Nhất Nộ Bạt Kiếm

Chương 3: Cô Là Căn Bệnh Của Anh




Hít.

Lục Thiếu Du hít sâu một hơi, bí mật trên thế giới này xem ra cũng không ít.

- Thế nào? Có cảm thấy sợ hãi với lục đại Nhân Hoàng tộc hay không?

Nhìn Lục Thiếu Du, Huyền Hạo hỏi.

Lục Thiếu Du mở miệng cười nói:

- Sợ thì chưa tới mức, dù sao tiểu tử cũng đã gặp mấy người. Cũng chỉ bình thường mà thôi.

Ánh mắt Huyền Hạo run lên, có chút vui vẻ nói:

- Cũng có ngạo khí, rất hợp khẩu vị của ta.

- Bá phụ, yêu đan của người bị nghiền nát, tu vi mất sạch, có cơ hội khôi phục hay không?

Theo Lục Thiếu Du được biết, yêu đan bị nghiền nát, tu vi mất sạch, giống như là vũ giả mất đi đan điền, tuyệt đối khó có thể khôi phục. Thế nhưng hắn vẫn hy vọng có một biện pháp nào đó. Một vị cường giả Chuẩn Đế như vậy lại mất sạch tu vi, quả thực rất đáng tiếc.

- Theo ta được biết, tuyệt đối không có cách nào.

Huyền Hạo mỉm cười, nói:

- Tu vi mất sạch cũng không sao, chỉ cần sống tốt là được, cũng không có gì là không tốt.

Nhìn qua thân ảnh màu tím bên cạnh, ngạo khí trên người, đã từng là cường giả đỉnh cấp tuyệt đối, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều có thể khiến cho cường giả Tôn cấp mất mạng. Tuy rằng mất sạch tu vi thế nhưng vẫn có thể bình tĩnh như vậy, có lẽ trên đời này không có bao nhiêu người có thể làm được như vậy.

- Bá phụ, yêu đan tự bạo. Sao người có thể bảo trì hình dáng nhân loại?

Nhìn Huyền Hạo, Lục Thiếu Du có chút nghi hoặc hỏi.

Huyền Hạo ngẩng đầu nhìn qua Lục Thiếu Du nói:

- Yêu đan tự nát, yêu thú dưới thất giai sẽ giống như yêu thú bình thường. Ngoài thất giai, đã được tố thể ngưng tụ thú hồn, yêu nguyên mất sạch, thú hồn cũng bị ảnh hưởng lớn. Nhưng có thể bảo trì hình dáng nhân loại. Thế nhưng sau khi khôi phục bản thể, sợ rằng khó có năng lực hóa thành hình người.

- Thì ra là vậy.

Lục Thiếu Du cười khổ một tiếng, yêu thú thất giai đã trải qua tố thể, không khác nhân loại là bao. Yêu nguyên bị mất sạch, chỉ là không có thực lực mà thôi chứ không phải bị đánh về nguyên hình.

Sáng sớm, phương đông bừng sáng. Khi tia sáng đầu tiên xuất hiện, cả sơn mạch yên tĩnh như ngủ một đêm rốt cuộc cũng bừng tỉnh. Trong bầu trời xuất hiện những đỉnh núi xanh ngắt. Sương mù bốc lên, từ xa nhìn lại phong cảnh cực kỳ xinh đẹp, nhìn qua có chút thoải mái.

Phía trước có dòng suối róc rách chảy, phát ra thanh âm không ngừng. Gió sớm thổi qua y phục của Lục Thiếu Du, Lục Thiếu Du mới phát hiện ra đã qua một đêm. Không ngờ hắn cùng Huyền Hạo trò truyện suốt một đêm. Hai người trò chuyện không ít. Cuối cùng lại nói tới Tiểu Long cho nên mới không tu luyện.

Cũng bởi vì như vậy cho nên Lục Thiếu Du nghe được không ít chuyện mình không biết, xem như nhận được chỗ tốt không nhỏ. Mà Huyền Hạo dường như đã lâu không nói nhiều như vậy cho nên cũng tận hứng. Có lẽ là bởi vì liên quan tới Tiểu Long cho nên hắn cũng coi Lục Thiếu Du giống như Tiểu Long vậy.

Hít.

Huyền Hạo duỗi lưng, lúc này bên trong sơn mạch có một cơn gió khiến cho hắn khoan khoái thổi qua. Phía chân trời xa xa còn có những ngôi sao lờ mờ. Sắc trời đã gần sáng, Huyền Hạo hít sâu một hơi.

- Rất lâu đã không thoải mái như vậy, nếu như mỗi ngày đều có thể như vậy thì cũng là một chuyện tốt a.

Huyền Hạo đứng dậy, ánh mắt nhìn về phái trước. Tìm tới bờ suối phát ra tiếng chảy róc rách, hắn ngồi xổm xuống, vốc một vốc nước lên rửa mặt. Ngày càng cảm thấy vui vẻ hơn. Đã lâu rồi hắn không cảm nhận được cảm giác như vậy.

Lục Thiếu Du chậm rãi đi theo cường giả đã từng là Chuẩn Đế này, thế nhưng cũng không nói gì.

