- Anh Vu, đừng vội, để Cục trưởng Phạm nói thử xem, mọi người cùng suy nghĩ xem có thể có cách gì xoay chuyển không.
Diệp Phàm nhanh chóng đứng ra giảng hòa, giải tỏa không khí.
Lúc này máy nhắn tin của Trương Vĩnh Siêu đột nhiên vang lên, sau khi đi gọi điện thoại trở về báo phải đi làm nhiệm vụ nên đắc tội đi trước.
Phạm Hoành Võng trầm mặc một lát, cuối cùng hạ quyết tâm, vì chiếc ghế Cục trưởng mà tạm thời vứt mặt mũi sang một bên, giơ chén rượu lên nói:
- Phó bí thư Diệp, tôi xin kính cậu một chén trước. Tôi có chuyện muốn phiền cậu hỏi một chút.
- Hai chúng ta cùng uống là được, có chuyện gì cục trưởng Phạm xin cứ nói.
Diệp Phàm cũng giơ chén lên, ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng vẫn có chút buồn bực.
Bản thân mình lẽ nào có bản lĩnh giúp Phó cục trưởng của Cục an ninh thành phố Phạm Hoành Võng lên chức được sao? Thật sự cảm thấy có chút khó tin, chín mươi chín phần trăm là chuyện đùa, không hề bình thường một chút nào.
- Chú Diệp, chú và chú anh rể Kiến Thần của tôi là anh em, chúng ta cũng xem như là người trong nhà, có chuyện xấu gì tôi cũng không sợ mất mặt
Vừa nói đến đây, Phạm Hoành Võng đột nhiên nhớ ra, khi rời khỏi phòng làm việc của Cục trưởng Nguyễn, Cục trưởng Nguyễn vẫn thản nhiên nói đùa một câu:
- Người anh em của Đoàn trưởng Thiết đó trẻ tuổi như vậy mà đã là một Phó chủ tịch thị trấn, nghe nói mới 19 tuổi, tiền đồ vô hạn. Hoành Võng, sau này cậu ta có thể còn tiến nhanh hơn cậu, nói không chừng sau này cậu còn là thủ hạ của cậu ta đấy! Ha ha...
- Ha ha! Đó là Đoàn trưởng Thiết sủng ái, Diệp Phàm còn không bay thẳng lên mây xanh
Phạm Hoành Võng cũng nói đùa đáp lại.
Hắn cũng biết đây chỉ là nói đùa, vì cho dù là Đoàn trưởng Thiết cũng chỉ là một binh đoàn trưởng đại tá trong quân đội, đối với những chuyện của địa phương có lẽ không nên nhúng tay vào.
Nếu như Diệp Phàm ở trong quân đội, có y che chở có lẽ trèo lên rất nhanh, nhưng ở chỗ này thì không thể nào ra sức được.
Mình năm nay mới 30 tuổi đã đảm nhận chức vụ Phó cục trưởng Cục an ninh thành phố đã mấy năm, chuyện này bên trong còn có rất nhiều may mắn.
Diệp Phàm 30 tuổi có thể trèo lên được cán bộ cấp phó ban có lẽ cũng không phải dễ dàng như vậy, ở địa phương muốn leo lên cao, cản trở còn lớn hơn nhiều, mọi việc càng phức tạp hơn, các mối quan hệ bên trong cũng rất quan trọng.
Nội tình của Diệp Phàm, Phạm Hoành Võng đã tra rõ, biết rằng sau lưng hắn không có chỗ dựa nào, một Đoàn trưởng Thiết thì làm được chuyện gì chứ.
Không có chỗ dựa muốn một bước lên mây tiến vào bộ phận chính quyền, còn khó hơn lên trời, lên được cái chức Phó chủ tịch thị trấn có lẽ đều dựa vào may mắn.
Còn muốn chủ quyền một phương, ví dụ như chiếc ghế Chủ tịch thị trấn thì không phải chỉ dựa vào may mắn là có thể làm được. Phải dựa vào nhân mạch, đương nhiên cũng phải có một chút bản lĩnh thật sự, không có nhân mạch cường đại muốn ngồi lên chiếc ghế chủ tịch của một thị trấn quả thực là khó khăn.
Phạm Hoành Võng vì thế trả lời câu nói đùa của Cục trưởng Nguyễn ra vẻ có chút đắc ý kiêu ngạo, Cục trưởng Nguyễn đương nhiên vừa nhìn đã thấy rõ tâm lý "muốn mạnh hơn" của Phạm Hoành Võng liền nghiêm mặt:
- Hoành Võng, tôi biết quân đội không can thiệp vào công việc của địa phương, nhưng năng lực của Diệp Phàm lại quá xuất sắc.
