Nhất Thế Khuynh Tình

Quyển 1 - Chương 3




Đã sắp thành công rồi lại xảy ra  chuyện trục trặc, Chu Vạn Đông vô cùng tức tối, sải bước tới, nắm cổ áo Giả Quế Chi xách lên, giáng cho chị ta vài cái bạt tay.

Giả Quế Chi tỉnh táo lại, chị ta hết nhìn Chu Vạn Đông, lại nhìn sang thi thể Triệu Giang Long, chân mềm nhũn ra, ngã xuống bên hố đất, nói: "Lão Triệu của tôi không cứu được nữa rồi!"

Chu Vạn Đông khom người, vẻ mặt hung ác: "Bất kể chồng chị có cứu được hay không thì chuyện đã giao kèo với tôi vẫn phải thực hiện, Cửu Nhãn Thiên Châu tính sao đây?"

Giả Quế Chi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Chu Vạn Đông thật lâu, sau đó mới từ từ cúi đầu, trong tích tắc lúc mi mắt chớp xuống, đáy mắt chợt hiện lên một tia sáng hung tàn, nói: "Cậu yên tâm, không thiếu phần cậu đâu!"

Có câu nói này, Chu Vạn Đông thấy yên tâm hơn nhiều, lại dẩu môi về phía Tần Phóng: "Vậy hắn thì sao? Có cần..."

Gã nghiêng người chặn tầm mắt Tần Phóng rồi đưa tay ra hiệu cắt cổ với Giả Quế Chi. 

Đưa theo cái xác của Triệu Giang Long thì cũng  đành, nhưng người sống còn khó quản lý hơn cả người chết, tên Tần Phóng này còn có dị tâm, lỡ như hắn một lòng muốn truyền tin với ai thì thật khó mà phòng bị.

Giả Quế Chi thoáng do dự, đương nhiên không phải là vì chị ta quan tâm đến việc sống chết của Tần Phóng. Việc này vốn không chỉ của một mình chị ta, mà còn liên quan đến tiểu thư Bạch Anh. Nếu chị ta đã được căn dặn phải đâm cọc nhọn xuyên tim hậu nhân Tần gia, đương nhiên là không cần để ý đến tính mạng của Tần Phóng rồi. Nhưng hiện tại chuyện lại có thay đổi, thi thể dưới đáy vực kia không thấy đâu cả, chị ta cũng chẳng thể trông cậy vào cái gọi là "Hoàn Dương Khí" để cứu lão Triệu nữa...

Tim Giả Quế Chi bỗng giật thót. Không, không, không, chưa chắc, nếu thi thể kia chỉ bị dời đi nơi khác, vậy chỉ cần tìm ra được,  và còn Tần Phóng ở đây thì vẫn còn cơ hội. Tuy thời gian càng qua lâu thì thi thể lão Triệu sẽ rữa nát, nhưng điều này cũng chẳng sao. Thi thể ở đáy vực không phải cũng đã trải qua sáu bảy mươi năm hay sao?

Khi chị ta lại ngẩng đầu lên, giọng nói đã khôi phục sự bình tĩnh.

"Giúp tôi chôn lão Triệu trước đi, những chuyện khác trở về rồi nói."

***

Sau khi chôn Triệu Giang Long xong, Giả Quế Chi không vội vã bỏ đi luôn mà là quan sát kỹ lưỡng xung quanh, hi vọng có thể phát hiện ra một chút dấu vết nào đó. Ánh mắt quét quanh một vòng thì dừng lại ở vùng xung quanh hố đất.

Tuy mặt đất đã nứt vỡ tan hoang, nhưng vẫn có thể nhìn ra được dấu vết của bánh xe. Ở nơi đáy vực như thế này nhất định là không thể nào lái xe đến được, chỉ có thể là do bị rơi xuống thôi.

Mấy cái xác xe cũng bắt đầu khiến chị ta chú ý, có chừng hai ba chiếc, phần lớn đã rỉ sét mục nát, cho thấy chúng đã nằm ở đây lâu lắm rồi, chỉ có một chiếc khá mới, kỳ lạ là bên cạnh đó còn có một vali hành lý đang mở.

