Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 7




Đỗ Long cười nói:

- Thật không, bà địnhchuẩn bị sẵncon dao, bất cứ lúc nào sẽ cắt cổ tôi chứ?

Cơ Dã Diệu Tử cười nói:

- Sao có thể chứ, xin Phó cục trưởng Đỗ yên tâm, tôi sẽ không ngốc như vậy. Phó cục trưởng Đỗ thân thủ cao minh hơn tôi gấp 10 lần, tôi nào dám a. Nếu Phó cục trưởng Đỗ không yên tâm, có thể giống như lần trước trói tôi lại mà.

Đỗ Long lại nhéo một cái lên ngực bà ta, nói:

- Cho dù như vậy vẫn không đủ. Bà phải hứa với cái máy quay phim, qua một thời gian sẽ dẫn con gái của bà đến cùng phục vụ tôi một lần. Bằng không tôi gửi video lần trước và lần này cho chồng bà.

Cơ Dã Diệu Tử từ cánh tay của Đỗ Long nhìn thấy máy quay phim đặt trên tủ đầu giường. Cơ Dã Diệu Tử trong lòng trầm xuống, miễn cưỡng cười nói:

- Phó cục trưởng Đỗ, cái này không tốt đâu? Như vậy há chẳng phải tôi luôn có điểm yếu bị cậu nắm trong tay sao?

Đỗ Long nói:

- Không như vậy bàphái người đến giết tôi sớm một chút, tôi cũng là hết cách ah. Bà không đồng ý ư? Nếu không đồng ý, vậy bà và bọn người Tiểu Tam Dương Tử sẽ mất tích bí ẩn. Với trình độ chuyên nghiệp của tôi, tôi đảm bảo các người biến mất không chút dấu vết, sau đó trong tay Batman lại có thêm mấy con chó nô lệ.

Cơ Dã Diệu Tử tức tưởi gào lên, Đỗ Long sắc mặt trầm xuống, dùng lực tát một bạt tay vào ngực bà ta,làm cho sóng cả tuôn trào, hắn cười lạnh nói:

- Rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt. Xem ra không cần thiết phí lời với bà.

Đỗ Long vừa nói vừa cầm cái quần lót của Cơ Dã Diệu Tử nhét vào miệng bà ta. Cơ Dã Diệu Tử mạnh mẽ nghiêng đầu nói:

- Khoan đã.

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Thế nào, cuối cùng nghĩ thông rồi à?

Cơ Dã Diệu Tử thở dốc nói:

- Tôi hứa với cậu, qua một thời gian tôi tìm cơ hội dẫn Phương Tử đến cùng nhau phục vụ cậu.

Đỗ Long cười nói:

- Vậy mới ngoan a. Bây giờ tôi sẽ thả bà ra, bà đừng làm tôi thất vọng nhé.

Cơ Dã Diệu Tử ừ một tiếng, Đỗ Long thả bà ta ra. Cơ Dã Diệu Tử lấy lại tự do đầu tiên là dựng người dậy, một đầu gối đập về tới Đỗ Long. Đỗ Long dùng tay chặn lại, ném bà ta lại lên giường, quát:

- Bà muốn chết hả?

Cơ Dã Diệu Tử nói:

- Đến đánh bại tôi đi, cường bạo tôi đi. Như vậy không phải cậu sẽ có được khoái lạc lớn hơn sao?

Đỗ Long cười nói:

- Thú vị, bà lại còn nghĩ ra loại trò này. Được, tôi sẽ đánh bại bà triệt để, sau đó sẽ chinh phục bà, để bà thua tâm phục khẩu phục! Đến đây!

Cơ Dã Diệu Tử giống như con báo cái vồ về phía Đỗ Long, không hề để ý cả người trần truồng không mặc gì cả. Đỗ Long ngắm nhìn cơ thể bà ta, nhẹ nhàng tránh né tay đấm chân đá của bà ta, thỉnh thoảng sờ mấy cái lên cơ thể bà ta. Sau khi đánh mấy hiệp, cả người Cơ Dã Diệu Tử đều bị Đỗ Long mò hết.

Cơ Dã Diệu Tử nũng nịu quát một tiếng, lại một chân bay đá tới phía Đỗ Long. Đỗ Long bắt lấy chân trần bà ta, gãi gãi dưới chân bà ta, Cơ Dã Diệu Tử bị cù loét khanh khách cười. Sau đó bị Đỗ Long đẩy ngã lên giường, Cơ Dã Diệu Tử siết sao bị đè chặt. Cơ Dã Diệu Tử dùng lực giãy dụa, Đỗ Long một tay khống chế hai tay của bà ta, hai chân tách hai chân Cơ Dã Diệu Tử ra, giơ tay sờ phía dưới của bà ta, cảm giác cho vào tay ươn ướt, chỗ đó của Cơ Dã Diệu Tử sớm đã tràn ngập nước xuân.

Đỗ Long ha ha cười, nhẹ nhàng nâng cái mông của Cơ Dã Diệu Tử lên, sau đó hung hăn đâm mạnh vào.

Cái túi khép miệng lại, lần nữa nghênh đón chuyến ghé thăm của quân vương. Lúc Đỗ Long hung hăn đâm vào nhụy hoa của Cơ Dã Diệu Tử, Cơ Dã Diệu Tử thét ra tiếng kêu dịu cao vút. Cái cảm giác nằm mơ cũng nghĩ đến đó, cuối cùng lại lần nữa xuất hiện, Cơ Dã Diệu Tử bị nóng đến mức lệ nóng chảy ra. Bà ta cái tuổi chính trực bạo tàn lại sâu sắc, gặp phải kích thích như vậy, cơ thể của bà ta nhanh chóng bị kích hoạt. Cơ Dã Diệu Tử quên đi tình hình, thích thú kêu lên. Đồng thời xoay mông, nghênh đón xung kích mạnh mẽ của Đỗ Long.