Không có Đoàn trưởng Thiết che chở thì hắn đồng dạng cũng có một ngày nào đó rồng vút lên trời, chỉ dựa vào hai quả đấm của hắn cũng có thể đánh tan cục an ninh canh gác nghiêm ngặt rồi.
Cậu thử nghĩ xem cậu có bản lĩnh đó không? Nếu không thì tốt nhất cứ thành thật cho tôi, đừng có dùng cách nhìn phiến diện đó mà nhìn người khác, cứ như vậy cậu sẽ gặp rất nhiều thua thiệt đấy.
Người có năng lực bất kể là ở chỗ nào thì hắn cũng là kẻ mạnh, tuyệt đối sẽ không phải là một con côn trùng nhỏ bé.
Tôi có thể chắc chắn một điều rằng, lúc đầu cho dù không có đoạn cưa bằng sắt mà cậu đưa tới, thì cậu ta cũng có thể chạy thoát khỏi mật thất được dùng làm nhà giam của Cục thành phố.
Cậu không thể bỏ qua cơ hội này, mặc dù cậu ấy hiện tại còn ở vị trí thấp, nhưng đây mới là cơ hội cực tốt.
Tôi đã lăn lộn cả cuộc đời, ở phương diện nhìn nhận con người cũng có chút ít kinh nghiệm. Nếu cậu cũng muốn tung hoành, có thể ở bên cạnh mình rồng, sau này mượn thế rồng mà bay lên.
Làm người nhất định phải nắm bắt được tình thế, khiêm tốn một chút cũng không làm mất mặt cậu gì cả.
Tôi có 8 chữ này muốn tặng cậu "Nhất long phi thăng, kê khuyển thăng thiên."
Ha ha, cậu có muốn làm kê khuyển không thì tự cậu quyết định đi, đây chính là một vận số, một số mệnh, một vận mệnh có thể làm thay đổi cuộc đời cậu. Cứ như vậy đi, suy nghĩ kỹ càng một chút, cậu sẽ có thu hoạch lớn đấy.
Ẩn ý trong lời nói của Cục trưởng Nguyễn vô cùng rõ ràng, chính là yêu cầu Phạm Hoành Võng hãy tạm thời từ bỏ thể diện của một Phó cục trưởng để đi theo một Phó chủ tịch thị trấn Diệp Phàm, sau này sẽ có lúc rồng bay lên trời. Đến lúc đó cũng chính là lúc "Nhất long phi thăng, kê khuyển thăng thiên"
Bây giờ nhớ lại chuyện lúc đó, Phạm Hoành Võng lại quyết định bỏ thể diện sang một bên, dù sao anh rể cũng đang ở đây, cũng không có người ngoài nào cả.
- Bí thư Diệp, nghe nói Đoàn trưởng Thiết của Liệp Báo là đại ca kết nghĩa của cậu đúng không?
Phạm Hoành Võng bắt đầu đi vào chủ đề.
- Mặc dù nói còn chưa bái lạy kết nghĩa, nhưng anh ấy thật sự rất tốt với tôi.
Diệp Phàm cười cười nói, nói thật ra, hai người thật sự cũng chưa bái lạy, thầm nghĩ, " Lẽ nào chuyện này có liên quan đến anh Thiết. Hình như không phải, anh Thiết vốn ở bên quân đội, cũng không có liên quan gì đến công việc bên an ninh.
Nhưng hôm đó anh Thiết thật sự rất uy phong, Cục trưởng Nguyễn có mái tóc hoa râm của Cục thành phố giống như cấp dưới của anh ấy vậy, đáng thương đứng khúm núm cung kính ở bên cạnh gần giống như khi mình gặp Bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương
Chuyện này thật thú vị! Lúc Phó cục trưởng Hồ Bình bị anh Thiết bắn một phát vào đùi ngay tại chỗ, Cục trưởng Nguyễn cũng không dám ho he gì cả mà vẫn một mực khuyên nhủ Hồ Bình nhanh chóng khai ra để bảo toàn tính mạng, lẽ nào anh Thiết thật sự còn có một thân phận thần bí khác sao?
Mẹ nó, chuyện này thật quá phức tạp, thật không muốn suy nghĩ gì nữa, nếu nghĩ này chắc tất cả tế bào trong đầu đến chết hết mất."
- Tôi nghe nói quan hệ của Đoàn trưởng Thiết với lãnh đạo của phòng an ninh tỉnh Nam Phúc chúng ta không giống bình thường, cho nên muốn nhờ Phó bí thư Diệp có thể nói giúp với Đoàn trưởng Thiết mấy câu, xem xem có thể tác động đến được không.
