoạn này không biết nên làm những gì cả.
Để sinh một đứa trẻ thì
trước tiên phải chuẩn bị gì trước nhỉ? Có dì Vương và Mẹ tự mình sắp xếp
hết rồi, vì thế khi Vũ Nghê vừa có một chút dấu hiệu muốn sinh con thì
mọi người đã chuẩn bị đồ tốt mang đến bệnh viện cả rồi. Bởi vì sinh mổ
cho nên sau khi Vũ Nghê làm bước cuối cùng là kiểm tra liền sau đó đã bị
đẩy vào phòng giải phẫu.
“Mẹ, mẹ muốn sinh em trai sao?” Hoan
Hoan chạy vọt tới phía trước hành lang của phòng giải phẫu, lắc tay Bùi
Tạp Tư và Tư Vũ hỏi.
“Ừ, vừa mới bị đưa vào phòng giải phẫu.” Lạc
Dật dùng lực gật đầu, thật sự là cậu cũng đang cực kỳ khẩn trương nha,
thời điểm cậu thấy mẹ bị đẩy vào phòng giải phẫu thì trong lòng của cậu
rất lo lắng và hoảng sợ.
Hai đứa con mải nói chuyện phiếm, Bùi Tạp Tư và Tư Vũ cùng đi đến trước mặt của Lạc Ngạo Kiệt.
Mà hai người họ càng tới gần thì càng thấy kinh ngạc, thật sự trăm năm mới thấy được cảnh tượng đặc sắc này nha.
Ngồi
trên ghế, trán Lạc Ngạo Kiệt đã đầy mồ hôi, từng giọt từng giọt tựa như
viên đậu nành lớn nhỏ đủ mọi hình dạng, sắc mặt đỏ bừng đau khổ, biểu
hiện tựa như đang bị bón. Hai chân run rẩy khiến cho dây giày cũng từ từ
run run.
Tư Vũ khẩn trương rút khăn tay lau mồ hôi cho anh Hai,
ngồi bên cạnh không ngừng trấn an anh. “Anh Hai, đừng khẩn trương như
vậy, sẽ không có chuyện bất trắc gì xảy ra đâu.”
“Anh...biết.”
lời nói của Lạc Ngạo Kiệt cực kỳ nghẹn ngào, tựa như một sự xúc động
đang tuôn trào trong lòng ngực khiến anh sắp chịu không nổi mà muốn
khóc, ánh mắt bối rối, lo lắng cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng giải
phẫu. “Chị của em lại vì anh mà chịu khổ, tuy các kết quả kiểm tra
trước khi giải phẫu đều tốt nhưng vừa rồi bác sĩ đã nói với anh rằng đôi
khi cũng có thể xảy ra những chuyện ngòai ý muốn trong quá trình sinh
con, điều này thật đáng sợ, thật khủng bố tinh thần anh mà. Anh bỗng
nhận ra mình lại phạm phải một sai lầm nữa rồi, anh không nên ích kỷ như
vậy, anh nên bù đắp sai lầm trước đây của mình mới phải. Anh không nên
để cho cô ấy lại mang thai và sinh con thêm một lần nữa, vì sự ích kỷ
của anh đã khiến cô ấy lại đau thêm một lần.”
Nói đến đọan này,
Lạc Ngạo Kiệt đã hòan tòan không còn khả năng để ý đến hình tượng của
mình nữa, hai mắt nổi lên hai dòng lệ ướt át, rõ ràng anh đã khóc.
Bàn
tay Bùi Tạp Tư vỗ vỗ vào vai bạn thân của mình, trấn an Lạc Ngạo Kiệt
bình tĩnh lại. “Cậu đừng có nghĩ như thế, cậu phải nghĩ rằng lát nữa sẽ
có một thiên thần bé bỏng của cậu và chị dâu ra đời thì cậu phải cực kỳ
vui vẻ mới đúng chứ.”
“Khi nhìn thấy tôi khẩn trương đến nỗi khóc
như một đứa trẻ thế này có phải cậu cảm thấy rất vui thích đúng không?”
Lạc Ngạo Kiệt tự giễu nói, anh phải chặn trước kẻo bị tên bạn thân khốn
kíêp Bùi Tạp Tư này hồi nữa sẽ nhân cơ hội này mà chế giễu anh mất
thôi.
