Nhất Phẩm Khí Phi Của Đế Vương

Chương 4




Edit: Cesia

Đưa tay che lại ánh sáng mặt trời, nàng hướng tầm mắt về phía xa xa – quan đạo ở phía trước quanh co, uốn lượn, phảng phất nhìn không tới được điểm cuối.

Trầm Tiểu Sách không khỏi khẽ thở dài. Nàng tựa hồ luôn truy đuổi theo bước chân của phụ thân, cũng không biết bản thân như thế nào lại đắc tội với lão thiên gia, ba năm nay cứ mỗi khi nàng lặn lội đường xa đuổi tới nơi phụ thân nhậm chức, nghênh đón nàng chỉ có câu nói này “Lệnh tôn đã chuyển đi nơi khác”.

Nha hoàn Tiểu Hồng cũng thở dài trong lòng. Từ khi phu nhân qua đời, nàng liền theo tiểu thư tha hương đi tìm lão gia, kết quả chủ tớ hai người liền bắt đầu chuyến du lịch khắp đại giang nam bắc.

Tuy rằng tiểu thư lại một lần nữa cường điệu là đuổi theo sau lão gia, nhưng nàng hoài nghi từ kể từ sau lần đầu tiên tìm người bị bỏ lỡ, tiểu thư đã bắt đầu biến thành chuyến du sơn ngoạn thủy. Mà lão gia cũng tựa hồ đã thành thói quen cái loại tình hình quỷ dị giữa cha và con gái bọn họ một người chân trước vừa mới đi, người kia sau lưng liền theo tới, trước khi đổi đi nơi khác luôn lưu lại chút ít ngân lượng, nhờ người chuyển giao lại cho chủ tớ các nàng.

“Tiểu Hồng, em nói nếu hai chúng ta đợi ở một chỗ không đi, một ngày nào đó có thể chờ được đến chỗ cha ta đến nhậm chức hay không, sau đó hai cha con ta rốt cuộc có thể đại đoàn viên?” Trầm Tiểu Sách mệt mỏi ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn mây trên bầu trời, giọng điệu mười phần cam chịu.

Tiểu Hồng kéo xuống trên vai gánh nặng, thành thật bày tỏ, “Tiểu thư, em chỉ biết là lương khô chúng ta mang theo đã muốn ăn hết, nếu không tìm được chỗ nào bán thức ăn chúng ta sẽ bị đói chết.”

Quay đầu liếc nha hoàn một cái, Trầm Tiểu Sách lại hướng tầm mắt về phía cuối quan đạo, bất đắc dĩ nói, “Kỳ thật hiện tại ta có điểm hoài nghi chúng ta có phải lạc đường rồi không.” Đoạn quan đạo này thoạt nhìn thật hoang vắng a.

“Cũng không phải là chuyện bình thường sao?” Nếu không thì sao các nàng có thể suốt ba năm luôn đuổi không kịp lão gia, nguyên nhân chính là tiểu thư hầu như lúc nào cũng đi nhầm hướng.

“Tiểu Hồng, em thật sự rất không cho ta mặt mũi.” Trầm Tiểu Sách có chút ai oán liếc xéo nàng.

“Nếu nô tỳ nhận được phương hướng thì tốt rồi.” Tiểu Hồng nhịn không được thở dài. Cảm giác phương hướng của tiểu thư kém cỏi cũng liền thôi, ngay cả bản thân nàng cũng vậy, lão gia lại cố tình không lần nào lưu lại người dẫn đường cho bọn họ.

“Ai, đây là số mệnh a.” Trầm Tiểu Sách cảm khái kết luận.

“Tiể thư, chúng ta đi thôi.”

Trầm Tiểu Sách gật gật đầu, bất đắc dĩ đứng dậy, tiếp tục lên đường.

Trước khi trời tối, các nàng rốt cuộc cũng nhìn thấy một nhà khách nhỏ mở giữa quan đạo, chủ tới hai người không khỏi nhìn nhau cười, gia tăng cước bộ.

