Nhất Phẩm Thiên Kim

Chương 20: Chuyện bánh ngọt - Xưa và Nay!




Mùa đông lạnh lẽo gõ cửa căn nhà nhỏ xinh với kiến trúc theo lối Châu Âu cổ. Với Vy, 1 buổi sáng đầu đông ko đến nỗi tệ khi cô vừa nhấm nháp hương vị ngọt ngào của Capuchino, vừa hạnh phúc đắm chìm vào từng cung bậc âm thanh của bài hát ưa thích thật ko đến nỗi nào. " Kính Koong"_ Tiếng chuông vang lên phá tan ko gian yên tĩnh

Vy bước xuống nhà, trước chiếc cửa trắng đặt một hộp quà màu xanh dương nhỏ xíu thắt nơ thật đẹp và một đóa hồng nhung_ loài hoa mà cô thích nhất. Nhưng tuyệt nhiên, ngoài cửa ko một bóng người. Cô mở cổng ôm hộp quà vào trong, mở ra. Một chiếc đĩa CD ko nhãn. Vy bật chiếc đĩa CD lên, một giai điệu quen thuộc vang lên:

"Đôi khi mong ước của tôi ở trên cuộc đời này

Chẳng như tôi mong dù cố gắng đến như vậy

Cứ mãi ôm hoài bóng hình trách cứ sao người vô tình

Chẳng để ý tôi người bấy lâu này vẫn yêu em đấy thôi

Đôi khi anh muốn cắt ngang những câu chuyện hàng ngày

Để cho em thấy anh yêu em đến thế nào

Nhưng lại sợ em biết lại rời xa anh,

Sống sao khi không có em

Đành đứng sau em ngậm ngùi quan tâm !

Ở sau lưng em luôn luôn có một người đợi mong

Phía sau lưng em anh luôn mong em được hạnh phúc biết không?

Cứ đi tiếp tục khi ngã gục lại trở về với anh đây

Vẫn còn đôi tay của anh đây hàng ngày trông ngóng em

Ở sau lưng em, anh xin em chớ quay lại làm chi

Cứ vô tư đi vui bên ai bỏ mặc anh bước đi

Chẳng qua chỉ là yêu lắm mà ngại ngùng chẳng dám nói ra

Đành ở sau lưng yêu em mong em hạnh phúc

(...Và vẫn như lúc đầu

vẫn luôn mãi tồn tại ở phía sau... )

Đôi khi anh muốn cắt ngang những câu chuyện hàng ngày

Để cho em thấy anh yêu em đến thế nào

Nhưng lại sợ em biết lại rời xa anh,

Sống sao khi không có em

Đành đứng sau em ngậm ngùi quan tâm !

Ở sau lưng em luôn luôn có một người đợi mong

Phía sau lưng em, anh luôn mong em được hạnh phúc biết không?

Cứ đi tiếp tục khi ngã gục lại trở về với anh đây

Vẫn còn đôi tay của anh đây hàng ngày trông ngóng em

Ở sau lưng em, anh xin em chớ quay lại làm chi

Cứ vô tư đi vui bên ai bỏ mặc anh bước đi

Chẳng qua chỉ là yêu lắm mà ngại ngùng chẳng dám nói ra

Đành ở sau lưng yêu em mong em hạnh phúc

Nhìn cơn mưa ngâu chỉ muốn hỏi ông trời một câu :

Cớ sao sinh ra luôn cho tôi là một kẻ đến sau

Chỉ một ước thề mặc cho mái đầu ngày sau dẫu có phai màu

Một lần thôi em bên tôi.... như người yêu

Một lần thôi em bên tôi.... như người yêu............"

( Yêu sau lưng em)

Cuối bài hát, giọng 1 người con trai vang lên khe khẽ:

- Hạ Vy, có lẽ từ khi đó đến giờ em ko biết tôi là ai, cũng ko hay biết tôi là người luôn đứng nơi cuối con đường dõi theo từng bước chân em đi. Nhưng em chưa bao giờ thấy tôi dù cho chúng ta đã từng gặp gỡ, quen biết. Phải chăng duyên số của chúng ta cũng như vậy, như 2 đường thẳng song song đi qua đời nhau nhưng ko thể thấy được mặt nhau. Vậy thì hãy cứ để tôi là người lạ âm thầm dõi theo em cho tới khi em tìm được hạnh phúc mới. Chúc em hạnh phúc, tạm biệt!!

