Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 222: Nhảy lầu




Phạm Hồng Võng cũng hiểu lợi hại trong chuyện này, ứa nước mắt nói:

- Cục trưởng Nguyễn, tôi dù có chết cũng không nói ra.

- Ừ! Biết là tốt rồi. Ha hả, không nói nữa, cậu còn trẻ, có cơ hội là phải nắm bắt.

Nguyễn Kiến Bình vỗ vai Phạm Hồng Võng ra vẻ thân thiết, tuy nhiên cánh tay cũng tương đối nặng nề.

Đối với hai học trò đắc ý của mình, một thì vào nhà tù, một thì gặp chuyện không như ý, trong lòng Nguyễn Kiến Bình dù sao cũng thấy khó chịu.

- Cục trưởng Nguyễn, ngài yên tâm, tôi sẽ làm việc thật tốt, quyết sẽ hợp tác với cục trưởng mới thật tốt.

Phạm Hồng Võng bày tỏ thái độ nhưng trong lòng cũng có chút ê ẩm, nói coi như không có gì là không thể nào, nhưng bản thân mình cũng đâu còn cách gì.

Gã biết mất đi cơ hội lần này chắc sẽ chôn chân ở cái ghế phó cục trưởng đó cả đời, muốn leo lên vị trí làm chủ một phương là chuyện khó như lên trời.

Làm người chính là như vậy, mất đi cơ hội là không thể ngóc đầu, cho dù là trong hệ thống an ninh, có năng lực mà không có chỗ dựa cũng không được, có chỗ dựa mà không có năng lực cũng không được.

Ở đây không giống như bên chính quyền, nếu như một chủ tịch huyện không có năng lực thì có thể còn ậm ừ nói vài câu rồi sai cấp dưới hay trợ lý đi làm.

Còn bên hệ thống an ninh thì tuyệt đối không làm được, nếu không có năng lực thì có lẽ vừa lên chức được vài ngày đã bị người ta kéo xuống, hơn nữa hệ thống này là để đảm bảo an toàn quốc gia, không thể để có nửa điểm sơ suất.

- Hồng Võng, Diệp Phàm ở thị trấn Lâm Tuyền có phải là anh em tốt với Kiến Thần không?

Cục trưởng Nguyễn lại có thể hỏi tới chuyện của Diệp Phàm làm Phạm Hồng Võng cảm thấy hơi ngạc nhiên, một cán bộ xã thì có gì để một cục trưởng quan tâm.

Trong chuyện này chẳng lẽ có cái gì đề tỉnh, nghĩ đến điều này Phạm Hồng Võng nhất thời giật mình, hay là Cục trưởng Nguyễn không tiện nói thẳng nên dùng chiến thuật vu hồi.

- Đúng vậy. Phó chủ tịch Diệp có quan hệ rất tốt với anh vợ Vu Kiến Thần, thậm chí còn kết bái làm anh em, ha ha.

Phạm Hồng Võng ra vẻ cũng không quan tâm lắm nhưng trong lòng khẩn trương suy nghĩ lời của Cục trưởng Nguyễn, xem từ đó có chút manh mối gì không, chuyện này liên quan đến tiền đồ của mình nên không thể sơ suất.

- Ha ha, nghe nói lần trước cậu sai Trương Vĩnh lén chuyển cưa kim loại đặc chế cho Diệp Phàm để hắn thoát ra rồi chỉ bằng vào đôi tay đánh cho cục an ninh chúng ta náo loạn. Người này thực sự là một cao thủ, cục an ninh trước mắt hắn giống như một tờ giấy.

Trong giọng của Nguyễn Kiến Bình có thể nghe ra vẻ khâm phục đối với Diệp Phàm.

- Ừ!Thân thủ của Phó chủ tịch Diệp đúng là lợi hại, chắc là ở cảnh giới tam, tứ đoạn quốc thuật. Một đại cao thủ như vậy mà đi làm một Phó Chủ tịch thị trấn bình thường, đó chính là làm nhân tài mai một, thật đúng là đáng tiếc.

Nếu có thể chiêu mộ vào cục an ninh thành phố chúng ta thì tốt biết mấy, tuy nhiên điều này cũng hơi kỳ lạ, một thân bản lĩnh của hắn là từ đâu mà ra?.

Phạm Hồng Võng cũng hết sức khâm phục Diệp Phàm, trong lòng cũng bớt nặng nề.

- Ha hả! Đoàn trưởng Thiết của Liệp Báo chẳng phải cũng kết bái anh em với hắn sao, có một đại ca bản lĩnh như vậy cái gì mà không học được chứ.

Vừa rồi đoàn trưởng Thiết tức giận cũng chẳng phải bởi vì động đến anh em Diệp Phàm của y, ông ta đối với anh em rất quan tâm à!

Ha ha ha, không nói, không nói. Hồng Võng, có cơ hội thì cậu nhất định phải nắm bắt, phải vận dụng mới được, ha ha, nói nhiều nữa rồi, không nói nữa, không nói nữa.

