Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 7: Nghi ngờ có thai




Gia Hân tâm trạng đang rất buồn bực. Bây giờ cô không biết phải đi đâu. Đầu óc cô rối bời. Vừa rồi cô mạnh miệng nói rằng mặc kệ cho anh có mang hợp đồng cho ba mẹ cô xem nhưng thật ra cô bây giờ rất sợ. Sợ ba mẹ cô sẽ biết được.

-ASSS TẤT CẢ LÀ TẠI TÊN SAO QUẢ TẠ ĐÓ MÀ RA. TÊN KHỐN!!!_Gia Hân bực mình hét toáng lên, trút hết cơn giận ra ngoài. Gia Hân cảm thấy lòng có chút nhẹ nhõm hẳn. Chợt điện thoại cô reo lên, Gia Hân nhấn trả lời:

-Alo, mày lại gọi tao có việc gì?

-Gia Hân mày lên mạng xem đi._Hương Mai giọng nói có chút vui mừng và gấp gáp.

-Có chuyện gì?_Gia Hân nhíu mày, đang cảm thấy khó hiểu thì ở gần cô từ màn hình tivi tin tức của thành phố truyền đến một âm thanh quen thuộc khiến cô quay lại nhìn:

-Chào mọi người tôi là Trần Hoàng Anh. Tôi biết mọi người ai cũng đã xem tin tức trên các tờ báo cũng như trên bản tin nhưng sự thật thì không phải như các bài báo đã đăng. Tôi đúng là không phải con ruột của chủ tịch Hoàng Lâm nhưng tôi cũng không phải là con ruột của mẹ Ngọc Lan. Cách đây 20 năm về trước mẹ tôi là Hoàng Yến Nhi đã hiến máu cứu sống mẹ Ngọc Lan sau một lần tai nạn. Một năm sau đó Mẹ Ngọc Lan biết được chính mẹ tôi là người hiến máu cứu bà nên đã tìm mọi cách để trả ơn mẹ tôi nhưng mẹ tôi đều từ chối và chỉ nhờ mẹ Ngọc Lan giúp bà ấy một chuyện. Mẹ Ngọc Lan vì biết ơn mẹ tôi nên liền đồng ý. Việc mà mẹ tôi nhờ là giúp bà ấy nuôi đứa con đang ở trong bụng bà và đứa con ấy không ai khác chính là tôi. Vì ba tôi mất bà mẹ tôi lại không có đủ điều kiện để nuôi tôi. Mẹ Ngọc Lan cũng đang mang thai nên quyết định lập một kế hoạch làm giả tất cả các giấy chụp siêu âm từ sinh một thành sinh đôi nói dối với mọi người kể cả ông Lâm rằng bà sẽ sinh đôi. Rồi một năm nữa trôi qua khi mẹ tôi sinh tôi ra vì xảy ra sơ xuất nên chỉ được chọn một trong hai được sống, lúc đó mẹ tôi đã quyết định để tôi được sống. Mẹ Ngọc Lan biết được chuyện nên đã hứa với bà là sẽ chăm sóc tôi thật tốt, 16 năm trôi qua trong êm đềm rồi cuối cùng chuyện tôi không phải là con ruột của ông Hoàng Lâm cũng bại lộ.Mẹ Ngọc Lan sợ tôi bị ông làm hại nên đã đưa tôi ra ngoài sống. Nhưng ông Lâm vì tức giận nên đã có ý định giết tôi nhưng mẹ Ngọc Lan đã nói với ông rằng nếu ông ấy giết tôi thì bà ấy sẽ tự tử. Ông Lâm cho rằng bà chỉ nói đùa nên sai người theo dõi tôi và làm hại tôi. Mẹ Ngọc Lan biết được chuyện nên đã tự tử vì để tôi được sống yên ổn. Trước khi chết bà ấy còn đề lại một lá thư nói hết tất cả sự thật. Lúc đó tôi đã rất đau khổ, rất tức giận và yêu thương mẹ Ngọc Lan cho dù bà ấy không phải là mẹ ruột của tôi. Họ hàng thì ghẻ lạnh với mẹ Ngọc Lan, cho rằng mẹ Ngọc Lan ngoại tình nên đã không xây mộ cho mẹ Ngọc Lan và cho rằng bà chết vì không chịu được nhục nhã. Mặc dù mẹ Ngọc Lan đã nói tôi nhất định phải giữ bí mật nhưng đến ngày hôm nay mọi thứ mà ông Lâm che giấu đều đã bị lộ và không chỉ có mọi người trong dòng họ mà còn có tất cả mọi người trên đất nước này đều khinh thường và xúc phạm mẹ tôi khiến tôi không thể im lặng được. Tôi quyết định ngày hôm nay nói ra hết sự thật để mọi người thấy được tình mẹ cao cả mà mẹ Ngọc Lan dành cho tôi. Tôi biết mọi người sẽ thấy chuyện này thật khó tin nhưng tất cả đều là sự thật. Cuối thư mẹ Ngọc Lan còn viết:"Mẹ thật sự không hề hối hận với những việc mẹ làm. Mẹ cảm thấy hạnh phúc khi trước khi chết có thể làm một việc ý nghĩa giống như mẹ của con vậy đó." Tôi hi vọng những điều tôi nói ra sẽ giúp mọi người có cái nhìn khác về mẹ Ngọc Lan, người tôi luôn yêu quý.

