Nhất Phẩm Thiên Kim

Chương 14: Nghi vấn




Trong bệnh viện

Mọi người qua lại một cách vội vàng. Ai cũng có vẻ hấp tấp. vy ngồi ở 1 góc trên ghế màu lam cạnh phòng cấp cứu. đôi mắt cô bé đờ đẫn, vô hồn, nhìn lên không trung 1 cách xa xăm, trong đôi mắt ấy những giọt nước mắt rưng rưng chỉ chực lăn xuống. đôi môi mím chặt tím ngắt. mái tóc màu hạt dẻ hơi rối. chiếc váy trắng rũ xuống, ko còn đủ sức để bàn tay nắm chặt đuôi váy.

Cửa phòng cấp cứu mở, vị bác sĩ già bước ra”cạch”. Cửa phòng đóng lại, âm thanh của 2 miếng sắt bọc quanh cửa chạm vào nhau vọng lại, vy giật mình. Đôi mi khép lại rồi mở ra, cặp mắt đưa dần về phía bác sĩ. Vị bác sĩ tháo dần cái khẩu trang xuống, đảo mắt xung quanh tìm người nhà bệnh nhân. Đôi mắt ông dừng lại ở 1 cô gái có vóc người nhỏ nhắn đang nhìn mình. Ông lai gần vy đứng lên.

_ cháu là người nhà của bệnh nhân? _ông vừa nâng kính lên vừa nhìn vy

_dạ bạn cháu sao rồi bác?_ vy mấp máy môi, đôi mắt mệt mỏi mở to nhìn người đàn ông trước mắt

_ có lẽ do bị sốc nên sau ca phẫu thuật, cơ thể cậu ta gần như bị suy nhược hoàn toàn dẫn đến bị nhiểm cảm. nhưng nhờ ý chí sinh tồn mạnh mẽ nên tính mạng cậu ta hiện tại đã dược đảm bảo phần xương tay do va chạm mạnh nên h đã bị tổn thương khá mạnh. Chúng tooicaanf theo dõi và xét nghiệm them 1 số lần nữa mới có thể trả lời chắc chắn rằng còn để lại di chứng sau này hay ko_ người bác sĩ vừa nói vừa nâng cặp kính lên đôi mắt nâu của ông thi thoangrnheo lại làm lộ rõ những vết chân chim ở đuôi mắt

_cháu có thể vào thăm cậu ấy được chứ_ vy hỏi khẽ

_dĩ nhiên là được _ bác sĩ mỉm cười phúc hậu_ nhưng ông ngập ngừng_Cháu có chắc là mình ổn chứ? Nhìn cháu có vẻ hơi mệt mỏi

_ Cháu không sao_ Trên môi Vy nở 1 nụ cười, chiếc váy trắng khẽ bay.

Người bác sĩ sau 1 vài câu xã giao quen thuộc, ôm tập hồ sơ bước đi. Vy ở lại 1 mình, chiếc váy trắng khẽ bay, cô nhìn mấy người y tá đưa Đăng từ phòng cấp cứu sang phòng hồi sức rồi mỉm cười bước đi

………….

6h 23’

Phòng hồi sức số 12,

Căn phòng được bao phủ bởi 1 sự yên tĩnh đến đáng sợ. Chỉ nghe tiếng gió lùa vào căn phòng mang theo hương phố thu vuốt ve mái tóc màu hạt dẻ của Vy. Cô bé đứng trước cửa sổ đôi tay dặt nhẹ lên khung cửa sổ, chiếc váy trắng khẽ bay, đôi mắt màu hổ phách dõi theo từng hoạt động nhộn nhịp của khu phố sau bệnh viện. Thật ko biết cô đang nghĩ về gì. Nghĩ về Lam? Người bạn than dã xa rời cô vì tình cảm với 1 người con trai đã trót thích cô? Hay là Thiên? Chàng trai lạnh lùng luôn xuất hiện trongh tâm trí cô dù họ đã chia tay? Phải chăng là Đăng? Người con trai đã bị cô từ chối và giờ đang nằm đây vì cô?

Đôi mi nặng trĩu của Đăng dần mở. Trước mặt cậu, 1 người con gái tựa đầu vào cửa sổ bận bịu với dòng suy nghĩ cuả mình

“khụ..khụ…khụ”

1 trận ho dữ dội bất chợt phá tan khung cảnh yên tĩnh. Vy tiền gần, mỉm cười

_Cám ơn

Đăng chăm chú nhìn Vy1 hồi lâu rồi ngập ngừng nói:

_ Tớ ko cần lời cảm ơn ấy, tớ chỉ cần cậu giữ lời hứa với tớ thực hiện điều kiện mà cậu đã hứa sẽ thực hiện

_ Đ..Điều kiện?_ Vy lùi lại, đôi mắt mở to. Lúc ấy, cô hoảng quá, chỉ hứa vậy thôi, cô cũng ko có ý nói dối Đăng, chỉ là…

_Đúng, Khụ.. khụ.. 1 điều kiện_Đăng khẽ gật đầu_ Đó chính là.. LÀM BẠN GÁI TỚ

Vy giật mình, khuôn mặt cô tồi sầm lại, đôi tay cô buông thõng, lạnh ngắt

“khụ..khụ…khụ”

Trận ho tiếp tục kéo đến, Đăng nhìn Vy, đôi tay cậu đưa ra nắm chặt bàn tay cô. Bàn tay cậu ấm áp nhưng ko hiểu sao lại khiến cô cò cảm giác lạnh lẽo

Vy xót xa nhìn Đăng.Tình yêu bắt phải đầu từ 2 phía, nếu cô đồng ý chẳng phải sẽ rất thiệt thòi cho Đăng sao? Đúng, cậu là 1 người con trai tốt, ở bên cậu cô sẽ có thể được hạnh phúc, sẽ quên được nỗi đau trong mối tình đầu ko hạnh phúc. Nhưng còn Lam? Lam là bạn than cô, Lam thích Đăng, Lam ra đi là vì cô, mặc dù Lam nòi muồn cô hạnh phúc bên Đăng nhưng trong long cô ấy có thực sự nghĩ như vậy? Cô phải là sao đây?

“khụ..khụ…khụ”

Trạn ho lại đến, rõ rang là rất mệt mỏi nhưng cậu ấy vẫn ko buông tay cô. Vy khẽ nói:

- Tớ đồng ý

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.