Khi Trầm Tiểu Sách vừa đặt chân vào nhà khách nàng liền nhìn thấy một nam nhân, khí chất tựa nguyệt, mi tựa Viễn Sơn, mâu sắc sáng rọi óng ánh như ngọc, có thể dùng đến từ làn da nõn nà, mặt như châu ngọc để hình dung nam nhân này.

Người kia xác thật là một nam tử, một mỹ nam tử có thể khiến cho sở hữu nữ tử trong thiên hạ cảm thấy tự ti.

Nàng liếc mắt một cái ngoài ý muốn cùng luồng mắt của đối phương vừa vặn giao nhau, nam tử hiển nhiên cũng không dự đoán được loại tình huống này, nhưng hắn không lảng tránh ánh mắt của nàng mà còn vài lần đánh giá nàng, sau đó giống như không có việc gì dời tầm mắt đi.

Trầm Tiểu Sách quay đầu hướng người bên cạnh nhìn lại, nha hoàn Tiểu Hồng đã muốn nhìn chằm chằm vào người ta. Khó trách nàng cảm thấy kỳ quái, nha đầu huyên náo này sao đột nhiên lại không hé răng không nói lời nào, thì ra là thế….

Sắc đẹp mê hoặc nhân a!

Âm thầm lắc đầu, Trầm Tiểu Sách đi thẳng đến chiếc bàn trống ngồi xuống.

“Khách quan, ngài muốn dùng gì?” Tiểu nhị ân cần lại đây tiếp đón.

“Hai đĩa rau, hai chén cơm, một bát canh cá.”

“Thiếu gia, để em gọi, người như thế nào lại tự mình kêu?” Rốt cuộc cũng theo sắc đẹp hồi phục lại tinh thần Tiểu Hồng chạy vội tới, vẻ mặt xấu hổ nói.

Trầm Tiểu Sách ngắm nàng liếc mắt một cái, cười nói, “Ta sợ quấy rầy em lạc vào cõi thần du, chỉ là gọi thức ăn thôi, bản thân ta cũng không phải không thể tự lo liệu được.”

Tiểu Hồng nghe xong xấu hổ đỏ bừng cả mặt.

“Ngồi xuống đi, đi lâu như vậy không phải đã sớm vừa mệt vừa đói.”

“A.” Tiểu Hồng ngượng ngùng ngồi xuống.

Chờ đến khi tiểu nhị dọn đồ ăn lên, Trầm Tiểu Sách hướng hắn hỏi thăm lộ trình, “Tiểu nhị ca, từ nơi này đến Ký Châu có xa lắm không?”

Trên mặt của tiểu nhị hiện lên vẻ kinh ngạc, “Hai vị khách quan muốn tới Ký Châu?”

“Đúng vậy.” Tiểu Hồng gật đầu.

“Nơi này là quan đạo đi thông tới Đinh Châu.”

Trầm Tiểu Sách yên lặng cúi đầu uống trà. Quả nhiên lại đi nhầm hướng.

Tiểu Hồng khóe miệng co rút, cố nhịn cười nói, “Chúng ta muốn đến Ký Châu thì đi thế nào?”

Tiểu nhị nhiệt tình chỉ điểm cho hai kẻ ngoại đạo, “Hai vị khách quan chỉ cần theo quan đạo này đi về phía trước, gặp lối rẽ thì rẽ trái, sau đó vòng qua Sa Bình trần là được, chỉ có điều lộ trình phải đi nhiều vòng.”

“Đa tạ tiểu nhị ca.” Tiểu Hồng móc ra vài văn tiền đưa cho tiểu nhị.

Tiểu nhị cười thu tiền, lui ra.

“Thiếu gia, xem ra con đường chúng ta phải đi lại kéo dài thêm.”

“Ta nghe được.” Trầm Tiểu Sách xoay tròn ly trà trong tay rầu rĩ nói.

“Thiếu gia, ăn cơm đi, dù sao chúng ta cũng đã quen.”

Trầm Tiểu Sách không nói gì liếc nhìn nha hoàn, sau đó tiếp nhận đôi đũa nàng đưa qua, cúi đầu ăn cơm.

〓☆〓letsenjoytogether.wordpress.com〓☆〓

Trời tháng sáu tựa như biểu tình của tiểu hài tử, thay đổi thất thường.