Chu Vạn Đông cũng thấy lạ, gã đi đến bên cạnh chiếc xe, nhoài người vào qua cửa kính đã vỡ vụn, nhìn khắp bên trong, sau lại đi đến xem những chiếc xe bên cạnh. Khi quay lại gã cau mày  thốt lên: "Thật là quái lạ!"

Giả Quế Chi hơi khẩn trương, nhưng trước tiên không vội đề cập đến nghi ngờ của mình: "Lạ chỗ nào?"

Chu Vạn Đông nhìn lên đỉnh núi: "Theo lý thuyết, trên kia là đường đèo, bình thường xe rơi xuống đây đều là do tai nạn hoặc là tài xế không kịp thắng. Nói cách khác tài xế đều còn ở trong xe. Cũng có khả năng giết người cướp của nhưng không có khả năng là bị đẩy xe trống xuống đây. Tôi đã xem mấy chiếc xe kia, đều có xương người nằm trong đó, nhưng chiếc này lại không có, với lại vali còn bị mở ra nữa..."

Gã đá vào vali một cái, lại đo khoảng cách với chiếc xe: "Bình thường vali sẽ để trong xe, dù xe rơi xuống thì cũng không văng ra được. Dù cho rằng nó có rơi ra được thật thì..."

Gã lại đẩy mũi chân về phía khóa kéo của vali: "Nhìn thấy không, dây kéo được kéo ra hết."

Tim Giả Quế Chi đập thình thịch, lúc nói giọng run run. Chị ta bảo Chu Vạn Đông xem lại cẩn thận hố đất: "Nơi đó có dấu vết xe rơi xuống, nhưng ở đó lại không có xe. Có thể ở đáy vực này có dã thú, nhưng chúng cũng không thể nào di chyển được chiếc xe nặng như vậy. Có phải là có người đã xuống đây, đẩy xe qua kia, rồi mang người trong xe đi, nhân tiện còn cầm theo... chút đồ đạc không?"

Nói xong, chị ta cảm thấy dường như mình đã sắp nắm bắt được manh mối nào đó. Rất có khả năng ban đầu xe rơi xuống đúng vị trí phần mộ, những người đến dời xe đi phát hiện ra thi thể bên dưới, sau đó cũng mang đi luôn, may mà chiếc xe còn ở đây. Nếu có thể phát hiện ra tung tích của chủ xe thì có thể tìm hiểu được ra người xuống đây "giải cứu" là ai, rồi cũng có thể thuận lợi tìm được thi thể kia.

Giả Quế Chi không kiềm nén được kích động, gần như là nhào đến bên chiếc vali, lật tung đống quần áo bên trong nhưng vẫn không tìm ra được thứ gì có giá trị. Sau lúc sửng sốt thì chị ta hoàn hồn trở lại, kéo cửa xe ra định chui vào.

Chu Vạn Đông đoán được tâm tư của chị ta, mất kiên nhẫn gõ gõ lên mui xe: "Phí sức làm gì, không phải còn có biển số xe đây sao? Mang đi điều tra xem chủ xe là ai thì được rồi."

Cái biển số xe chết giẫm! Tần Phóng thầm chửi tục trong lòng. Cái thứ mang tên biển số xe này có đôi khi thật là làm hỏng việc người ta.

***

Lại thêm một ngày vất vả quay về, lúc lên đến đường cái đã là giờ cơm tối. Giả Quế Chi coi như là một nửa dân bản xứ, vốn đã bán hết nhà cửa đất đai nên đành mượn căn nhà giữa núi của người quen để tạm thời nghỉ chân. Trước khi lên núi, chị ta đã ghé qua chào một tiếng, thứ nhất là gần đây không có tiệm cơm, định tiện tay lấy thêm chút lương khô, thứ hai là hỏi thăm thử xem gần đây có xảy ra vụ tai nạn xe cộ nào lớn đến nỗi phải huy động người đến đáy vực cứu viện hay không.

