Nhất Thân Nhất Cố

Chương 17




Editor : Mai Tuyết Vân

Thật kỳ quái, trước đây Lâm Hương rất giàu có, nơi này vốn không có ăn xin, thế nào. . . Chẳng lẽ trong nhà gặp phải biến cố, hoặc đã xảy ra chuyện gì? Nhìn cũng rất đáng thương, hắn đi tới, ném vài mẫu bạc vụn cho người đó, rồi bước nhanh rời đi, bánh bao mà nguội thì ăn không tốt.

Nam Cung Hi đang cúi đầu ăn bánh lại nhìn thấy bạc rơi xuống, hắn ngẩng đầu lên, nhìn quanh bốn phía, hắn không nhìn thấy ai, chẳng lẽ hắn thật sự rất giống ăn mày sao? Thấy chút bạc vụn mà người khác ném cho hắn, hắn đứng lên, nhặt lấy bạc vụn trên đất lên.

"Này, ông còn nói hắn không phải ăn xin, ông xem, mới vừa rồi vị khách đến mua bánh bao ném it bạc vụn, không phải hắn đã lượm sao?" Người bán bánh bao lên tiếng một lần nữa, “Nếu ông thấy bạc trên đất cũng sẽ nhặt mà!’’ người bán hàng bên cạnh không đồng ý, người bán bánh bao cũng lười tranh luận với hắn.

"Tinh nhi, bánh bao đây, nhân lúc còn nóng hãy mau ăn đi." Hách Liên Viên cầm bánh bao trên tay rồi tiến vào, bây giờ cái cách mà họ đối xử với nhau giống như một đôi vợ chồng."Ừ, được, trước tiên ngươi cứ để đó đã." Hách Liên Viên đặt bánh bao xuống, tò mò tiến lên, "Tinh nhi, nàng đang vẽ cái gì ở đây vậy?" Hắn lại gần nàng, ồ ! Thật đáng yêu, những thứ này là cái gì?

"Cái này là ta đang thiết kế y phục cho bảo bảo, như thế nào? Ngươi tìm người làm là được thôi." Nàng đưa đồ cho Hách Liên Viên, Hách Liên Viên nhìn bản vẻ của tiểu y phục, rất mới lạ, “Được, ta sẽ đi tìm người làm hai bộ.”Nhìn thấy hắn không rời mắt khỏi tờ giấy, Qúy Tinh lướt qua hắn mà đi tới trước cái bàn, mở bao giấy trước mặt ra, bắt đầu cầm bánh bao lên ăn.

"Nôn. . ." Nghe được tiếng nàng Hách Liên Viên lập tức buông vật trong tay xuống, "Tinh nhi, nàng không sao chứ? Có phải bánh bao này bị hư hay không?" Hắn vỗ lưng cho nàng, nhìn nàng ăn một nửa cái bánh bao.

"Không phải." Nàng khoát tay, lại có thể nôn nghén thôi, thật khó chịu."Thật ư?" Hình như hắn không tin, cầm bánh bao lên để trước mũi ngửi một cái, đúng là không có vấn đề gì.

"Đây là hiện tượng bình thường, sau này vẫn còn phải làm phiền ngươi." Chưa ăn thịt heo còn chưa thấy heo chạ bao giờ sao? Chỉ là Hách Liên Viên không hiểu câu nói của nàng làm phiền hắn là có ý gì, cho đến những ngày tiếp theo, hắn mới dần dần hiểu.

Sắc trời dần dần tối xuống, người trên đường phố lục tục đi về nhà, chỉ có Nam Cung Hi vẫn còn ở trên đường, hắn không có chỗ để đi, may mắn thay bây giờ không phải giữa mùa đông, hắn tìm nơi một yên tĩnh vắng vẻ, rúc vào trong góc, trước hết ở tạm một đêm đã, ngày mai đi tìm việc làm kiếm sống.

Đêm khuya, mỗi nhà ở đây đều đang chìm trong giấc mộng, nhưng có một nhà ngoại lệ, Hách Liên Viên bất lực nhìn đã người đang nôn kia, "Tinh nhi, nàng không sao chứ?" Cơ bản thì nàng cứ ăn cái gì là nôn cái đó ra, nhưng nếu không ăn gì nàng sẽ đói mất.

"Ta. . . Nôn. . ." Nàng khó chịu muốn chết, "Không được, ngày mai ta đi tìm Quỷ thúc thúc tới xem giúp nàng." Cư tiếp tục như vậy không chỉ có nàng, mà ngay cả hắn đều sẽ kiệt sức, cuối cùng hắn đã hiểu lời nói trước kia của nàng là có ý gì.

"Hách Liên viên, ta không còn sức nữa." Quý Tinh ngồi phịch trên giường, chỉ chốc lát lập tức nhắm hai mắt lại, "Tinh nhi? Tinh nhi?" Hách Liên Viên lay nàng, phát hiện nàng không có phản ứng, hẵn đã ngất đi, hắn lập tức xông ra bên ngoài, lấy ra một vật ném lên bầu trời, hi vọng Quỷ thúc thúc đến sớm một chút .

Hách Liên Viên ngồi yên ở bên cạnh nhìn nàng,có mấy lần thiếu chút nữa đã nhắm mắt lại, nhưng hắn nhịn được, không thể ngủ, ngộ nhỡ Tinh nhi xảy ra chuyện thì làm thế nào? Cứ như vậy, hắn nhịn đến khi trời vừa sáng lên.

"Viên nhi , có chuyện gì mà vội vã như vậy?" Nghe được giọng nói của người này, hắn lập tức đứng lên, "Quỷ thúc thúc, người cuối cùng đã tới." lúc Vương Thụy nhìn thấy hắn cũng sợ hết hồn, hai mắt thâm quầng, vậy là hắn đã không ngủ cả một buổi tối?

"Nhanh lên, mau đến xem Tinh nhi, tối hôm qua nàng ấy nôn xong rồi ngất đi." Hắn lôi ông đi tới trước giường, Vương Thụy thấy sắc mặt người trên giường thật sự không tốt, lập tức ngồi xuống bắt mạch cho nàng.

"Quỷ thúc thúc, nàng như thế nào? Sẽ không có chuyện gì chứ?" Hách Liên Viên ở một bên lo lắng hỏi, còn Vương Thụy lại cau mày, xem ra thân thể của nàng còn chưa được điều dưỡng tốt, nên đẫn đến việc nàng nôn oẹ tương đối nghiêm trọng.

"Yên tâm đi, Viên nhi , Quỷ thúc thúc sẽ không để cho nàng có chuyện gì." Năm đó nhà bọn họ có ơn với ông, cho nên đối với yêu cầu của hắn ông sẽ không cự tuyệt ."Không có việc gì là tốt, nhưng đã lâu như vậy sao nàng vẫn chưa tỉnh lại? " Vương Thụy lắc đầu một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.