Mới một khắc trước bầu trời vẫn còn quang đãng, ánh mặt rạng rỡ vẫn còn chiếu rọi trên cao, ngay sau đó là sấm chớp giăng đầy trời, mưa to tầm tã.

Hai chủ tớ Trầm Tiểu Sách vô cùng chật vật chạy vào một gian nhà hoang để đụt mưa, không ngờ không hề báo trước lại chạm trán với người nào đó.

Đối với việc mới cách mấy ngày lại đụng tới đôi chủ tớ này, Lăng Vân Phong không khỏi có chút lộ ra ý cười.

Duyên phận quả nhiên huyền diệu.

“Khụ khụ….”

“Tiểu…. Thiếu gia, người không sao chứ?”

“Khụ…. không có việc gì….”

“Thiếu gia, người không thể mặc y phục ẩm ướt, đổi quần áo sạch sẽ, nếu không bệnh sẽ nặng thêm.” Tiểu Hồng thần sắc lo lắng.

“Khụ….” Nơi này có ngoại nhân, làm thế nào đổi?

“Vị công tử này, có thể mời ngươi tránh đi một chút được không?” Dưới tình thế cấp bách, Tiểu Hồng cũng bất chấp chuyện khác.

Lăng Vân Phong khẽ nhếch mày, biết rõ còn cố hỏi, “Vì sao?” Kỳ thật, ngay từ lần đầu tiên gặp, hắn liền nhận ra các nàng là nữ cải nam trang.

“Tiểu thư nhà ta muốn đổi quần áo.”

Thật sự là một nha đầu rất trực tiếp, rất thẳng thắn. Lăng Vân Phong trong lòng âm thầm cảm thán, sau đó phi thường quân tử quay lưng đi. (Cesia: ta muốn báo trước đừng bị hành vi quân tử của anh lừa, 200% yêu nghiệt đó )

“Tốt lắm, công tử, ngươi có thể xoay lại được rồi.” Tiểu Hồng vừa giúp tiểu thư chà lau tay, vừa nói.

“Ngươi không đổi sao? Vạn nhất ngươi cũng cảm lạnh mắc bệnh, ai tới chiếu cố tiểu thư nhà ngươi?” Nhìn thấy nàng vẫn không thay y phục ẩm ướt trên người, Lăng Vân Phong không khỏi phát ra nghi ngờ.

Tiểu Hồng giật mình ngớ ra. Nàng chỉ lo giúp tiểu thư thay, nhưng thật ra lại quên mất bản thân.

“Vậy phiền toái công tử lại quay lưng đi.” Trầm Tiểu Sách có chút suy yếu hướng hắn mỉm cười.

Lăng Vân Phong lại xoay lưng đi.

Không bao lâu sau khi đổi xong quần áo Tiểu Hồng mới mở miệng, “Được rồi.”

Hắn xoay người lại, quan sát kỹ sắc mặt của Trầm Tiểu Sách, chủ động đề nghị, “Tại hạ lược thông y thuật, cô nương có đồng ý để tại hạ chẩn trị một chút?”

“Thật sao? Vậy tốt quá.” Tiểu Hồng sắc mặt mừng rỡ.

“Làm phiền công tử.” Trầm Tiểu Sách gật đầu đáp lại.

“Nhấc tay chi lao thôi.” Hắn thản nhiên nói, chạm tay vào mạch môn của nàng.

“Tiểu thư nhà ta không sao chứ?” Tiểu Hồng vội vàng hỏi.

Lăng Vân Phong buông cổ tay của Trầm Tiểu Sách ra, đứng dậy lùi về sau, “Không đáng ngại.” Vói tay vào trong bao quần áo của mình lấy ra một bình sứ, đổ ra hai viên thuốc đưa qua, “Trước để cho tiểu thư nhà ngươi uống thứ này.”

Tiểu Hồng hồ nghi nhìn viên thuốc.

“Tiểu Hồng, mang lại đây.”

“Vâng, tiểu thư.”

“Giúp tiểu thư nhà ngươi lau khô tóc, như vậy đối với nàng mới tốt.”