Phạm Hoành Võng cuối cùng cũng phun ra câu nói muốn nói ra mấy ngàn lần, cả người lập tức cảm thấy khoan khoái vô cùng, thầm nghĩ, " Mẹ nó! Mình cũng từng xin giúp đỡ nhiều lần, nhưng lần này là khó nhất. Đúng là vấn đề tâm lý! Thấy người ta có chức vụ thấp hơn thật sự nếu nhờ vả cảm thấy quá mất mặt"
- Chuyện này tôi thật sự chưa nghe anh Thiết nhắc tới.
Diệp Phàm trả lời theo vấn đề đang suy nghĩ. Theo lý mà nói, Phạm Hoành Võng nói như vậy cũng xem là đang liều mạng cầu xin mình.
Nhưng khi đó cho dù không có đoạn cưa sắt Phạm Hoành Võng đưa cho, mình dốc toàn lực, lợi dụng "Tiểu Lý Đao" đoán chừng cũng có thể chặt đứt được đoạn xích sắt đó, chỉ có điều sẽ nhiều phiền phức hơn, cho nên chuyện này cần phải thăm dò chủ ý của anh Thiết trước rồi mới nói.
Khi Diệp Phàm đang lo lắng, Vu Kiến Thần sớm đã ở bên cạnh ào ào nói:
- Tôi nói cậu Diệp à, cậu còn suy nghĩ gì nữa chứ, trực tiếp gọi điện thoại hỏi thăm không phải sẽ rõ sao.
Nhưng tôi nói với cậu, Hoành Võng là em vợ tôi. Chuyện này nếu có cửa nào đó, cậu nhất định phải giúp đỡ, tôi nghĩ nếu Hoành Võng được lên chức, cậu ta nhất định sẽ không quên ơn cậu đâu.
Cậu có thể còn không biết, cậu không phải đang lôi kéo đầu tư sao? Hoành Võng có một người anh em vô cùng thân thiết làm Phó tổng giám đốc một tập đoàn, trong tay nắm giữ công tay có tài sản hơn một tỉ.
- Anh Vu, anh nói vậy là sao. Đừng nói những chuyện khác, chỉ riêng chuyện đoạn cưa bằng kim loại, tôi cũng phải gọi điện chứ, không phải chứ? Anh đừng nóng, tôi lập tức gọi ngay, phải thăm dò ý kiến của anh Thiết trước rồi mới nói. Có thể giúp được hay không còn xem đã.
Diệp Phàm khẽ cười rồi lấy điện thoại ra làm như hai người đang nói chuyện với nhau:
- Anh Thiết phải không, em là Diệp Phàm đây, anh ăn cơm chưa?
Hắn đưa đẩy vài câu, hỏi han chuyện gia đình một chút để có vẻ thân thiết một chút.
- Vẫn chưa ăn, có chuyện gì vậy? Thằng ranh cậu nếu không có chuyện gì, đâu có tự nhiên gọi điện đến chứ. Hôm nay mặt trời mọc từ phía tây có phải không?
Thiết Chiêm Hùng hỏi trêu chọc.
- À....chuyện này...vậy để em nói
Diệp Phàm có chút xấu hổ, trong lòng vẫn có chút sợ hãi đối với uy quan của Thiết Chiêm Hùng.
- Có gì thì nói đi, đừng ề à giống như lũ đàn bà thế.
Thiết Chiêm Hùng cười hỉ hả nói.
- Anh Thiết, anh quen biết với lãnh đạo của phòng an ninh tỉnh chúng ta có phải không?
Diệp Phàm hỏi giống như kẻ trộm, cảm giác lén lút giống như xã hội đen vậy, chỉ còn thiếu câu "Thiên vương cái địa hổ thôi"
- Đúng! Cậu hỏi chuyện này làm gì?
Thiết Chiêm Hùng ngạc nhiên.
- Chuyện này....anh có thể giúp đỡ được không.....hắc hắc....
Diệp Phàm cợt nhả nói, hòng che giấu sự lúng túng trong lòng.
- Giúp cái gì chứ, không phải là thằng nhãi cậu lại phạm phải chuyện gì rồi chứ?
