Nhất Nộ Bạt Kiếm

Chương 57: Qua Đời




Xa Vưu vốn là hậu duệ của rồng lúc này quỳ rạp dưới đất, người run cầm cập thật lâu.

Lý Vân Tiêu hết hồn vỗ vai Xa Vưu, lực lượng thần dịch dọc theo bàn tay hắn chạy khấp người Xa Vưu xua tan nỗi kinh sợ giúp đỡ gã.

- Có khoa trương vậy sao?

- Uy . . . Uy nhiếp chí cao . . .!

Xa Vưu run lẩy bẩy ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh hoàng:

- Là uy nhiếp chí cao của Chân Long đại nhân! Cốt Lân song nhẫn này . . . Chế tạo bằng thân thần của Chân Long đại nhân!

Câu nói như sấm sét vụt qua không gian, mọi người bị chấn người run cầm cập, vẻ mặt kinh hoàng sợ hãi.

Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:

- Tàn hài của Chân Long? Sao . . . Sao có thể?

Nhưng Lý Vân Tiêu nghĩ đến ở Long Nha sơn trang có chiếc nanh rồng bị Ngô Đại Thành lấy đi, sửng sốt.

Lý Vân Tiêu thì thào:

- Chẳng lẽ là thật?

Tồn tại khiến Xa Vưu sợ hãi thế này, thủy long Đông Hải ngày xưa cũng không có uy nhiếp đến vậy.

Có thể ở trên thủy long thì chỉ còn đứng đầu vạn linh, tụ tập tinh hoa linh khí thiên địa sinh ra, gần như là quy tắc ngưng tụ, thượng cổ Chân Long!

Lý Vân Tiêu liếm môi, đôi mắt sáng rực:

- Tàn hài Chân Long sao . . . Chậc chậc.

Mạch cũng hết hồn, gã chỉ biết Cốt Lân song nhẫn là chí bảo truyền thừa của tộc Thương Yêu, không ngờ lai lịch lớn như vậy. Lòng Mạch vừa mừng vừa sợ.

Mừng vì báu vật như vậy có không gian phát huy rất lớn. Mạch chưa bao giờ biết đòn công kích tiếng gầm vừa rồi, nếu không đối phương sự sống chết e rằng cả đời gã cũng khó biết được.

Kinh vì công kích vừa rồi tiêu hao sạch lực lượng của Mạch. Đối phương là tồn tại vượt qua gã, đạt tới cảnh giới siêu mạnh dưới vòm trời này, Hư Cực Thần cảnh.

Nghĩ đến đây Mạch vội bay ngược về trốn hướng đại quân yêu tộc.

Có thể trốn thoát khỏi tay Vi Vô Nhai đã là siêu may mắn, Mạch đâu dám tái chiến.

Còn lại bốn Quỷ Tu La tuy bị dư âm hai người đối chiêu làm bị thương nhưng như không hề cảm nhận được, đột nhiên đuổi theo Mạch.

Vi Vô Nhai đứng cách trăm trượng lạnh lùng nhìn, khí thế rớt về siêu phàm nhập thánh.

Cố Thanh Thanh lên tiếng:

- Quả nhiên là vậy.

Lý Vân Tiêu nhíu mày hỏi:

- Nàng muốn nói gì? Có gì cứ nói thẳng ra đi, đừng có đột nhiên la lên như vậy.

Cố Thanh Thanh liếc Lý Vân Tiêu, lại quét mắt Khúc Hồng Nhan, trong mắt lộ khen ngợi tặc lưỡi nói:

- Quả nhiên là trai tài gái sắc, nhan sắc của Hồng Nhan làm bản cô nươn vừa yêu vừa hận.

Khúc Hồng Nhan cười cười, không khiêm tốn khom người nói:

- Tiền bối quá khen.

- Tiền bối?

Cố Thanh Thanh cười nói:

- Ngươi nên gọi ta là thái thượng sư tổ mới đúng.

Khúc Hồng Nhan nói:

- Chờ khi tiền bối trả lạilại thân hình Vân Thường rồi ta mới nhận thái thượng sư tổ.

Hai người đối thoại làm đám người xung quanh ngạc nhiên, dánh gái Cố Thanh Thanh. Thái thượng sư tổ của cung chủ Thần Tiêu cung, thân phận này hơi bị khủng, hơn xa Thiên Chiếu Tử.

Thiên Chiếu Tử ngây người hỏi:

- Ngươi . . . Người là . . .?

Cố Thanh Thanh mỉm cười nói:

- Bạc mệnh nên đừng truy cứu làm gì. Ta xem Vi Vô Nhai kia đúng như ta dự đoán, không thể giữ trạng thái Hư Cực Thần cảnh quá lâu.

Mọi người lòng rung động vãnh tia lắng nghe.

Vi Thanh hoảng loạn, sợ hãi mắng:

- Tiện nhân, ngươi nói bậy cái gì!?