Bùi Tạp Tư âm thầm thở dài một hơi, hiếm khi bày ra bộ dạng
đứng đắn nói. “Sao mình lại có thể đùa cợt cậu được, mình hâm mộ cậu
còn không kịp nữa kìa. Nếu không phải trước đây mình đã phạm một sai lầm
chết người thì không chừng giờ này mình và cậu lại lên chức ba ba…..”
Nói
đến đây, anh nhìn vợ mình là Tư Vũ với ánh mắt hối hận, từ từ cầm tay
cô. “Tư Vũ, anh thật sự sai lầm rồi, mà sai lầm này anh thật sự không
biết phải đền bù bằng cách nào cả…..anh thật có lỗi với em, và có lỗi
với Bảo Bảo của chúng ta.”
“Anh đừng nói nữa, em nghĩ nếu con còn
sống có lẽ gia đình chúng ta càng hạnh phúc hơn nữa, hoặc là biết đâu
sau này con lại trở về cùng chúng ta.” Tư Vũ cũng có chút nghẹn ngào cảm
thán, nhưng rất nhanh cô đã ổn định lại cảm xúc. “Hiện giờ chúng ta nên
chờ đợi sinh mệnh bé nhỏ kia sắp chào đời kìa, ha ha không biết là con
trai hay con gái nữa….?”
Tư Vũ cố ý chuyển đề tài, sau đó nhìn anh trai của mình.
“Đương
nhiên là con gái rồi…..” Lạc Ngạo Kiệt tâm tình đang khẩn trương bỗng
nhiên mở miệng nói, hơn nữa lời nói tựa như đinh đóng cột, không có một
chút do dự nào cả. “Cảm giác của anh sẽ không sai đâu, anh luôn dự đóan
chuyện gì sẽ chính xác chuyện ấy, đương nhiên chị dâu của em cũng đã nói
cho anh biết đứa bé này là con gái nha.”
“Ha ha,….” Tư Vũ bật cười khanh khách. “Nếu là con trai thì sao, anh à, nếu là con sai thì anh sẽ thế nào?”
Dì Vương lẫn mẹ ruột của Lạc Ngạo Kiệt trên mặt đều đã lộ ra biểu hiện tươi cười ẩn ẩn nhưng lại không nói thêm gì.
“Sao
là con trai được chứ? Nhất định là một cô bé xinh đẹp….” Lạc Ngạo Kiệt
kiên định giữ vững lời nói, gì chứ chuyện này nhất định sẽ không sai.
Buồn cười, làm sao anh lại nhầm lẫn giới tính của con mình được kia chứ?
Anh đã đem phòng bên cạnh của phòng ngủ chính đổi thành phòng cho trẻ
sơ sinh, đem tòan bộ vách tường trong căn phòng ấy đổi thành màu hồng
phấn cả. Không những vậy, xe em bé cũng là màu hồng nhạt đó nha, thậm
chí rèm cửa sổ thêu hoa cũng hồng nhạt.
Anh đã vì con gái tỉ mỉ thiết kế ra một căn phòng dành cho công chúa, chỉ cần con gái vừa ra đời thì có thể vào ở rồi.
Ha
ha, không sai, con gái vừa sinh ra anh nhất định sẽ đem con bé cưng
chìu lên đến tận trời, để cho con bé sẽ trở thành một cô bé hạnh phúc
nhất thế giới.
Đúng lúc này trên hành lang vang lên hỗn độn tiếng bước chân vội vã, đến thẳng cửa phòng giải phẫu.
Người vừa tới không phải ai khác mà chính là mẹ ruột của Vũ Nghê, bà Hòang Mai Diễm và Bùi Chấn Lương.
“Ngạo
Kiệt, Vũ Nghê vào phòng giải phẫu bao lâu rồi?” bà Hòang Mai Diễm thở
hỗn hển hỏi con rể của mình, vừa mới xuống xe bà đã chạy một mạch đến
thẳng đây. Lúc này trên khuôn mặt đoan trang mỹ lệ của bà đã tràn ngập
một cảm xúc khẩn trương.
Lạc Ngạo Kiệt vẫn chưa hết cảm giác khẩn
trương lo lắng, tiếng nói run rẩy trấn an mẹ vợ. “Mẹ, mẹ đừng lo lắng,
bác sĩ đã kiểm tra nói không có vấn đề gì, mọi kết quả đều bình thường,
Vũ Nghê vừa đựơc đẩy vào phòng phẫu thuật khỏang năm phút à…..”