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Đương nhiên không phải rồi, chuyện ảnh hưởng đến an ninh quốc gia không phải là chuyện đùa, tội âm mưu hãm hại an toàn quốc gia gì đó, chuyện này cũng không phải là chuyện đùa
Diệp Phàm cười rồi nói tiếp:
- Em có một người bạn rất tốt, chính là Phó cục trưởng của Cục an ninh thành phố Mặc Hương Phạm Hoành Võng, lần trước cũng nhờ có đoạn cưa sắt anh ấy đưa vào trong mật thất mới giúp em chạy thoát ra ngoài được. Nếu không có lẽ bây giờ anh Thiết chỉ có thể đến trước mộ em gọi điện đến địa phủ thôi, ha ha...
- Đáng đời! Từ lâu đã kêu thằng nhãi cậu đến Liệp Báo chúng ta, cậu nhất định không nghe, nếu không cũng đâu xảy ra chuyện xui xẻo như vậy.
Thiết Chiêm Hùng có chút buồn cười, hung hăng mắng hắn một câu, đã sớm nhìn thấy bảng cửu chương trong lòng Diệp Phàm giống như đọc bảng cửu chương. Đơn giản chính là muốn nói giúp cho Phạm Hoành Võng, giành lấy chiếc ghế Cục trưởng mà thôi.
Y thầm nghĩ, anh chàng này, cứ ra sức gây chuyện phiền phức cho mình, một Cục trưởng cục an ninh thành phố thì quan trọng ra sao chứ, có thể tùy tiện đáp ứng được sao?
- Chết rồi, anh em ta là cao thủ, anh Thiết đến lúc đó đừng khóc là được rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Phạm Hoành Võng, tôi có biết người đó. Chuyện lần trước, sự ích kỷ của tiểu tử đó rất lớn! Nếu thật sự muốn cứu cậu chỉ cần trực tiếp báo cáo lên Cục trưởng Nguyên là không có chuyện gì xảy ra rồi.
Lúc ấy hình như gã và Hồ Bình nghe nói đang tranh giành chức vụ cục trưởng, hơi có chút ích kỉ. Quan niệm đại cục còn kém một chút, nhưng có thể tôi luyện được.
Thiết Chiêm Hùng nói thẳng tuột.
Ý tứ cũng rất rõ ràng, Phạm Hoành Võng không nằm trong phạm vi suy nghĩ, khiến Diệp Phàm có chút buồn bực, ra quân bất lợi.
Mặc dù lúc ấy Phạm Hoành Võng có chút ích kỷ, đoán chừng cũng là vì anh rể Vu Kiến Thần. Con người mà! Ai chẳng có tư tâm, chẳng qua là có bộc lộ ra không hay thôi.
Diệp Phàm cúp điện thoại, nhìn Vu Kiến Thần với ánh mắt đang tràn đầy mong đợi và Phạm Hoành Võng ánh mắt đầy hi vọng cũng có chút khó chịu.
- Chú Diệp, thật sự có chút khó xử. Nào, anh em chúng ta uống rượu, chuyện này xem như xong rồi.
Vu Kiến Thần nâng chén rượu lên, đoán chừng cũng nhìn thấu manh mối bên trong.
- Chú Diệp, có thể nói đánh giá của Đoàn trưởng Thiết đối với tôi cho tôi biết được không. Tôi không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn biết mà thôi. Ài! Được rồi, chuyện này cậu không cần phải nói nữa.
Phạm Hoành Võng giơ chén rượu lên, liên tiếp uống cạn ba chén lớn, trong lòng đầy sự xáo trộn.
- Ài! Con người ai cũng có tư tâm.
Diệp Phàm thở dài, lấp lửng
Khuôn mặt Phạm Hoành Võng lập tức đỏ bừng lên, lại uống cạn một bình rượu, có vẻ hơi say nói:
- Chú Diệp, lúc đó tôi thật sự có chút tư tâm, thậm chí còn muốn giết cậu diệt khẩu, ài!
- Hoành Võng! Cậu vừa nói cái gì đấy!
Vu Kiến Thần đột nhiên đứng phắt dậy mở miệng mắng, suy nghĩ một chút hiểu ra rồi ngồi xuống, thở dài:
- Ai! Hoành Võng, anh biết em là vì anh, cũng như ** vì Chu Chính Dương mà muốn mượn tay cậu Diệp hại anh, tuy nhiên anh cảnh cáo cậu nói năng phải thận trọng một chút.
Sau này ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy nữa, giết người là phải đền mạng, chỉ là một cái ghế cục trưởng cục công an thôi, cùng lắm thì không làm.
Cậu Diệp là anh em tốt của anh, Vu Kiến Thần này cũng không phải là người tốt, thu ít rượu thuốc, thích ăn ăn uống uống, nữ nhân cũng chơi không ít. Tuy nhiên chưa từng lấy quá nhiều tiền, chuyện thương thiên hại lý cũng chưa từng làm qua, đó chính là tuyệt lộ a.