“Đa tạ công tử nhắc nhở.” Tiểu Hồng một bên cảm kích, một bên làm theo lời hắn.

Trầm Tiểu Sách nhiễm bệnh, thân màu lam nhạt y bào, giờ phút này tóc dài rối tung xõa xuống, dung mạo thanh đạm càng tăng thêm mấy phần yêu kiều điềm đạm đáng yêu.

Sau khi giúp tiểu thư lau khô tóc, thu dọn một chỗ sạch sẽ, Tiểu Hồng giúp đỡ tiểu thư rõ ràng đang rất mỏi mệt nằm xuống, lấy ra một kiện áo choàng trong hành trang đắp lên người nàng.

Lúc này, Lăng Vân Phong đã nhóm một đống lửa ở bên cạnh, xua đi hơi lạnh ẩm ướt do mưa gió mang đến.

Tiểu Hồng mang y phục ẩm ướt của hai chủ tới bên đống lửa hong khô.

“Các ngươi là đi nương nhờ họ hàng sao?” Hắn lơ đãng hỏi.

Tiểu Hồng gật đầu, “Ân, đi tìm lão gia nhà chúng ta.”

“Ngươi thực dễ tin người.” Hắn cười nói.

Tiểu Hồng nhìn hắn một cái, “Công tử là người xấu sao?”

“Đương nhiên không phải.”

“Cho nên ta vì sao không thể tin tưởng ngươi?” Nàng đương nhiên hỏi lại.

Lăng Vân Phong lập tức thiếu chút nữa bị nghẹn thở, nhìn nàng, nhịn không được lắc đầu cười.

Nguyên vốn tưởng rằng chỉ là một cơn mưa rào kèm theo sấm chớp, không ngờ cơn mưa lại từ lớn biến thành nhỏ, rả rích không ngừng, mà bọn họ cứ thế bị vây bên trong gian nhà hoang.

Nhìn đôi chủ tớ gắn bó dựa sát vào nhau, Lăng Vân Phong không khỏi mỉm cười, lặng yên không tiếng động đến gần các nàng, đưa tay chạm vào mạch môn của Trầm Tiểu Sách, lại giúp nàng bắt mạch.

Đang lúc hắn muốn bỏ tay ra, đối phương lại ngay lúc này tỉnh lại.

“Cô nương có cảm thấy khỏe hơn không?”

Con ngươi mê mang rất nhanh liền khôi phục thanh minh, nàng nói, “Đa tạ công tử, tốt hơn nhiều.”

Lăng Vân Phong bình thản ung dung buông cổ tay của nàng ra, “Vậy thì tốt.”

“Khụ….” Trầm Tiểu Sách nhìn đến nha hoàn đang ngủ bên cạnh, cầm lấy áo choàng trên người đắp lên người nàng, sau đó đứng dậy, kết quả thân thể suy yếu lảo đảo một cái.

Lăng Vân Phong đưa tay ra đỡ nàng, thấp giọng nói, “Cẩn thận.”

“Đa tạ.”

Hắn giúp nàng đến bên đống lửa ngồi xuống, “Ngươi cần nghỉ ngơi nhiều hơn.”

“Ta chỉ là đói bụng.” Trầm Tiểu Sách nói xong từ trong gánh nặng lấy ra một khối bánh.

Lăng Vân Phong nở nụ cười, từ trong gánh nặng của chính mình lấy ra túi nước đưa qua cho nàng, “Ăn khô không tốt.”

Trầm Tiểu Sách hướng hắn thản nhiên mỉm cười, “Công tử như thế, ta ngược lại không tốt cứ luôn nói cảm ơn.”

“Không nói cũng được.” Lăng Vân Phong bị nàng nói nở nụ cười.

Ánh lửa phản chiếu lên hai má nàng, nhuộm thắm một tầng đỏ ửng, Trầm Tiểu Sách dung mạo vốn thanh khiết phảng phất chút hờ hững lạnh nhạt, giờ phút này nói cười yến yến liền tựa như một mặt hồ phẳng lặng như gương nổi lên gợn sóng, vẻ phong tình lập tức trở nên bất đồng.