Cố Thanh Thanh cười hỏi:

- Như thế nào? Còn không cho phép bản cô nương nói? Vậy bản cô nương càng muốn nói! Hư cực chính là cảnh giới thần đạo thứ ba, mới rồi Vi Vô Nhai quá tự phụ, tưởng mình là người số một trong mười vạn năm qua, lớn nhất vòm trời này. Dù là Diệp Nam Thiên hay bản cô nương ngày xưa đều từng bước vào cảnh giới này nhưng bị quy tắc ức chế, không ở lại lâu được. Diệp Nam Thiên cực kỳ cường đại nhưng chỉ có thể kéo dài khoảng ba canh giờ. Bản cô nương tuy bất tài nhưng cũng có thể kiên trì hơn nửa canh giờ. Nếu bản cô nương không nhìn lầm thì Vi Vô Nhai tối đa kéo được một nén nhang.

Lời vừa thốt ra làm mọi người hết sức giật mình. Không chỉ vì tin tức lộ ra trong câu nói, bọn họ còn giật mình vì thân phận của Cố Thanh Thanh.

Cố Thanh Thanh từng bước vào Hư Cực Thần cảnh, còn là thái thượng sư tổ của cung chủ Thần Tiêu cung.

đám người Thiên Chiếu Tử hoảng hốt nghĩ đến một cái tên, lạc giọng:

- Ngươi . . . Người . . . Người là . . .

Cố Thanh Thanh phất tay ngắt ngang:

- Dù ngươi đoán bản cô nương là ai thì lúc này bản cô nương sẽ không thừa nhận.

Thiên Chiếu Tử giật mình qua đi vội khom người bái:

- Kính chào tiền bối!

Tất cả vũ giả nhân tộc lòng thầm nổi lên khác lạ.

Thân phận Thiên Chiếu Tử đã là đỉnh cao nhất trong nhân tộc, hầu như không ai vượt qua được. Hiện tại tiểu cô nương này thành tiền bối của lão.

Nhưng mọi người không dám lỗ lãng, vội hành lễ theo.

Trừ Lý Vân Tiêu, Bắc Quyến Nam, và cả Xa Vưu ra tất cả đều vô cùng cung kính.

Lý Vân Tiêu thậm chí đánh nhau với Cố Thanh Thanh nên không có kính ý gì. Xa Vưu bị tiếng Chân Long gầm đến bây giờ còn nằm sấp dưới đất không lấy lại tinh thần, mà dù có tỉnh táo lại cũng chẳng thèm quan tâm Cố Thanh Thanh.

Bắc Quyến Nam vẻ mặt bình tĩnh, luôn bình tĩnh trị thương. Tính bối phận thì lúc Bắc Quyến Nam tung hoành thiên hạ mười tám đời gia gia của Cố Thanh Thanh chưa biết đã sinh ra chưa.

Vi Thanh hết sức kinh sợ, lờ mờ đoán được thân phận của Cố Thanh Thanh, giật mình há hốc mồm.

Cố Thanh Thanh nói:

- Thật ra Vi Vô Nhai đã rất mạnh, thực lực Hư Cực Thần cảnh dù ở trong mười vạn năm trước cũng xem như nổi bật.

Khúc Hồng Nhan hỏi:

- Nếu vậy thì đã là vô địch thiên hạ, vậy là không tiến bộ được nữa?

Cố Thanh Thanh lắc đầu, nói:

- Lời Vi Vô Nhai nói chưa đúng lắm. Hiện tại dưới quy tắc thiên đạo, hư cực cảnh còn có tầng khác không thì không thể khảo chứng, tức là trước không có ai thử qua, có thật sự là điểm cuối của đạo này không chẳng ai biết. Dù vậy Thần cảnh vẫn là truy cầu cả đời, vì khi bước vào Thần cảnh nghĩa là tuổi thọ tăng nhiều, có thể sống trên ngàn năm.

- Trên ngàn năm . . .

Lòng mọi người nóng lên, ai không muốn sống lâu? Dù là cường giả đăng phong tạo cực chưa nghe nói có ai tuổi thọ hơn năm trăm, đa số chỉ chừng ba trăm tuổi.

Đối với bọn họ sống thêm ngàn năm không có nghĩa là hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp mà thêm thời gian tiếp tục truy cầu thiên đạo.

Cố Thanh Thanh tiếp tục bảo:

- Hơn nữa trên Thần cảnh mỗi tiến lên một bước sẽ tăng nhiều tuổi thọ. Tục truyền người đến điểm cuối Thần cảnh sẽ trường sinh bất tử, cùng thọ với thiên địa.

Mọi người chìm trong ước mơ tốt đẹp đó.

Bắc Quyến Nam chợt mở mắt ra:

- Điểm cuối thần đạo? Ha ha.

Cố Thanh Thanh đang hưởng thụ ánh mắt tôn sùng của mọi người thì bị Bắc Quyến Nam ha ha chọc giận.

- Xác thối nhà ngươi cười cái gì?

Hiện tại Bắc Quyến Nam đã phục hồi khuôn mặt đẹp trai, nhưng bản thể xác mục rữa đã bị Cố Thanh Thanh nhìn thấy.

Bắc Quyến Nam nói:

- Không có gì.

Bắc Quyến Nam tiếp tục nhắm mắt lại, không muốn nói nhiều với Cố Thanh Thanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.