Người hát rất hay, bài hát rất ý nghĩa nhưng, người đó là ai ?? Bấy lâu nay luôn có người theo dõi cô?? Nhưng cô đâu có thấy ai ngoài...... Ko lẽ là ...... Nhưng ko, có lẽ ko phải, đó chỉ là 1 sự trùng hợp trong vô số sự trùng hợp của cái Trái Đất tròn này

Chàng trai đặt hộp quà trước cổng nhà cô gái rồi bấm chuông. Cậu lui về nơi góc khuất trước cửa nhà cô. Cô gái bước ra nhận hộp quà, ngó trước nghoảnh sau, ko 1 bóng người. Nhưng cô gái tuyệt nhiên ko hay, 1 chàng trai đang đứng khuất 1 góc dõi theo bóng cô bước vào trong. Và chàng trai ấy cũng ko hề biết, mình đang bị "chiếu tướng" bởi 1 cô gái khác đang lấp mình sau một cây cổ thụ trước ngôi nhà của cô gái kia. Anh chàng thản nhiên bỏ tay vào túi quần bước đi. Bước chân cậu chậm dần rồi dừng lại. Một cô gái đứng trước lối cậu đi. Họ mở đôi mắt nhìn nhau như ko hề tin vào những gì mà mình đang thấy.

- Anh......_ Cô gái lẩm bẩm

- Châu Giang......_ Chàng trai thản nhiên mở to đôi mắt, cậu trước giờ là vậy, chẳng bao giờ biểu lộ 1 chút cảm xúc nào dễ hiểu để người khác đoán được.

- Anh... Anh đã luôn dạy em một bài học dũng cảm, khi ở ngoài sảnh quán bar cũng vậy, anh đã an ủi em, nhưng thực ra anh mới là kẻ hèn nhát nhất. Tại sao anh ko nói thẳng với cô ấy?? Tại sao luôn cứ phải dõi theo cô ấy và lặng lẽ đặt hộp quà trước cổng nhà cô ấy?? Tại sao..??? Anh của em đâu phải là người hèn nhát như vậy???

- Châu Giang, có những điều mà em sẽ ko thể hiểu được đâu. Anh và cô ấy đã từng quen biết nhau, nhưng..... anh cũng đã từng phản bội cô ấy, tụi anh đã chia tay rồi và anh ko bao giờ có thể nói thích cô ấy được nữa.... Dù sao cũng mong em ko nói với cô ấy những gì em thấy hôm nay nếu em còn coi anh là anh.

- Nhưng anh....

- Đừng nói gì nữa, Châu Giang..... Em hãy đừng quan tâm... bởi vì... tất cả giờ chỉ còn là quá khứ. Trong câu chuyện này chỉ còn 1 kẻ ngốc vẫn hoài trông ngóng, kẻ ngốc ấy chính là anh_ Cậu mỉm cười nhìn cô rồi quay người bước đi. Và... trước mặt cậu.... 1 cô gái với chiếc váy trắng cứ bay hoài trong gió, cô gái ấy chẳng ai khác.. Đó là... Phương Hạ Vy....

Cậu thản nhiên nhìn cô, như ko hề có bất cứ chuyện gì xảy ra. Còn cô, cả thế giới như bị đảo lộn trong đôi mắt mong manh chỉ chực trào ra những giọt lệ. Nhưng cô ko khóc, cô đã học cách kiềm chế những giọt nước mắt. Họ nhìn nhau 1 hồi lâu, ko nói gì. Châu Giang bước đi. Cô ko muốn là kẻ thích tham gia vào chuyện người khác nữa. Hãy cứ để họ nói chuyện, đó là cách tốt nhất.

Chàng trai nhìn cô, ánh mắt ko hề trốn tránh.

- Có lẽ em đã nghe thấy hết. Có lẽ em sẽ rất ghét anh vì những gì vừa qua. Có lẽ tôi ko xứng đáng để còn có thể nói thích em, nhưng...... tôi thực sự thích em.... Tôi nói như vậy ko mong em chấp nhận tôi, mà chỉ mong em hiêu được tình cảm của tôi. Như vậy thôi...... là đủ

Chàng trai mỉm cười bước đi, trong lòng thấy nhẹ bẫng, nhẹ hơn bao giờ hết. Còn cô gái lặng im đứng giữa ko gian bao la mà dường như vô tận. Chính họ đang tự tạo cho nhau 1 khoảng cách, 1 khoảng cách quá xa

("Đã lâu rồi từ ngày em ra đi

Ngày tháng qua tôi không sao quên được

Tôi mới tìm về lại nơi chốn cũ

Tìm chút dư âm của cuộc tình xưa

Trong cuộc đời nào được như ý muốn

Nhiều lúc yêu thương đã không trọn vẹn

Nên chấp nhận cuộc tình chia hai lối

Còn níu kéo cũng chẳng để làm chi

ĐK:

Nguyện xin giữ những dĩ vãng là giấc mơ

Để trong kí ức những kỉ niệm dấu yêu

Từng lời nói từng khúc hát còn vang mãi

Tại sao yêu nhau không đến được với nhau

Để giờ đây hai ta phải khổ đau

Mà sao không thể tha thứ cho nhau một lần."

_ Dĩ vãng cuộc tình_)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.