Nhất Thế Triêu Hoa

Chương 47: Gian tế




Thân thể cũng đã khỏe. Thì ra Tiểu Mạt nói không sai, thuốc kia uống được 15 ngày, cũng chính ba mươi bát thuốc, thân thể điều trị đã rất tốt.

Bất quá, dù sao cũng chảy nhiều máu như vậy, trên mặt Tàn Nguyệt, vẫn tái nhợt, không có bao nhiêu huyết sắc

"Công chúa, có việc gấp, chúng ta muốn đẩy nhanh tốc độ đi, thân thể của người có thể chịu được không?"

Ngô Thanh cách màn kiệu hỏi,

"Có thể!"

Tàn Nguyệt thở dài, nếu nàng nói chịu không nổi, chẳng lẽ hắn sẽ dừng lại nghỉ ngơi vài ngày sao? Hỏi nàng là lễ phép, nhưng cũng không tỏ vẻ, nàng có thể can thiệp vào quyết định của bọn họ

"Công chúa thứ lỗi, ước chừng hai canh giờ nữa có thể đến khách điếm."

Hai canh giờ, rất nhanh !

"Được, làm phiền tướng quân rồi!"

Vẫn thanh âm lạnh lùng ấy, làm cho Ngô Thanh đối với công chúa trong kiệu có chút tò mò, công chúa này rốt cuộc trưởng thành như thế nào, tính tình làm sao lại lạnh nhạt như vậy?

Bất quá, công chúa tính tình không xấu, điểm ấy cũng không phải sai

"Công chúa, người một mình ở lại đây, không cảm thấy sợ hãi sao?"

Bữa tối, sau khi phòng trọ đã dọn dẹp, Tàn Nguyệt ngồi một mình một cái bàn, mà Ngô Thanh thì đứng một bên hầu hạ.

Lần đầu tiên nhìn thấy, trên mặt Tàn Nguyệt tái nhợt không chút huyết sắc nào, Ngô Thanh hoảng sợ, nhưng hắn rất nhanh liền che dấu, quan tâm hỏi

"Đây là quy củ của các ngươi, không phải sao?"

Nếu có thể, nàng thật sự hy vọng có thể có người cùng mình ở lại đây, nhưng Kỳ quốc luôn luôn đều chỉ hòa thân với công chúa, các nàng không thiếu nô tỳ

"Ha ha…Cũng đúng. Công chúa, sắc mặt của người không tốt, có muốn tìm đại phu sang đây xem không?"

Ngô Thanh tiếp tục hỏi, Tàn Nguyệt cầm lấy chiếc đũa, cười nói:

"Làm phiền Ngô Tướng quân quan tâm. Chỉ là trên đường nghỉ ngơi không tốt, không có chuyện gì."

Kỳ thật gần đây, nàng cảm giác thân thể đã khá lên rất nhiều, mấy ngày trước trên người một chút khí lực cũng không có, gần đây trên người có nhiều sức lực hơn

"Công chúa, theo người thì những người đi theo rời đi sao?"

Rốt cục vẫn nhịn không được hỏi nghi vấn trong lòng, Ngô Tướng quân bất an nhìn Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt thở dài:

"Không rõ lắm, hẳn là đều đi rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.