Chị chủ nhà đón tiếp Giả Quế Chi tuy là người Tạng nhưng hay đến Tây Ninh làm ăn, nói tiếng Hán khá sõi, vừa cho khoai tây vào túi vừa lắc đầu: "Không có nghe thấy vụ nào hết, cô cũng biết 99 khúc cua rồi, rơi xuống đều không ai sống sót nổi, đâu ai xuống cứu làm gì. Đường vừa khó đi vừa không có bản đồ, lại không có kinh nghiệm, ngay cả người ở đây cũng còn không tìm ra đường được nữa là…."

Cho hết khoai vào túi xong chị ta lại như áy náy tìm thêm chiếc đèn dầu cho Giả Quế Chi: "Nhà trên núi thô sơ, ngay cả điện cũng không có, bảo cô xuống đây ở cô lại không chịu."

Giả Quế Chi ậm ờ có lệ, rồi rời đi luôn. Chị chủ nhà chợt nhớ ra một chuyện. Hôm qua có một người đàn ông người Hán đã đến từng nhà hỏi thăm về căn nhà ở giữa núi kia. Lúc ấy chị nói đó là nhà tôi, đang cho bạn ở nhờ, người đàn ông kia rất có hứng thú, còn hỏi bạn chị từ đâu đến, làm nghề gì. Chuyện này có nên nói với Giả Quế Chi một tiếng không nhỉ?

Chị đuổi theo ra cửa thì Giả Quế Chi đã đi lên núi mất rồi, ánh sáng chiếc đèn dầu lập lòe như thể sẽ tắt lụi chỉ sau một khắc. Thôi, cũng không phải việc lớn gì, hơn nữa lần này Giả Quế Chi đến, đi cùng còn có một người đàn ông cao lớn thô kệch, sẽ không có gì đáng lo cả.

***

Căn nhà ở sườn núi tối om, hôm đó đến nhìn qua một vòng thấy trống  không, chẳng giống để cho người ở chút nào. Suốt quãng đường cứ lẩn lẩn trốn trốn, ngay cả một giấc ngủ ngon lành cũng không có, Cửu Nhãn Thiên Châu còn chưa sờ được màcực khổ lại phải chịu không ít,  Chu Vạn Đông cảm thấy không cam tâm chút nào, lúc sắp qua cửa liền nhắc lại vấn đề cũ: "Chuyện Thiên Châu tính sao? Làm ăn còn phải đưa trước tiền đặt cọc, mà mãi cho đến bây giờ ngay cả viên bi tôi còn chưa thấy nữa đấy!"

Giả Quế Chi lạnh lùng trả lời: "Vội gì chứ!"

Mẹ kiếp, chị nói vội gì chứ à? Nếu không phải do còn kiêng dè chị ta thì gã thật sự muốn lấy dao găm đâm chị ta bảy tám nhát rồi. Chu Vạn Đông nổi nóng, thoáng nhìn thấy Tần Phóng thì cơn giận liền tuôn ra, một tay nắm lấy cổ áo anh ném đến phía cửa: "Vội gì hả, mày nói cho chị ta biết xem tao vội cái gì!"

Ầm một tiếng, do cửa không khóa, Tần Phóng bay thẳng vào trong, ngã sõng soài trên mặt đất, trong nhà bỗng có người sợ hãi ngồi bật dậy, hô lên: "Ai thế? Ai thế? Ai thế?"

Ánh đèn dầu rọi vào trong, leo lét chiếu đến góc tối vừa vang lên âm thanh. Nhan Phúc Thụy che mắt, trên người đang đắp áo khoác lông chồn của Tư Đằng. Trên mặt đất chất mấy quyển sách dùng làm gối. Lúc nhìn thấy Tần Phóng, cơn buồn ngủ của ông lập tức bay biến: "Cậu là... Tần... Tần Phóng?"