- Thiếu Du, có cảm nhận được cái gì không?

Nhìn không ít hoa cỏ không biết tên chung quanh, lẳng lặng cẳm nhận hương hoa, Huyền Hạo nói với Lục Thiếu Du.

- Tiểu tử ngu dốt, không phát hiện ra điều gì.

Lục Thiếu Du nói.

- Đừng chỉ lo tu luyện không. Về sau có thời gian thì yên tĩnh đi chu du khắp nơi một chút. Ngươi sẽ phát hiện ra được điều không tưởng.

Huyền Hạo vui vẻ nói, có chút cao thâm.

- Chủ nhân.

Một thanh âm dồn dập vang lên, Thiên Sí Tuyết Sư vội vàng đi tới.

- Sao vậy?

Lục Thiếu Du nhẹ giọng hỏi.

- Chủ nhân, Tiểu Long tỉnh rồi.

Thiên Sí Tuyết Sư kích động nói, Tiểu Long vừa mới tỉnh thì hắn lập tức chạy tới đây thông báo.

- Tiểu Long tỉnh rồi sao?

Huyền Hạo nghe vậy, thân thể không ngờ lại nhảy lên.

- Ồ?

Mắt nhìn bóng lưng Huyền Hạo, Lục Thiếu Du kinh ngạc. Không phải Huyền Hạo mất đi tu vi sao? Thế nhưng bộ dáng này cũng không giống như mất sạch tu vi sao?

Lục Thiếu Du kinh ngạc, cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, nhanh chóng chạy về sơn động.

- Tiểu Long sao rồi?

Khi Lục Thiếu Du đến sơn động, đám người Lục Tâm Đồng, Thiên Độc Yêu Long cùng mọi người đã tới bên cạnh Tiểu Long. Lúc này Huyền Hạo cũng tới bên cạnh Tiểu Long, ân cần hỏi.

- Con không sao.

Tiểu Long lắc đầu, nói với Huyền Hạo.

- Phụ thân, người không sao chứ?

- Phụ thân có thể có chuyện gì được chứ? Con mau điều tức đi. Mọi chuyện đợi khôi phục rồi nói tiếp.

Huyền Hạo nói.

- Vâng.

Tiểu Long gật đầu nói, dường như sau khi hôn mê từ trong miệng Thiên Độc Yêu Long và Lục Tâm Đồng nó cũng biết chuyện cho nên cũng không hỏi nhiều.

- Tiểu Long, hay là tới Thiên Trụ giới điều tức đi.

Lục Thiếu Du đi tới bên cạnh Tiểu Long, bộ dáng của Tiểu Long lúc này thoạt nhìn cũng không có chuyện gì quá lớn, chỉ cần điều tức khôi phục là được rồi.

- Cũng tốt. Đệ phải mau chóng khôi phục, sau đó đi tìm mẫu thân đệ.

Tiểu Long nói.

Một lát sau, mọi người thương nghị về chuyện tiến về Linh Hoàng Nhai. Từ trong miệng Huyền Hạo mọi người cũng biết được từ nơi này tới Linh Hoàng Nhai cũng không xa. Có lẽ dùng tốc độ của Thiên Sí Tuyết Sư bát giai hiện tại chỉ cần mười ngày là tới. Đột phá tới bát giai, tốc độ của Thiên Sí Tuyết Sư so với lúc còn là thất giai hậu kỳ sợ rằng còn nhanh hơn gấp mấy lần. Nếu còn là thất giai hậu kỳ thì muốn tới Linh Hoàng Nhai phải mất mấy tháng.

Mọi người tiến vào Thiên Trụ giới, Thiên Trụ giới giấu ở dưới cánh cái trắng của Thiên Sí Tuyết Sư. Khi Huyền Hạo tiến vào trong Thiên Trụ giới, mắt nhìn thấy không gian thác loạn cùng với khí tức cổ xưa khiến cho Huyền Hạo kinh ngạc không thôi.

Mà sau khi từ trong miệng Tiểu Long biết được tác dụng của Thiên Trụ giới, Huyền Hạo càng thêm kinh ngạc. Đây quả thực là trọng bảo, hắn kinh ngạc nhìn qua Lục Thiếu Du, Lục Tâm Đồng cùng Tiểu Long nói:

- Khó trách dùng tuổi của các ngươi hiện tại lại có tu vi mạnh nhưu vậy. Thì ra là như vậy.

- Phụ thân, tu vi của chúng con mạnh đó là bởi vì thiên phú của chúng con cường hãn a.

Tiểu Long nói.

- Con không biết khiêm tốn một chút sao?

Huyền Hạo vỗ đầu Tiểu Long, lập tức nói với Lục Thiếu Du:

- Thiếu Du, trọng bảo như Thiên Trụ giới ngươi cần phải giữ cho tốt, không để cho người khác biết được. Bảo vật như vậy nếu như bị Lục đại Nhân Hoàng tộc cùng với Tứ đại Thú Hoàng tộc biết được, nói không chừng sẽ không ngại thân phận mà ra tay cướp đoạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.