Cái túi khép miệng cũng không ngăn được bạo nổ điên cuồng của Đỗ Long. Cơ Dã Diệu Tử bị Đỗ Long làm cho thần hồn điên đảo, bà ta quên thân phận của mình, liều mạng truy đuổi bảo bối mang đến niềm vui vô hạn cho bà ta. Đỗ Long thỉnh thoảng nói với bà ta gì gì đó, cảm nhận suy nghĩ của bà ta. Lén nhìn trộm ký ức của bà ta, để từ đó có thể moi ra nhiều thứ từ trên người Cơ Dã Diệu Tử.

Cái túi khép miệng bị làm cho không thể đóng lại. Hậu môn của Cơ Dã Diệu Tử cũng bị Đỗ Long làm cho nở hoa, sau đó Cơ Dã Diệu Tử liền ngoan ngoãn dùng cái miệng nhỏ của mình để phục vụ cho Đỗ Long. Bà ta dang hai chân ra, quỳ trước ngực Đỗ Long, nghiêng người ra sức nuốt lấy bảo bối của Đỗ Long. Đỗ Long lại dùng tay thưởng thức bờ mông to béo và đôi chân của bà ta, thỉnh thoảng dùng ngón tay móc vào trong hai cái huyệt động trước sau mấy cái. Không những làm Cơ Dã Diệu Tử ư ư mấy tiếng, còn vặn đưa cái mông to đẹp của bà ta lên.

- Sướng không? Bảo bối này so với của chồng bà thế nào?

Đỗ Long hỏi.

Cơ thể của Cơ Dã Diệu Tử cương cương cứng một lát, bà ta nhả bảo bối của Đỗ Long ra, thấp giọng nói:

- Có thể không nhắc đến ông ta không.

Đỗ Long cười nói:

- Không nhắc thì không nhắc, một lão quỷ hơn 60 tuổi, còn có thể mạnh mẽ tới đâu, nhất định là hết hạn rồi. Dạo này nghe nói ông ta có hai tình yêu mới, lạnh nhạt bà rồi hả?

Cơ Dã Diệu Tử cúi đầu tiếp tục phục vụ Đỗ Long. Bà không muốn trả lời câu hỏi này, nhưng Đỗ Long không chịu buông tha. Hắn lại nói:

- Cơ Dã Diệu Tử, bà cũng không phải người vợ hợp pháp của Điền Trung Thụ Hùng, do đó bà cũng không có được tài sản gì từ chỗ Điền Trung Thụ Hùng. Bà hy sinh cho ông ấy nhiều như vậy, tới cuối cùng bà được cái gì, tôi đáng tiếc thay cho bà?

Gần đây Cơ Dã Diệu Tử cũng suy nghĩ vấn đề này. Bây giờ bị Đỗ Long nói ra, tim của Cơ Dã Diệu Tử bất giác rộn lên.

Đỗ Long tiếp tục thuyết phục, Cơ Dã Diệu Tử không kìm được nói:

- Đừng nói nữa. Mạng của tôi là của ông ấy, ông ấy đối với tôi như thế nào thì như thế ấy. Tôi sẽ không phản bội ông ấy, cậu đừng vọng tưởng nữa.

- Tôi chỉ là khuyên bà nghĩ cho mình một chút mà thôi. Phản bội ông ấy là bà nói ra, không liên quan đến tôi.

Cơ Dã Diệu Tử kiên quyết nói:

- Đừng nói nữa. Cho dù bị ông ấy vứt bỏ, đói chết bên đường, tôi cũng sẽ không hối hận.

Cơ Dã Diệu Tử nói rất kiên quyết, trên thực tế trong lòng rất không phục. Đỗ Long đã chôn một hạt giống trong lòng bà ta, hạt giống này rất nhanh mọc rễ nảy mầm. Với bàn tay của Cơ Dã Diệu Tử, sau này trong tổ Sơn Điền có chuyện vui để xem rồi.

Đỗ Long thấy mục đích đã đạt được, cảm thấy cơ thể Cơ Dã Diệu Cơ đã rã rời, hắn lập tức nâng súng tái chiến. Gia Cát Lương bảy lần bắt Mạnh Hoạch, Mạnh Hoạch không dám phản nữa. Đỗ Long giết Cơ Dã Diệu Tử không còn manh giáp, không biết bắt bao nhiêu lần, không phục cũng phải phục. Đỗ Long thành công để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng bà ta.

- Tôi không được rồi, tha cho tôi đi… Cơ Dã Diệu Tử cuối cùng khóc lóc bắt đầu cầu xin, Đỗ Long nói:

- Đầu hàng rồi à? Bà cũng tệ thật nhỉ? Tôi còn chưa thõa mãn.

Cơ Dã Diệu Tử xin tha:

- Tha cho tôi đi, tôi thật sự chịu không nổi rồi…

Đỗ Long đắc ý nói:

- Cuối cùng bà sợ rồi sao. Muốn tôi tha cho bà, rất đơn giản. Trước cuối năm dẫn Phương Tử tiểu thư đến cùng chơi với tôi, bằng không tôi sẽ làm cho bà khô héo mà chết.

Cơ Dã Diệu Tử dưới tình huống bất đắc dĩ đành thề độc với cái máy ảnh. Trên thực tế bà ta không cần thề độc, bà ta đã bắt đầu nghĩ, lần sau lúc nào lại tìm cơ hội trở lại để hưởng thụ một chút. Cường hãn của Đỗ Long đối với đàn bà như bà mà nói giống như một loại thuốc độc. Sau khi hút vào một hai lần, thì trúng độc rất nặng, sau này khó mà rút ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.