Lăng Vân Phong không dấu vết dời đi tầm mắt, nhặt lên củi bỏ vào đống lửa.

Bên ngoài tiếng mưa rơi tí tách, bên trong phòng củi lửa lặng yên bốc cháy.

“Khụ khụ….”

Lăng Vân Phong một lần nữa nhìn về phía nàng, thấy nàng lấy tay che miệng ho thân hình khẽ run, đôi mắt dâng lên một tầng hơi nước, cả người mảnh mai phảng phất tựa như một ngọn cỏ bé nhỏ lay động trong gió.

Trên vai bỗng nhiên được phủ thêm một kiện áo choàng, Trầm Tiểu Sách kinh ngạc quay đầu nhìn lại.

Nam nhân vẫn mỉm cười hờ hững như cũ, “Ban đêm gió lạnh, cô nương có bệnh trong người, vẫn là cẩn thận tốt hơn.”

Đưa tay cầm lấy đai lưng của áo choàng, nàng cúi đầu khẽ cười một tiếng, có chút bất đắc dĩ nói, “Làm sao bây giờ? Ta lại muốn nói tiếng cám ơn.”

Lăng Vân Phong cũng không ngăn được nụ cười trên mặt càng sâu, “Ta đây đành phải tiếp tục nói một tiếng, không nói cũng được.”

Lời vừa nói ra, hai người không khỏi nhìn nhau mỉm cười, không khí ấm áp nhợt nhạt nhất thời phóng thích lan tràn khắp xung quanh.

Ngoài phòng mưa vẫn như cũ từng giọt tí tách rơi xuống thấm vào lòng đất, củi cháy thỉnh thoảng lại vang lên tiếng “tách tách”.

Luồng mắt của Lăng Vân Phong không tự chủ được lại rơi xuống dung nhan yêu kiều đang ngủ say cách đó không xa. Mặc dù nàng không phải là người trong giang hồ, lời nói cử chỉ lại dẫn theo vài phần tiêu sái không chịu trói buộc của giang hồ nữ tử.

Cùng một nam tử xa lạ sánh vai ngồi, đĩnh đạc tán gẫu, chưa từng câu nệ xấu hổ, thủ lễ mà khắc chế, vừa không làm cho người ta cảm thấy lỗ mãng, cũng không đến mức làm cho người ta cảm thấy xa cách.

Thái độ vừa phải, thích đáng đúng mực.

Ánh mắt của hắn hơi nheo lại, ngày đó lần đầu tiên chạm mặt hắn, nàng bất quá cũng chỉ thản nhiên quét mắt một cái, sau đó liền không chút nào lưu luyến dời đi tầm mắt, ngay cả đối mặt với vẻ tươi cười của hắn, nàng cũng chưa từng lộ ra chút vẻ mặt khác thường, tựa như phảng phất ở trước mắt nàng bất quá cũng chỉ là một người tướng mạo bình thường.

Xem nàng mày liễu mắt phượng, ánh mắt thanh minh, tuy không phải tuyệt sắc, nhưng cũng minh diễm động lòng người, nàng mặc nam trang giống như một thế giai công tử anh tuấn, phong độ bất phàm, lúc này mái tóc dài rối tung xõa xuống, nữ nhi kiều thái tất hiện, điều này đột nhiên gợi lên sự tò mò bên trong hắn, không biết nàng khôi phục thân nữ nhi sẽ là bộ dáng như thế nào.

Nghĩ đến đây, Lăng Vân Phong khóe miệng nhếch lên, ý tưởng đột nhiên xuất hiện này làm cho hắn mà nghẹn cười.

Ngồi ở bên đống lửa qua nửa đêm, không khỏi khô miệng, hắn với tay cầm lấy túi nước, vừa uống một ngụm bỗng giật mình ngừng lại — lúc nãy nàng cũng vừa mới uống qua túi nước.

Trong lòng nếu không suy nghĩ lung tung thì không sao, một khi có tạp niệm, hắn đột nhiên cảm thấy trong miệng sinh ra một cỗ mùi vị khác thường.