-Đúng vậy thưa mọi người. Tin tức có thể đúng với một thời điểm nhưng nó có thể sai trong vài giây sau đó. Sự thật vẫn là sự thật, dù nó được che giấu thì cũng có lúc nó sẽ được tiết lộ. Cuộc sống luôn có những việc làm ý nghĩa mà ta không thể ngờ tới như việc làm của bà Ngọc Lan qua câu chuyện của Hoàng Anh. Vì vậy mọi người hãy nhìn từ mọi khía cạnh khác nhau mà đánh giá một con người đừng vội đánh giá họ qua lời nói, tin tức từ một số bài báo. Bản tin từ đài MSC, phóng viên Thanh Loan._Một phòng viên cầm mic giọng nói rõ ràng lưu loát kết thúc màn ghi hình của mình.(A, đài MSC j đó là Ri bịa á nka!)

Gia Hân hai tay buông thõng, mắt nhìn lên màn hình tivi kia. Nước mắt đã chảy ra từ khi nào. Rốt cuộc thì mọi chuyện cô làm đều đúng. Bênh vực cho mẹ Hoàng Huy là đúng. Cô cảm thấy xúc động và hạnh phúc vì Hoàng Huy chắc chắn sẽ không còn ghét mẹ anh nữa. Gia Hân lập tức tắt cuộc gọi của Hương Mai vừa rồi mặc cho đầu giây bên kia vẫn còn tiếng của Hương Mai:"Ê con nhỏ kia đang nói sao lại im lặng vậy. Này. Tao...tút tút" Sau đó cô gọi cho Hoàng Huy.

-Alo.Hức... anh xem...Hức... tin tức chưa?_Gia Hân vừa nói vừa nấc.

-Em sao lại khóc vậy?_Hoàng Huy lo lắng hỏi

-Không có gì chỉ tại em quá vui mừng. Anh xem tin tức chưa?_Gia Hân nín hẳn.

-Này hôm nay em đã hỏi anh hai lần câu này rồi đó. Cái cô gái này thật là kì lạ_Hoàng Huy có chút buồn cười. Vui mừng mà khóc cơ đấy.

-Nhưng anh xem chưa? Nếu chưa thì mở lên nhé_Gia Hân mỉm cười.

-Nhưng biết làm sao được, sáng nay có ai đó nói anh nhất định không được xem tin tức._Hoàng Huy làm bộ trêu Gia Hân khiến cô bật cười:

-Anh thật xấu. Cứ trêu em hoài. Bây giờ anh xem đi em không cản nữa.

-Anh xem rồi, là Hương Mai nói anh xem_Hoàng Huy cũng nở một nụ cười.

-Vậy là tốt rồi giờ chúng ta mau đi thăm mẹ anh đi. Anh nhất định không được nói năng vô lễ với mẹ nữa đó_Gia Hân

-Được rồi, cô chủ nhỏ của tôi...Anh cúp máy được chưa?_Hoàng Huy lại cười

-Ukm_Gia Hân

-Bye, lát gặp sau_Hoàng Huy cúp máy. Lòng anh đang tràn ngập hạnh phúc và có chút áy náy vì những hành động của bản thân bao năm qua đối với mẹ anh. Anh nhấn một dãy số sau đó nhấn gọi:

-Alo, cậu chủ gọi tôi có việc gì?_Giọng nói kính cẩn từ đầu dây bên kia vang lên.

-Tôi sẽ quay về_Câu nói của Hoàng Huy làm người kia suýt nữa thì làm rớt điện thoại trên tay, hỏi lại:

-Sao ạ?

-Tôi nói là tôi sẽ quay về ông nghe không rõ?

-Không có tôi sẽ lập tức báo với ông chủ_Người kia vui mừng

-Khoan đã, ông hãy nói với ông ấy tôi sẽ quay về khi ông ấy chấp nhận điều kiện của tôi

-Vâng..._Người kia có chút e ngại sau đó cúp máy.

5'sau điện thoại của anh vang lên, màn hình hiển thị một dãy số không lưu tên nhưng đó là một dãy số anh nhớ nhất, Hoàng Huy nhấn trả lời:

-Điều kiện của con là gì_Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói khàn khàn nhưng trầm ấm.

-Nhận Hoàng Anh làm con nuôi_Hoàng Huy bình tĩnh nói ra điều anh muốn.

-Được_Người đàn ông kia trầm mặc một lúc rồi cũng trả lời sau đó cúp máy. Hoàng Huy môi nở một nụ cười. Từ nay cuộc sống của anh sẽ ổn định trở lại. Sẽ không còn ganh ghét, hận thù mà sẽ là cuộc sống hạnh phúc với cô. Mọi chuyện với anh đã ổn thỏa nhưng thật ra vẫn không phải là dừng lại ở đây. Mọi chuyện vẫn có thể thay đổi vì một chuyện mà anh đã quên mất. Nó thật sự quan trong với anh. Để rồi khi anh nhận ra thì lúc đó đã quá muộn.

...Cuộc sống nhiều khi không đơn giản như bạn nghĩ và có những chuyện bạn không ngờ nó sẽ đến với bạn, bất chợt, rất nhanh và bạn phải đón nhận nó như một cơn gió mang theo những hạt bụi làm nước mắt bạn rơi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.