Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 4: Châu báu




Trên đường gặp Lý Xuân Thuỷ, Diệp Phàm nháy mắt đầy ẩn ý, lôi Lý Xuân Thuỷ ra một góc nói:

- Xuân Thuỷ này! một ngàn tệ phần của cô đã kiếm được chưa? Phải khẩn trương lên đấy, hiện tại bí thư Tần vẫn còn ở thị trấn, chỉ sợ chiều ông ấy lại xuống địa phương hoặc có cuộc họp, không gặp được thì gay to. Phần của cô là một ngàn, tuyệt đối không được thiếu đấy nhé. Tôi tin tưởng ở cô.

Nói xong rồi hắn vẫn còn thở dài một câu, nói:

- Bí thư Tần là người tốt đó! Tôi phải đi trước đây, phải lên huyện làm tên ăn mày đây.

- Hừ! Tôi nói này tổ trưởng Diệp, một ngàn tuy to thật đấy, nhưng cũng đừng coi thường người khác thể chứ. Dựa vào quan hệ của tôi và dì (vợ của bí thư Tần), chẳng nhẽ lại không kiếm được một ngàn tệ, tôi có phải khóc cũng sẽ khóc cho ra một ngàn này.

Lý Xuân Thuỷ có chút bất mãn, hừ một câu nói tiếp:

- Sáng mai đảm bảo xin được tiền, tổ trưởng Diệp, tôi thấy ba ngàn của anh mới là khó kiếm! Hừ, tôi đi kiếm dì tôi đây! Chúng ta thi xem ai xin được tiền trước, xin được nhiều thì phải trích phần trăm cho tôi đấy nhé, hi hi....

- Được thôi, xin được trên một ngàn tệ thì sẽ trích cho cô 20% được không, cô cũng nói với Lưu Trì thế nhé, càng nhiều càng tốt.

Diệp Phàm cười tủm tỉm nói, làm cho Lý Xuân Thuỷ có cảm giác mình đang rơi vào bẫy của một con cáo già.

Lưu Trì nhẹ nhàng nhất, hắn chỉ việc nhấc điện thoại lên:

- Chú, trường tiểu học Đập Thiên Thuỷ sắp sập rồi...

Lưu Trì nhanh chóng đem tình hình của trường học ra nói với chú.

- Chú, lần này chú nhất định phải giúp cháu, cháu dự tính công trình Đập Thiên Thuỷ lần này có lẽ là cơ hội tốt để phát triển, nếu làm tốt có thể leo lên chức tổ trưởng cũng không biết chừng.

- Hồ đồ! Nền nhà nứt một chút thì đã sao, chẳng lẽ có thể thụt cả người xuống đó. Mày nghĩ phòng giáo dục là do chú mở chắc, mày cần tiền liền đến lấy. Một ngàn tệ đâu phải là số tiền nhỏ, kinh phí của phòng eo hẹp, mày đâu phải không biết. Hơn nữa chú cũng không phụ trách vấn đề xây dựng cơ bản, trường học đang đợi tu sửa ở huyện Ngư Dương này còn nhiều lắm, dột nát hơn trường Đập Thiên Thuỷ của mày cũng còn cả đống kia kìa. Quan trọng nhất là hôm qua trường Trung học số 2 Ngư Dương và trường Tiểu học trung tâm Lâm Tuyền ở thị trấn Lâm Tuyền của mày đã lấy mất mấy chục nghìn kinh phí rồi. Kinh phí tu sửa và xây dựng cơ bản cấp cho thị trấn Lâm Tuyền năm nay đã hết rồi, chú mày cũng hết cách. Mày tự nghĩ cách khác đi. Còn về việc lên cấp tổ trưởng, chú sẽ giúp mày nghĩ cách. Hơn nữa, tổ công tác Đập Thiên Thuỷ có làm nên trò trống gì thì công lao cũng thuộc về cái tay tổ trưởng Diệp mà mày vừa nói, chứ mày thì được gì. Đừng mất công làm trò cốc mò để cò nó xơi cháu ạ.

Lưu Vĩnh Trạch lên tiếng dạy dỗ.

- Chú, điều này cháu biết. Nhưng một ngàn này chủ yếu là vấn đề sĩ diện. Cái này chú nhất định phải giúp cháu, nếu không chuyện của cô giáo Tuyết Thuý cũng sẽ... hì hì...