Cười lắc đầu, hắn lại uống thêm mấy ngụm nước, thế này mới đóng nút lại, cất túi nước đi.

Tiếp theo, ánh mắt lại kìm lòng không đậu rơi xuống áo choàng của hắn đang phủ lên người nữ tử. Nhưng nhìn thấy nàng vẻ bệnh hoạn đã giảm bớt rất nhiều, vẻ mặt khi ngủ an tường, mái tóc đen tùy ý rơi xuống trước người, theo hô hấp của nàng nhẹ nhàng phập phồng.

Ánh mắt của Lăng Vân Phong lóe sáng, lại liếc nhìn Trầm Tiểu Sách một cái, thế này đem tầm mắt dời về phía đống lửa trước mặt, khóe miệng nhếch lên mang theo chút ý cười hứng thú sâu xa.

Ban đêm cứ thế vô thanh vô tức trôi qua, mà chủ tớ Trầm Tiểu Sách bị tiếng vó ngựa đi ngang qua bừng tỉnh.

“Tiểu thư, trời đã sáng.” Tiểu Hồng nói xong, đảo tầm mắt ra xung quanh, không nhìn thấy mỹ nam, trong lòng không khỏi có chút mất mát.

“Ừm.”

“Tiểu thư, cô cảm thấy thế nào?”

Trầm Tiểu Sách đặt tay lên trán, lại sờ sờ yết hầu, mỉm cười, “Tốt hơn nhiều, thuốc của vị công tử kia quả nhiên hữu hiệu.”

“Thuốc của tại hạ dĩ nhiên hữu hiệu.”

Chủ tớ hai người nghe thấy tiếng liền nhìn lại, chỉ thấy nam tử mỹ đến khiến cho nữ nhân so sánh cũng phải thất sắc đang cầm một con thỏ hoang từ bên ngoài đi vào.

“Chào công tử.” Tiểu Hồng nhãn tình tỏa sáng nhìn hắn.

Trầm Tiểu Sách ở một bên âm thầm cười trộm. Nha đầu kia quả thật là đem bóng dáng của người ta thu vào trong mắt không bứt ra được.

“Cô nương đã khỏe chưa?”

“Làm phiền công tử quan tâm, đã tốt hơn nhiều.” Trầm Tiểu Sách rũ mắt xuống, nhẹ nhàng thi lễ.

Lăng Vân Phong nhìn nàng một cái, không chút để ý nói, “Cô nương, mặc nam trang lại hành lễ nữ tử e là không thích hợp.”

“Còn thỉnh công tử khẩu hạ lưu tình.” Trầm Tiểu Sách cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, thoải mái đáp lại.

Hắn bất giác mỉm cười. Cô nương này thật sự nhanh mồm nhanh miệng, bất động thanh sắc liền cho hắn một gậy.

“Là tại hạ lỡ lời, chính là chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của huynh đài.”

“Không dám, tiểu đệ họ Trầm, danh Tiểu Sách.” Đối với tên của chính mình, Trầm Tiểu Sách vẫn rất oán hận, nam không nam, nữ không nữ, cũng vì tên này, nàng lấy nam trang hành tẩu ở bên ngoài căn bản không cần đổi họ tên.

“Tại hạ Lăng Vân Phong.”

“Lăng huynh.”

“Trầm huynh đệ.”

Hai người nhìn nhau cười, rất nhiều lời tuy chưa nói ra lại vẫn được trao đổi qua sóng mắt.

Trầm Tiểu Sách nhìn ra ngoài trời, “Mưa có vẻ đã ngừng.”

“Đã ngừng, chỉ có điều đường sá lầy lội không dễ đi.” Lăng Vân Phong nói.

“Tiểu Hồng, giúp ta buộc lại tóc, chúng ta còn phải lên đường.”

“Vâng, tiểu thư.” Tiểu Hồng lưu luyến thu hồi tầm mắt. Trên đời này tại sao lại có nam nhân đẹp mắt như thế?