Biểu hiện hôm nay của Cục trưởng Nguyễn trưởng hết sức quái dị, cứ nói đi nói lại những lời này là có ý gì?

Phạm Hồng Võng sau khi trở lại phòng làm việc thì đau đầu suy nghĩ về lời nói của Cục trưởng Nguyễn, vô duyên vô cớ tại sao ông ta cứ nhắc đến một tên nhãi nhép như Diệp Phàm chứ.

Với tính cách của Cục trưởng Nguyễn thì dứt khoát sẽ không rỗi hơi như vậy, chẳng lẽ chuyện của mình lại có quan hệ với Diệp Phàm.

Tuy nhiên Diệp Phàm chỉ là một Phó Chủ tịch thị trấn, chẳng lẽ hắn có bản lĩnh chọn người làm Cục trưởng cục an ninh thành phố sao?

Điều này sao có thể, một Phó Chủ tịch thị trấn sắp xếp vị trí của một cục trưởng cục an ninh thành phố, điều này nói ra quả thật chết cười.

Chức vụ cục trưởng cục an ninh thành phố là cán bộ cấp phó ban do tỉnh quản lý, không hề có một chút liên quan đến thành phố.

Cán bộ cấp Phó phòng ở huyện sắp xếp cấp phó ban trên tỉnh, nói ra nói đến cười rụng răng, bản thân Diệp Phàm xác định là không thể nào.

Bản thân của hắn không thể chẳng lẽ lại có người sau lưng.

Phạm Hồng Võng đau đầu nghĩ ngợi những thứ vòng vo mù mịt này, xem xem trong đám bùng nhùng này có chút ánh sáng nào để tìm một lối ra.

Hơn nữa chuyện này cục trưởng Nguyễn đã đặc biệt dặn dò không thể lộ ra, nếu không gã cũng định đi tìm anh họ Vu Kiến Thần nghĩ kế, chuyện này xem ra tự mình nghĩ không thông.

Phạm Hồng Võng suy nghĩ suốt hai giờ rồi bỗng nhảy chồm lên kêu thất thanh:

- Đúng rồi, mấu chốt là ở người anh em kết nghĩa của Diệp Phàm, đoàn trưởng Thiết của Liệp Báo chẳng phải một vị đại thần sao?

Hôm đó thái độ của Cục trưởng Nguyễn đối với Thiết Chiêm Hùng rất cung kính, từ đó có thể thấy được bối cảnh thâm hậu của Thiết Chiêm Hùng, hơn nữa hình như là quan hệ trên dưới.

Điều này hình như hơi kỳ lạ, thậm chí là quỷ dị, mặc dù Thiết Chiêm Hùng là đại tá binh đoàn Liệp Báo rất nổi danh, nhưng sao lại quản được cục an ninh thành phố chứ.

Huống chi Cục trưởng Nguyễn một cán bộ cấp phó ban, cũng không thua kém Thiết Chiêm Hùng nhiều lắm, trong này chẳng lẽ có gì bí ẩn.

Chắc chắn vị đại thần kia có quan hệ tới Thiết Chiêm Hùng, bởi vì Diệp Phàm bị hãm hại nên ông ta mới tức giận, nếu không trùng hợp như vậy.

Không sai!

Nhất định là thế, ông ta chính là vị đại thần phía sau đang tác quái. Mình cần phải kết giao với Diệp Phàm, lại thông qua hắn mua được trạm kiểm soát Thiết Chiêm Hùng này thì chuyện lên chức còn có chút hy vọng. Nếu không Cục trưởng Nguyễn vì sao cứ luôn miệng nhắc tới quan hệ giữa Thiết Chiêm Hùng và Diệp Phàm, còn nhắc đi nhắc lại, "Không nói".

Vào buổi trưa.

Bên trong đại tửu lâu thành phố Mặc Hương, cục trưởng cục công an thành phố Vu Kiến Thần đang mời khách còn Tề Thiên thì bị tư lệnh Triệu gọi đi.

Tư lệnh Triệu chớp lấy cơ hội khó được để thỉnh cầu Tề Thiên huấn luyện một khóa cho bên trinh sát của sư đoàn dã chiến, vì thế trong phòng chỉ còn bốn người Vu Kiến Thần, Phạm Hồng Võng, Trương Vĩnh và Diệp Phàm.

- Cậu Diệp, vị này công tác ở cục an ninh, là cậu em vợ Phạm Hồng Võng của tôi, hôm đó chắc cậu đã biết rồi.

Trương Vĩnh là trưởng phòng trinh sát phản gián, cậu cũng đã gặp trong mật thất, lúc ấy anh đi tỉnh Tích Ninh có việc nên mới giao Hồng Võng chiếu cố cậu.

Tuy nhiên lúc cậu vào cục an ninh thì cũng đúng lúc Hồng Võng có công việc bên ngoài. Ba ngày sau mới chạy về được, khiến cho cậu chịu nhiều khổ sở.