Lưu Trì cười một cách dâm đãng.

Lưu Vĩnh Trạch vừa nghe xong trong lòng đã nóng lên, phía dưới cũng đang chào cờ. Phải biết rằng cô giáo Trương Tuyết Thuý là người tình bí mật của Lưu Vĩnh Trạch, hai người thân mật với nhau cũng đã gần được một năm. Bây giờ nghe thấy Lưu Trì nhắc tới, nghĩ đến vẻ dâm đãng của người đàn bà kia là Lưu Vĩnh Trạch lại không cầm lòng nổi. Hơn nữa cô giáo Trương Tuyết Thuý này cũng do một tay Lưu Trì kiếm được.

- Thằng nhóc này, mày định làm gì? Thôi được, chỉ một ngàn tệ thôi, lần sau không thế nữa đâu nhé. Lưu Trì, không phải chú không muốn giúp mày, đợi khi nào mày đích thân nắm quyền, đừng nói là một ngàn, ngay cả năm ngàn chú cũng sẽ nghĩ cách giúp mày. Viết cái báo cáo, chiều lên lấy tiền. Đúng thật là, bảo chú phải nói thế nào mới phải chứ.

Tâm trí của Lưu Vĩnh Trạch đã sớm bay theo cái khe sâu mê người của cô giáo goá Trương Tuyết Thuý kia rồi.

Hai giờ chiều.

Diệp Phàm đứng trước cổng Uỷ ban huyện Ngư Dương.

Đứng trước Uỷ ban nhân dân huyện rộng mênh mông được vây lại bởi một bờ tường cao, Diệp Phàm sững sờ một hồi, sau đó lẩm bẩm nói:

- Đây chính là trung tâm quyền lực của huyện Ngư Dương đây.Haizzz! Bao giờ ở trong này cũng có một căn phòng thuộc quyền sở hữu của riêng mình nhỉ? Nhất định sẽ có ngày đó, mình thề là như vậy.

Diệp Phàm âm thầm cổ vũ bản thân. Nhưng hắn cũng biết, hạng dân đen không có chút chỗ dựa như hắn muốn có một chỗ đứng riêng ở huyện Ngư Dương này quả khó hơn lên trời. Tuy nhiên hơn mười năm qua Diệp Phàm thông qua sự chỉ bảo của sư phụ Phí lão đầu, tâm cơ đã sâu sắc và rắn rỏi hơn những người cùng lứa rất nhiều.

Lúc đến, Diệp Phàm cũng đã dò hỏi khắp nơi về các tin tức bên lề của một vài lãnh đạo huyện Ngư Dương, do Lưu Trì đã nhận phần ở Phòng Giáo Dục rồi nên Diệp Phàm cũng chỉ liếc mắt một cái rồi bỏ qua, hướng thẳng đến toà nhà ở phía sau đi tới.

Người đầu tiên mà Diệp Phàm tìm đến chính là Phó chủ tịch huyện phụ trách khối văn hoá giáo dục vệ sinh Cố Đức Ngũ. Vừa hay ở dưới lầu liền gặp phải một cô gái rất xinh đẹp, Diệp Phàm vốn dĩ muốn lễ phép hỏi:

- Cô ơi, không…biết phòng của Phó chủ tịch Cố…ở tầng mấy?

Nào ngờ Diệp Phàm đang hỏi thì bị cái gì đó nghẹn ở họng, cho nên câu hỏi nghe có chút kỳ dị.

- Hì hì, tôi cũng đâu phải Hồng hoang mãnh thú, anh làm gì mà căng thẳng vậy chứ, hi hi…

Cô nàng xinh đẹp đó còn tưởng rằng Diệp Phàm lần đầu đến làm việc ở Uỷ ban huyện, run đến nỗi nói cũng ấp úng chẳng nên lời, liếc nhìn hắn một cái thấy cũng không có vẻ quê mùa lắm, rốt cuộc không nhịn được ôm bụng cười, lại còn hướng về phía Diệp Phàm liếc mắt một cái.

Tuy nhiên cảnh tượng này lại thân mật và kỳ quặc tới mức làm Trưởng phòng Tài chính huyện Triệu Bính Kiện từ xa đi ngang qua cũng phải liếc mắt một cái, sau đó trong đầu liền xuất hiện bao nhiêu ý nghĩ miên man bất định.