- Anh vợ, em lúc đó hồ đồ, tuy nhiên nếu không phải tới lúc bất đắc dĩ thì quyết không làm. Chẳng qua mới có ý nghĩ như vậy….Tôi xin cậu Diệp tha thứ nhé, để tự phạt 10 chén, uống uống uống......
Phạm Hoành Võng rất hối hận, tuy nhiên người này cũng coi như thành thật, chuyện này cũng có thể nói ra nên Diệp Phàm cũng thấy cảm động.
- Tốt! Anh Phạm đúng là thẳng thắn, đàn ông là phải vậy, nam nhân không có âm mưu gì thì đâu phải là đàn ông, có câu muốn thành đại sự không câu nệ tiểu tiết mà.
Tuy nhiên có một điểm mấu chốt, để tôi gọi điện thoại cho thử cho anh Thiết, buộc anh ấy phải giúp.
Trong lòng Diệp Phàm tuy cũng không cảm thấy dễ chịu lắm nhưng nhất thời hào tình nổi lên, uống xong chén rượu thì lấy điện thoại ra gọi:
- Anh Thiết, anh giúp em đẩy Phạm Hoành Võng lên chức, chuyện này em sẽ ghi nhớ. Em hứa sang năm sẽ giúp lại anh.
Diệp Phàm dứt khoát.
- Nghĩ kỹ chưa.
Thiết Chiêm Hùng lạnh lùng hỏi.
- Nghĩ kỹ rồi.
Diệp Phàm không hề chần chừ.
- Đến lúc đó thì đừng có chối nhé, anh sẽ yêu cầu cậu đi hoàn thành một nhiệm vụ rất nguy hiểm, có tám phần là chết chắc, vì một cái ghế cục trưởng như vậy có đáng không?
Thiết Chiêm Hùng ngoài miệng lạnh lùng nhưng trong lòng cũng thầm cao hứng, " Tốt! Tốt! Tiểu tử này chịu cầu cạnh mình là tốt, đừng nói là một cái ghế cục trưởng cục an ninh thành phố, cho dù là cục trưởng cục anh ninh tỉnh mình cũng có thể sắp xếp được. Một cái ghế nho nhỏ như vậy đổi lại một lần cao thủ như cậu ra tay thực hiện nhiệm vụ quan trọng, đáng giá! Quan trọng nhất là lần này sẽ đem cậu trói chặt với Liệp Báo rồi, ha ha......"
Thật ra thì Thiết Chiêm Hùng đối với chuyện của Diệp Phàm bị hãm hại vừa rồi vô cùng căm tức, đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của tổ 8 tý nữa bị đường đường là một cục an ninh quốc gia hại chết, chuyện này nói ra thiên hạ cười cho vỡ mồm.
Vì thế y muốn an bài một người tin tưởng vào vị trí cục trưởng cục an ninh thành phố Mặc Hương để tránh cho chuyện xưa tái diễn.
Thành phố Mặc Hương là một thành phố lớn, có hơn 600 vạn nhân khẩu, hơn nữa đường ven biển cũng tương đối dài, được gọi là con đường vàng.
Gần đây các tổ chức đặc vụ của một số quốc gia đã nhiều lần tổ chức xâm nhập vào thành phố, vì thế sau khi cục trưởng Nguyễn rút lui cần phải an bài một người thực sự tin cậy để làm việc.
Hơn nữa đối tượng bồi dưỡng Diệp Phàm chắc mấy năm này tạm thời sẽ còn ở đây, nếu gặp phải chuyện lớn gì mà mình vắng mặt thì có thể bảo cậu ta ra mặt chống đỡ.
Sau này Diệp Phàm có thể leo lên các cấp cao hơn cũng có thể trợ giúp một số chuyện như điều tra án bên chính quyền cũng dễ dàng hơn, tuy nhiên những chuyện này thì Diệp Phàm không tính được xa như vậy thì tầng cấp của hắn chưa đến.
- Đáng giá!
Diệp Phàm nói gọn.
- Tốt! Quyết định vậy đi.
Thiết Chiêm Hùng cũng dứt khoát cúp điện thoại.
- Cục trưởng Phạm, anh Thiết đồng ý sẽ nói với lãnh đạo tỉnh một tiếng, có thể thành hay không thì tôi cũng chưa biết.
Diệp Phàm cũng không dám khẳng định chuyện này.