Ánh đèn chợt từ chỗ Nhan Phúc Thụy soi đến một phía khác. Nơi đó, Tư Đằng đang im lặng ngồi trên chiếc ghế đặt giữa nhà, tóc búi hờ kiểu cổ điển, cong lượn từ thái dương đến bên tai, đây là kiểu tóc xoăn "tay đẩy gợn sóng" của Thượng Hải ngày xưa. Thời tiết vùng Tạng khá lạnh, nhưng cô lại chỉ mặc chiếc sườn xám mỏng, tà áo hờ hững ở bắp chân, vạt áo thêu dây mây uốn lượn, mang giày cao gót, bàn chân trắng nõn nà. Dưới ánh đèn trông cô như đã đi lầm thời đại, nhưng vẫn thong thả ung dung ngồi đó.

Sắc mặt Giả Quế Chi trắng bệch ra, cứ lùi dần về sau, tay run rẩy không cầm nổi chiếc đèn. Ngọn đèn dầu rơi ra khỏi tay, lúc sắp chạm đất thì một sợi dây mây vọt đến, xuyên qua tay cầm, treo ngọn đèn dầu lên cao. Ngay sau đó là mấy tiếng xoang xoảng vang lên, mười sợi dây mây lấy bấc đèn làm tâm, chạy dài đến cuối vách tường, thân mây nhanh chóng bốc cháy. Chỉ trong phút chốc trên trần như có một màn lửa, soi cả căn nhà sáng rực.

Chu Vạn Đông hít sâu, đưa tay ra sau lưng nắm lấy chuôi dao găm, mắng chửi: "Mẹ kiếp, đây là thứ gì?"

Tư Đằng không thèm để ý đến gã, cúi đầu đỡ Tần Phóng dậy. Thấy mặt mũi anh sưng húp thì vừa đau lòng vừa buồn cười hỏi: "Bị đánh hả?"

Mắt Tần Phóng nóng lên, cảm thấy mình thật nhếch nhác, chưa kịp trả lời thì Nhan Phúc Thụy đã luống cuống tay chân bò dậy: "Ôi Tần Phóng, tôi và tiểu thư Tư Đằng đợi cậu hai ngày rồi. Cậu... sao cậu bị đánh đến nông nỗi này thế?"

Tư Đằng liếc mắt về phía Chu Vạn Đông đang đứng cạnh cửa: "Gã đánh à?"

Cô dìu Tần Phóng sang một bên, rồi đi đến chỗ Chu Vạn Đông. Răng Giả Quế Chi va vào nhau lập cập, lưng đã dán sát vách tường, nhưng chân vẫn co quắp bủn rủn. 

Chu Vạn Đông cảm thấy bất thường, hốt hoảng khó hiểu, nhưng vẫn hung ác giơ dao găm về phía Tư Đằng: "Mày… đừng qua đây!Đứng ở đó!… Có nghe thấy không?"

Tư Đằng đứng lại, cười với Chu Vạn Đông, nói: "Nhìn mi, ta đau cả eo!"

Đất bằng bỗng nổi gió, thổi thốc vào da thịt trên mặt gã, lại như có một lực cực đại đang xông tới toàn thân. Cả người Chu Vạn Đông bị nhấc bổng lên, như viên đạn bay ra khỏi nòng súng, đập vào thân chiếc xe đỗ dưới mái hiên ầm một tiếng. Rồi cả người và xe đều bay lên, lúc rơi xuống đất, gã còn thấy bánh xe lăn vòng vòng bên cạnh.

Đau eo sao? Cảm giác đó là thế nào, có lẽ đời này gã không còn cơ hội biết được nữa.

Giả Quế Chi từ từ ngồi bệt xuống đất, đôi mắt kinh hãi cực độ, lẩm bẩm: "Tiểu thư Bạch Anh…"

Tư Đằng bảo Nhan Phúc Thụy: "Mang Tần Phóng đi nghỉ trước đi." Rồi mỉm cười kề sát vào Giả Quế Chi: "Cô chính là cháu gái của Giả Quý Hồng à? Chúng ta... trò chuyện chút nhé!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.