Sau đó thì tiểu tử Trương Vĩnh này rất cơ trí a, đem nghi ngờ nói cho Hồng Võng, vì thế mới thiết kế chuyện đưa cưa sắt cho cậu, ha ha ha.

Cậu Diệp tự có cát nhân thiên tướng, hiện giờ khổ tận cam lai, sau đại nạn tất có hậu phúc. Cậu xem đó, bây giờ chẳng phải đã ngồi lên cái ghế quyền lực số ba của thị trấn Lâm Tuyền, tốc độ này trong hệ thống hành chính chúng ta có thể so sánh với ngồi hỏa tiễn a!

Ha ha ha

Vu Kiến Thần vui vẻ cười to.

- Cám ơn! Trưởng phòng Trương, cục trưởng Phạm, chuyện này đúng là phải cảm tạ các anh, nói đúng ra các anh còn là ân nhân cứu mạng của em, vậy để trước tiên em uống ba chén, mong hai anh thứ cho tội chậm trễ.

Diệp Phàm nhiệt tình nói.

- Ha ha, đây là bổn phận của chúng tôi mà, ** dám cả gan làm loạn, công khai lén làm ra chuyện thương thiên hại lý với một dũng sĩ yêu nước, vào tù còn nhẹ. Nếu theo tính cách của tôi đã sớm móc súng ra bắn chết rồi mới giải hận được.

Phạm Hồng Võng ra vẻ căm phẫn, thật ra lúc ấy Phạm Hồng Võng vì tiền đồ của anh vợ Vu Kiến Thần đã chuẩn bị giết Diệp Phàm để diệt khẩu.

Trước khác nay khác, thôi vì lợi ích riêng của mình cũng đành làm thế.

- Có chuyện gì đâu, lúc ấy tôi còn làm cho Diệp tiên sinh suýt chết.

Trương Vĩnh ngượng ngùng.

- Không có mấy roi của anh, có lẽ tôi giờ đã xuống âm phủ báo cáo rồi, ha ha ha. Nguồn truyện: Truyện FULL

Diệp Phàm cười khổ.

- Ai! Hệ thống an ninh quyền lực rất lớn. Nếu dùng sai lệch dễ dàng lấy đi mạng người a.

Nhớ tới thủ đoạn tra tấn của các anh trong mật thất của **, tôi vẫn thấy sởn cả gai ốc, thật là đáng sợ.

Diệp Phàm nhún vai, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

- Ai! Nói cũng phải. Trương Vĩnh vốn là được phân một căn hộ có ba phòng nhưng hiện giờ thì chắc là không được rồi.

Phạm Hồng Võng ra vẻ áy náy vỗ vai Trương Vĩnh.

- Phân phòng chẳng lẽ có liên quan đến vụ án sao?

Diệp Phàm khẽ hỏi.

- Ai! Nói có thì có, mà nói không có cũng không có, chuyện này phức tạp, nói nhiều cũng không tốt.

Phạm Hồng Võng thở dài.

- Nói ra đi, anh cũng muốn nghe, cậu Diệp tại sao có quan hệ tới chuyện phân phòng cho Trương Vĩnh được, chuyện này có bắn đại bác cũng không tới, thật là quỷ dị.

Vu Kiến Thần nghi ngờ.

- Không nói, không nói, uống rượu đi, tôi uống với cậu Diệp vài chén.

Phạm Hồng Võng giơ chén lắc đầu liên tục, thật ra thì đang diễn trò rất khéo.

- Phó cục trưởng Phạm, tôi không được phân phòng cũng là chuyện nhỏ, nhưng cái ghế cục trưởng của anh không được mới là chuyện lớn,, tiếc hận rồi, ai

Trương Vĩnh nghĩ tới ngọn núi mà mình dựa vào không lên được chức cục trưởng thì cũng trầm mặt xuống, nặng nề uống một chén.

- Hồng Võng, Cục trưởng Nguyễn không phải là đề cử cậu sao? Làm sao lại có chuyện này?

Vu Kiến Thần tựa hồ đúng là không biết chuyện này, ra vẻ kinh ngạc:

- Để anh lên tỉnh xem sao, chuyện này đừng để thất bại.

Thật ra thì Vu Kiến Thần đúng là không biết chuyện này vì Cục trưởng Nguyễn trưởng đã căn dặn nên Phạm Hồng Võng là phó cục trưởng cục an ninh cũng phải làm tốt công tác bảo mật.

- Không có tác dụng đâu anh vợ, chuyện này cấp trên đã định rồi. Ai.

Phạm Hồng Võng lắc đầu, vẻ mặt cay đắng, uống liên tiếp mấy chén.

- Rốt cuộc con mẹ nó chuyện gì xảy ra, hai tiểu tử ngươi nói rõ cho anh xem nào.

Vu Kiến Thần đập chát một cái làm chén rượu vỡ tan, xem ra đúng là nổi giận rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.