- Tốt! Bất kể thành hay không cũng được, phần nhân tình này của cậu Diệp, Vu Kiến Thần tôi nhớ kỹ. Sau này có việc cứ nói với anh một tiếng, ha ha ha! Cạn chén.
Vu Kiến Thần giơ lên hào sảng.
- Cám ơn cậu Diệp, phần nhân tình này, Phạm Hoành Võng tôi sẽ nhớ kỹ.
Phạm Hoành Võng cũng hơi kích động, tuy nhiên che giấu rất tốt.
Ba người uống đến gần một giờ rưỡi chiều, đang định về phòng nghỉ ngơi thì điện thoại của Phạm Hoành Võng vang lên.
- Hoành Võng, chúc mừng cậu a!
Giọng nói vui mừng của cục trưởng Nguyễn Kiến Bình vang lên trong điện thoại.
- Nguyễn...... Cục trưởng Nguyễn, chuyện vui gì vậy?
Phạm Hoành Võng khẩn trương, chuyện này chắc là có liên quan đến vị trí cục trưởng bởi vì một tiếng trước Diệp Phàm vừa gọi điện thoại cho đoàn trưởng Thiết, chắc y đã nói với lãnh đạo tỉnh.
- Chú ý giữ bí mật chuyện này, tuyệt đối không thể lộ ra, bao gồm cả anh vợ của cậu đấy, biết chưa?
Giọng của Nguyễn Kiến Bình nghe rất nghiêm trọng, giống như đặc vụ của quốc dân đảng tổ chức nói chuyện vậy. Nguồn: http://truyenfull.vn
- Tuân lệnh!
Phạm Hoành Võng là phó cục trưởng cục an ninh nên hiểu được quy định bảo mật liền che điện thoại đi vào phòng vệ sinh để nghe.
- Cậu đã được phê chuẩn, ba tháng sau sẽ tiếp nhận vị trí của tôi. Không dễ dàng a! Chuyện này có vẻ kỳ lạ, cậu đã đi tìm đoàn trưởng Thiết sao?
Nguyễn Kiến Bình cũng cảm thấy hơi thắc mắc, bởi vì chuyện này mà lúc sáng lão đã đề tỉnh Phạm Hoành Võng.
- Tôi...... Tôi...... Vào một giờ trước tôi vừa thỉnh cầu Diệp Phàm gọi cho đoàn trưởng Thiết, đâu ngờ lại có kết quả nhanh như vậy.
Chuyện này thật đúng là làm khó đồng chí Diệp Phàm, hình như đầu tiên đoàn trưởng Thiết không đồng ý hỗ trợ, sau đó Diệp Phàm lại gọi tiếp ép đoàn trưởng Thiết, hai người còn giống như nói điều kiện, nhiệm vụ gì đó, tôi nghe không rõ.
Lúc trước tôi hoạt động ở trên tỉnh, cũng có tìm một số lãnh đạo liên quan, có phải là bọn họ nói chuyện hay không.
Phạm Hồng Võng bây giờ vẫn còn chưa tin, thầm nghĩ mình may mắn, là do hai phó cục trưởng lúc trước đã nói chuyện giúp mình.
- Tìm người nào?
Nguyễn Kiến Bình hỏi luôn.
- Phó cục trưởng Trịnh và phó cục trưởng Thiết.
Phạm Hoành Võng ấp a ấp úng.
- Không có tác dụng đâu! Cậu trúng phải độc đắc rồi biết chưa, vào một giờ trước, cú điện thoại của Diệp Phàm đã đưa cậu lên chiếc ghế này đấy.
Cậu sắp lên chức cục trưởng, cũng cần phải biết một vài chuyện cơ mật trọng yếu, vì sau này cậu cũng có quyền đó.
Cậu nghe đây, đoàn trưởng Thiết Chiêm Hùng là người chỉ huy hệ thống an ninh bảy tỉnh phía nam, y mới là người có quyền lớn nhất.
Cục trưởng Nguyễn vừa nói ra thân phận của Thiết Chiêm Hùng đã khiến Phạm Hoành Võng cả kinh thất thanh kêu á một tiếng.
- Ha ha, bình thường thôi, bất cứ người nào nghe đến chuyện cơ mật cấp S này cũng thế.
Cục trưởng cục an ninh bảy tỉnh phía nam đều là cấp dưới của y, y vốn là người đứng đầu tổ tám của tổ A đóng trong căn cứ Liệp Báo ở Thủy Châu.
Chuyện này vốn chuyện cơ mật, lúc cần thiết y có thể trực tiếp điều động hệ thống công an, an ninh, cảnh sát vũ trang, tình báo, thậm chí bộ đội chính quy để ngăn chặn âm mưu phá hoại tổ quốc của tổ chức hay cá nhân.