- Kỳ lạ! Tiếu Khả Hinh vì tốt nghiệp Đại học Thuỷ Châu ra, ông bố Tiếu Thuân Thần lại là Phó Chủ tịch thường trực huyện, nên luôn mắt cao hơn trán, đối với đồng nghiệp không nồng nhiệt cũng chẳng thờ ơ, đến Phòng tài chính đã một năm rồi mà chưa hề cười qua, hôm nay sao lại cười ngọt ngào thế nhỉ? Có lẽ nào anh chàng kia lại là người yêu của cô ấy? Mình cũng đâu nghe nói Khả Hinh có người yêu nhỉ, anh chàng này nhìn cũng chẳng quen, có lẽ không phải là nhân viên ở đây. Đây quả thực là một sự kiện lớn…

"Cười, cười! Cười chết luôn đi. Tôi chẳng qua là bị nghẹn nước bọt, có gì mà cười. Cô xinh đẹp một tí thì có quyền cười người khác sao?"

Diệp Phàm trong lòng có chút bất mãn lẩm bẩm, giương mắt liếc qua cô nàng một chút, bộ dạng quả thật không tệ. Cái mũi nhỏ xinh sáng mượt, đôi mắt trong như dòng nước suối tươi lành trong mát ở thôn Đập Thiên Thuỷ long lanh như biết nói, người cũng đâu có thấp, chắc cũng phải đến 1m65, giữa trán còn có một nốt ruồi xinh nữa chứ, lại thêm bộ váy trắng này nữa, quả thực cũng có chút giống nàng Bạch Tuyết lắm.

Tuy nhiên Diệp Phàm tâm tư xoay chuyển rất nhanh, trong nháy mắt liền nghiêm trang nói:

- Xin lỗi cô, tôi … tôi tối qua mới đọc truyện về nàng Bạch Tuyết, ai ngờ sáng nay liền có nàng Bạch Tuyết thật xuất hiện trước mặt, nên có chút ngỡ ngàng. Tôi tên là Diệp Phàm, công tác tại thị trấn Lâm Tuyền, hôm nay lên đây có chút việc, không biết cô có biết phòng của Phó chủ tịch Cố ở đâu không vậy?

- Thị trấn Lâm Tuyền à, cũng được đấy! Phòng của Phó chủ tịch Cố hình như ở tầng ba, anh tự đi tìm nhé.

Cô nàng kia cuối cùng cũng đã khôi phục lại bình tĩnh, mỉm cười đáp. Có lẽ là câu chuyện nàng Bạch Tuyết kia của Diệp Phàm đã phát huy tác dụng, phụ nữ chẳng có ai lại xị mặt ra với người khen mình đẹp cả, quan trọng nhất là Diệp Phàm chẳng có quen biết gì với cô cả, người ta chẳng việc gì phải cố gắng nịnh nọt lấy lòng với cô.

- Cảm ơn!

Diệp Phàm nói lời cảm ơn rồi phi thẳng lên tầng ba.

- Mình giống nàng Bạch Tuyết sao? Hình như trước nay mọi người đều gọi mình là Băng Sơn, thú vị đấy. Diệp Phàm, một kẻ phàm nhân …

Tiếu Khả Hinh nhìn theo bóng Diệp Phàm đang đi xa, vẫn lặng người lẩm bẩm mất mấy giây.

Cuối cùng cũng tìm thấy căn phòng có đề tên Phó chủ tịch Cố, nhìn thấy bên trong có một người đàn ông đeo kính dáng vẻ như thư ký đang xem một quyển sách gì đó.

- Đồng chí! Xin chào, tôi tên là Diệp Phàm, công tác tại Uỷ ban thị trấn Lâm Tuyền, hôm nay đến đây muốn xin gặp Phó chủ tịch Cố để báo cáo một chút tình hình công việc…

Diệp Phàm mỉm cười nhã nhặn nói, tiện tay cũng đưa một điếu Trung Hoa ra mời. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Ừ! Thị trấn Lâm Tuyền à, để tôi hỏi xem Phó chủ tịch Cố có rảnh không đã nhé.

Người đàn ông đeo kính cầm lấy điếu thuốc, nhìn lướt qua một cái, nhận ra là thuốc Trung Hoa liền ném lên bàn, cầm thư giới thiệu nhìn qua một lượt, xoay người đi vào trong, phỏng chừng là đi xin chỉ thị của Phó chủ tịch Cố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.