Dưới bàn tay khéo léo của Tiểu Hồng, Trầm Tiểu Sách một đầu tóc đen dùng một khối khăn trắng buộc lại trên đỉnh đầu, giữa búi tóc cắm vào một cây phỉ thúy ngọc trâm, hai bên sườn tai rớt xuống vài sợi tóc mai, càng tỏ vẻ nhân như mỹ ngọc, lỗi lạc phong lưu.

Lăng Vân Phong nhìn xem nhịn không được trong lòng thở dài. Nữ tử này mặc nam trang ngược lại so với hắn một nam tử càng có anh khí, quả thực làm cho người ta chịu đả kích nha.

“Tiểu thư, xong rồi.”

Trầm Tiểu Sách cúi đầu tự kiểm tra thân, vừa lòng gật nhẹ đầu, “Không có vấn đề, chúng ta có thể đi.”

“Ân.”

Trầm Tiểu Sách gấp lại áo choàng, đưa tới trước mặt Lăng Vân Phong, “Tối hôm qua đa tạ Lăng huynh, áo choàng nguyên vật hoàn trả.”

“Nhấc tay chi lao mà thôi, ngươi quá khách khí.” Hắn tiếp lấy áo choàng, tùy ý nói.

“Xin thứ cho tiểu đệ nóng lòng tìm gia phụ, không tiện thêm nhiều trì hoãn, đi trước cáo từ.”

“Đi đường cẩn thận.”

“Đa tạ cát ngôn.” Nàng hướng hắn mỉm cười, sau đó xoay người hướng về phía nha hoàn, cùng nhau ra khỏi gian nhà hoang.

Cùng tiểu thư nâng đỡ nhau bước qua mặt đường lầy lội, Tiểu Hồng vẻ mặt khó hiểu.

“Tiểu thư, vì sao muốn vội vã rời đi?” Các nàng chưa bao giờ từng nóng lòng lên đường.

Trầm Tiểu Sách liếc nàng một cái, cười nói, “Ta sợ em bị sắc đẹp mê hoặc, đến lúc đó bỏ chủ chạy theo hắn, bất đắc dĩ đành phải túm em chạy trốn.”

Tiểu Hồng nghe vậy, mặt đỏ lên, trừng mắt nhìn tiểu thư nhà nàng nói không ra lời.

Nhìn thấy vẻ mặt buồn bực kinh ngạc của nha hoàn, Trầm Tiểu Sách cười đến vui vẻ, “Nha đầu ngốc, hắn là người trong giang hồ, chúng ta không thể cùng hắn quá mức dây dưa.”

“Tiểu thư làm sao biết được?”

Trầm Tiểu Sách nói thẳng, “Em gặp qua nam tử nào tay trói gà không chặt có thể bắt được thỏ hoang chưa?”

“Tuy có chút khó khăn, nhưng cũng không phải không có khả năng.” Tiểu Hồng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ trả lời.

“Bên ngoài mặt đường lầy lội, em có nhìn thấy lòng bàn chân của hắn có dính chút bùn nào không?”

Tiểu Hồng ngẩn ra, cẩn thận hồi tưởng lại, quả thật không thấy.

“Thật sự không có nha!” Rất thần kỳ.

“Cho nên, ngươi này nha đầu ngốc, giang hồ là chốn thị phi, chúng ta vẫn là an an phận phận đi tìm cha ta có vẻ thỏa đáng.”

“Tiểu thư, vì sao cô lại biết nhiều như vậy a?”

“Bởi vì ở thời điểm em nhìn mỹ nam chảy nước miếng, tiểu thư ta cũng không có.” Trầm Tiểu Sách rất là nghiêm trang trả lời.

“Tiểu thư — “

“Ha ha. . .” Trầm tiểu sách cười lớn chạy về phía trước.

Tiểu Hồng tức đến đỏ bừng cả mặt đuổi theo ở phía sau.

Cách đó không xa phía sau một cây đại thụ lộ ra một góc áo trắng, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lăng Vân Phong lộ ra một chút tươi cười nghiền ngẫm. Nữ tử này quả nhiên thật sự thú vị. (Cesia: Ta chỉ có thể nói với Tiểu Sách tự cầu nhiều phúc, gặp được anh không biết là nên nói xui xẻo hay may mắn của chị ấy)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.