Cục trưởng Phí trên tỉnh vừa gọi điện thoại, chính thức báo cho cậu sáng ngày mai lên tỉnh nói chuyện. Chắc rằng sau đó sẽ có người dẫn cậu đến trụ sở Liệp Báo nhận thức, tiếp đó còn phải huấn luyện trong đó chừng nửa năm.
Hãy làm cho thật tốt nhé, Hoành Võng, nhất định phải giữ mình ra sức vì nước vì đảng. Chuyện lần trước của Diệp Phàm chính là một sự cảnh cáo.
Sau này ngàn vạn lần chớ đi sai đường, một bước sai cả đời ân hận, nhớ kỹ, nhớ kỹ. Hơn nữa nhất định phải tôn trọng Diệp Phàm, là "Tôn trọng" biết không? Chuyện lần này của cậu tôi cũng nghe đoàn trưởng Thiết nói qua rồi, là Diệp Phàm xuất lực mạnh, thậm chí là dùng tính mạng đổi cho cậu cái ghế này đấy, tôi cũng không rõ lắm nhưng cậu tuyệt đối phải tôn trọng hắn.
Nguyễn Kiến Bình nói xong một hồi lâu mà Phạm Hoành Võng vẫn ngơ ngác ngồi trên bồn cầu chưa phục hồi lại được tinh thần, lẩm bẩm:
- Tôn trọng Diệp Phàm, tôn trọng, nói tới ba lần tôn trọng, chẳng lẽ Diệp Phàm là đại nhân vật gì sao, chuyện này là không thể nào, chắc là do nhìn vào mặt mũi của đoàn trưởng Thiết.
Sau khi trở ra, mặt mũi của Phạm Hồng Võng hồng hào, ấn đường tỏa sáng, cả người khí sắc đại biến, gần như là hai người khác hẳn nhau, khiến cho Vu Kiến Thần vừa nhìn thấy đã kinh ngạc kêu lên:
- Hồng Võng, cậu vào nhà cầu sao giống như uống quỳnh tương ngọc dịch vậy, có phải nhặt được cửu chuyển tiên đan của Thái Thượng đánh rơi không, ha ha ha......
- Anh Phạm có việc mừng mà.
Diệp Phàm có biết về tướng thuật nên đã sớm đoán được, thầm nghĩ chẳng lẽ là vị trí cục trưởng đã định rồi, đoàn trưởng Thiết không lẽ nhanh như vậy chứ, hay là có người khác giúp.
- Ha ha ha...... Cậu Diệp, tôi......tôi mời cậu trước ba chén.
Phạm Hồng Võng hào sảng khác thường, giơ chén lên cảm thấy quá nhỏ liền rất mất phong độ gào toáng lên bảo người phục vụ đổi ba chén khác cực lớn, thực ra là vốn là ba cái bát đựng súp.
- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy? Không phải là chuyện thăng chức chứ!
Diệp Phàm nhịn không được.
- Ha ha......
Phạm Hoành Võng cười không đáp.
- Thằng ranh này, dám chơi trò với anh rể phải không, chán sống rồi à?
Vu Kiến Thần giơ tay lên dọa đánh.
- Được rồi anh vợ, vị trí cục trưởng đã định.Chuyện này thật đúng là do đoàn trưởng Thiết mới vừa rồi chiếu cố, thật ra người trực tiếp chính là cậu Diệp, vì thế em mới kính trước cậu ấy ba chén lớn để cảm tạ.
Phạm Hoành Võng mỉm cười.
- Tốt! Tốt! Cùng chạm nào!
Diệp Phàm kêu lớn, cả ba cùng giơ ba cái chén cạn sạch.
- Cậu Diệp, tôi có một người anh em tên là Vương Tuấn Ngang, năm nay chừng hai tám tuổi nhưng đã là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Phục.
Dĩ nhiên, đây là của cha hắn là chủ tịch Vương một tay cực khổ dựng nên. Tuy nhiên Vương Tuấn Ngang cũng là du học sinh, tốt nghiệp trường đại học kinh doanh Harvard vừa mới trở về nước ba năm. Tập đoàn Thiên Phục do cha gã sáng lập từ số vốn ban đầu là 3000 vạn giờ đã có tài sản là 1,3 tỷ.
Sau khi chuyển thành tập đoàn cổ phần thì tổng số vốn đạt đến 2, 2 tỷ, nghe đâu có kinh doanh liên quan đến quần áo, ví dụ như tơ dệt sợi tổng hợp, vải vóc…Sau này cậu Diệp muốn tìm người đầu tư đến Lâm Tuyền hay huyện Ngư Dương thì với giao tình của tôi chắc sẽ không thành vấn đề, ít nhất cũng phải có dự án 3500 vạn.