Bà
Hòang Mai Diễm khẩn trương đến nỗi chảy cả nước mắt, hai tay chấp trước
ngực thầm cầu nguyện cho con gái của mình. “Cầu Trời phù hộ cho con gái
và cháu trai của con bình an vô sự. Chỉ cần mẹ con con bé “mẹ tròn con
vuông” thì con tình nguyện giảm tuổi thọ mười năm.
Bùi Chấn
Lương trìu mến ôm bả vai và trấn an bà. “Vũ Nghê cùng bé con đều là
người may mắn, nhất định mẹ con con bé sẽ bình an thôi. Đừng khóc, chẳng
lẽ em muốn nghênh đón một sinh mệnh mới vừa chào đời bằng nước mắt của
em sao?”
Bùi Tạp Tư đứng bên cạnh nheo nheo lại ánh mắt, không rõ
chân tướng sự việc nhìn ba mình cùng mẹ Hai sao lại có mặt ở đây, mà
Jerry sao có thể kêu mẹ Hai của mình là “Mẹ” được cơ chứ, chuyện này là
thế nào nha?
“Ùm, ba này, vợ Jerry sinh con, ba cùng mẹ Hai sao lại tới đây?” Bùi Tạp Tư đi tới sau lưng ba mình rướn cổ lên hỏi.
Bùi chấn sờ sờ trán, có chút xấu hổ nói nhỏ. “Ờ thì, mẹ Hai cũng chính là mẹ ruột của Vũ Nghê.”
“Hả….?”
Bùi Tạp Tư kinh ngạc há to miệng, to đến nổi có thể bỏ vào lọt một quả
trứng gà. “….nói như vậy, quanh đi quẩn lại thì Vũ Nghê trở thành em gái
của con sao?”
Bùi Chấn Lương sợ run lên, sau đó gật gật đầu thừa nhận. “Đúng vậy, tính ra thì Vũ Nghê chính là em gái của con.”
Bà Hoàng Mai Diễm nhìn cha con Bùi gia thì quay mặt đi, chảy nước mắt.
Tư
Vũ đứng một bên không tiện xen vào, nhưng không nhìn đến vẻ mặt thống
khổ của mẹ Hai. Thống khổ? Mẹ Hai vì sao lại thống khổ? Thân phận làm kẻ
thứ ba không phải do chính bà tự nguyện sao?
“Oa…Oa…Oa…” tiếng
khóc của trẻ sơ sinh bỗng truyền ra từ trong phòng mổ, âm thanh cực kỳ
to, chỉ cần nghe âm thanh này thì có thể đóan được đứa bé này sẽ là một
nhóc con cực kỳ lợi hại.
Tiếng khóc nỉ non vọt ra khỏi phòng phẫu
thuật cũng khiến cho mọi người bên ngòai bỗng chốc im lặng, không khí
khẩn trương, lo lắng, hồi hộp ban đầu đã biến mất, tiếng khóc ấy đã
khiến tâm trạng của mỗi ngừơi đều đã nhạy vọt lên cổ họng cả rồi.
Không
lâu sau đó, cánh cửa phòng giải phẫu bị đẩy ra, cô y tá mặc trên người
bộ quần áo màu xanh tiêu độc trên tay đang ôm một “bao” hồng nhạt đi ra,
trong cái “bao” ấy tiếng khóc càng phát ra lớn hơn nữa “Oa…Oa…Oa…”
“Ai là người nhà của sản phụ Phó Vũ Nghê? Đây là con của Phó Vũ Nghê.” Cô y tá kêu tên.
Thân
là chồng của sản phụ, cha của bé con mới sinh, nhưng Lạc Ngạo Kiệt đã
bị kích động quá mức, vì thế chỉ biết đứng ngây ngốc tại chỗ. Trong đầu
lại hiện ra vô số hào quang chữ cái. “Mình lại làm ba rồi, mình lại lên
chức ba nữa rồi.”
Thấy Lạc Ngạo Kiệt hơn nữa ngày cũng không có
động tĩnh gì, chờ không kịp mọi người cùng nhau đẩy anh. Bùi Tạp Tư càng
có hành động “thiết thực” hơn, nâng lên đôi giày da mắc tiền đang mang
dưới chân, sau đó không do dự đá vào mông của Lạc Ngạo Kiệt. “Jerry, cậu
u mê cái gì đấy, sao không tới ôm lấy con mình đi? Nếu cậu không cần
đứa bé này thì mình ôm đi à…..”
Hết chương 480.