Phạm Hoành Võng hào sảng quăng ra cái bánh này, nếu không còn cảm thấy băn khoăn.
- Cám ơn! Sau này có cơ hội, tôi nhất định sẽ gặp người bạn Vương Tuấn Ngang đó.
Diệp Phàm vui vẻ, có thể thu hút được dự án đầu tư thì là chuyện tốt vô cùng với Lâm Tuyền.
Tuy nhiên trước mắt Diệp Phàm vẫn phải tập trung vào chuyện nhà máy giấy, giải quyết xong chuyện này rồi hãy nói. Nếu như cứ mù quáng thu hút đầu tư chỉ tổ đem lại công lao cho Mâu Dũng, chuyện như vậy dĩ nhiên Diệp Phàm sẽ không làm.
Sau khi nghỉ trưa một chút thì Diệp Phàm chạy đi tìm người chơi đồ cổ là Lôi Thản tiên sinh kia.
Bộ dạng của Lôi Thản đúng là hơi kỳ dị một chút, tuổi chừng ba mươi nhưng nhìn hết sức già dặn, còn để thêm một bộ râu dài dưới cằm, mặc một bộ quần áo cổ màu xanh, tuy nhiên đã được công nghệ hiện đại cải tiến qua, gần giống như trang phục đại học sĩ đời Đường, nói dễ nghe thì hơi kỳ lạ, nói khó nghe thì đúng là đồ điên.
Gã há miệng ra cũng mang phong cách thời xưa, chắp tay:
- Huynh đài họ gì?
Diệp Phàm vội vàng học theo mấy phim cổ trang như trong TV, khom người hành lễ:
- Tại hạ họ Diệp, tên Phàm, gọi đầy đủ là Diệp Phàm.
Hắn nói xong cảm giác rất kỳ quái, tuy nhiên rất mới mẻ, suýt sặc cười.
Tề Thiên thì đã không chịu nổi, chạy vội vào phòng vệ sinh cười phá lên, còn Mã Lạp chắc đã sớm quen rồi nên cũng không có biểu hiện gì.
- Anh Mã, lấy cái hộp gỗ Thiết đàn kia ra cho tôi xem đi.
Lôi Thản là một người mê đồ cổ, nói luôn vào vấn đề chính.
Sau khi nhìn thấy cái khúc gỗ kia thì ánh mắt của gã đột nhiên trở nên sắc bén.
- Quái! Ánh mắt Lôi Thản này thoáng cái đã sắc bén như vậy, không hổ là truyền nhân của lưu phái Mạc Kim Môn chuyên đi đào trộm mộ.
Diệp Phàm thầm nghĩ rồi cũng cảm thấy hết sức hứng thú, chuyện trộm mộ tương đối thần bí, những vật trong đó còn đáng sợ hơn, thật đúng là khâm phục những người dám vào đó.
- Không tệ! Chắc là đồ cổ có niên đại vào 300 năm trước.
Lôi Thản khẽ vuốt râu, thản nhiên cầm cái khối gỗ như là bảo bối, thậm chí còn đem lên miệng liếm mấy cái như là cao lương mĩ vị, Tề Thiên và Diệp Phàm thấy vậy tý nữa thì hóa đá.
- **! Tên này đúng là điên cuồng rồi, chuyện vậy mà cũng làm ra được.
Diệp Phàm thầm mắng một câu, bất giác cảm thấy hơi lạnh.
Hăn nghĩ chắc người này yêu đồ cổ còn hơn cả vợ, đúng là si mê đến điên cuồng, cấp bậc đại sư a!
- Ha ha! Các cậu cảm giác tôi rất quái phải không, thật ra mỗi người đều có đam mê, chỉ là khác nhau về sở thích thôi.
Ví dụ như có người thích ra sân chơi Golf, tôi thấy cầm cái gậy chạy đi chạy lại như vậy có gì thú vị chứ.
Lôi Thản rất thản nhiên, lộ ra một vẻ nho nhã khác hẳn vừa rồi.
Làm Diệp Phàm hơi kinh ngạc, thầm nghĩ, " Đúng là điển hình của người đa tính cách, biến hóa như vậy đúng là cao thủ.
Nếu ở trong quan trường mà mình làm được như vậy chắc là phải đứng đầu một thành phố hay tỉnh rồi thì may ra, đường còn dài mà, không biết có lúc được phong quang như vậy không!