Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 60: Phiên ngoại 2




Nhưng mà chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra, ngườinữtử có tên Mia này thế nhưng lại là một mỹ nhân cực kỳ xinh xắn và lạnh lợi. Nếu như để nàng đứng chung một chỗ với Khàn Nô, thì đảm bảo sẽ chẳng một ai có thể nghĩ rằng giữa hai người bọn họ có chung quan hệ huyết thống.

"Mia, thuyền đã chuẩn bị tốt rồi chứ hả?" Tiêu Tử Mặc vừa đi thẳng vào bên trong, vừa mở miệng hỏi.

"Ừm, tất cả đều đã làm theo công tử phân phó" Mia đi theo ở phía sau, cười tít mắt trả lời, đồng thời đôi mắt to đen láy kia cũng không ngừng vụng trộm nhìn Phong Vô Ý đi bên cạnh.

"Muốn xem thì cứ tự nhiên mà xem cho thoải mái đi" Phong Vô Ý cười nhẹ nhàng: "Dù sao thì cũng chỉ là hai con mắt một cái mũi cùng với một cái miệng mà thôi"

"Ta chỉ tò mò muốn biết xemThấtSátCô Tinh có bộ dạng gì, nhỡ đâu lại giống với bộ dạng của ca ca thì làm sao" Mia đáp lại.

"Hồ nháo!" Tiêu Tử Mặc nhíu mày, quát mắng một câu.

Phong Vô Ý nghe thấy vậy thì cũng giật mình, thì ra nguyên nhân chính là bởi vìThấtSátCô Tinh. Người ở trong lời tiên đoán mới là điểm then chốt, chứ còn dung mạo thì đâu có quan hệ gì.

Mie thè lưỡi, nói tránh sang chuyện khác: "Ta dù sao thì cũng đã tiếp đón các ngươi, sai người chuẩn bị đồ ăn, một bình rượu nóng xua tan đi hơi lạnh... cho nên thiếu chủ người đừng ghét bỏ ta ạ"

"Vất vả cho ngươi rồi" Phong Vô Ý gật đầu.

Đúng lúc này ở trên đỉnh đầu truyền tới những tiếng vang nặng nề, tiếp theo là có cảm giác như cơ thể đang bị lắc lư, và cuối cùng là một ít đá vụn rơi xuống.

"Sao lại thế này?" Phong Vô Ý kinh ngạc hỏi.

"Cũng không biết vì sao ở trong mấy tháng này, tại Cực Bắc Chi Địa lại liên tiếp sinh ra địa chấn. May mắn là địa chấn không lớn, nơi này lại không có người ở, nên mới không gây ra tổn ại gì" Mia nhíu mày nói.

"Động đất?" Phong Vô Ý lo lắng lên tiếng: "Vậy mà ngươi vẫn ở dưới mặt đất, như vậy có an toàn không?"

"Yên tâm đi, nơi này có trận pháp bảo hộ cho nên sẽ không thể bị sập xuống được" Tiêu Tử Mặc trả lời.

"Động đất... Không biết có phải là có quan hệ cùng với Thiên Khí Chi Đảo hay không?" Phong Vô Ý khẽ thở dài.

"Đi xem là sẽ biết thôi" Tiêu Tử Mặc lên tiếng .

"Thật ra, vào ngày hôm qua ở đây đã xảy ra một sự việc dị thường" Mia đột nhiên chen lời vào nói.

"Chuyện dị thường?" Phong Vô Ý chợt nhíu chặt chân mày.

"Đúng vậy ạ" Mia hưng trí bừng bừng nói tiếp: "Ngày hôm qua ta đã ra ngoài tra xét ngọn nguồn của các đợt động đất gần đây, và ở chỗ Băng Cực Nham ta đã gặp được một người cực kỳ cổ quái"

"Ở Cực Bắc Chi Địa này vậy mà còn có người sinh sống?" Phong Vô Ý kinh ngạc lên tiếng.

"Trông hình dáng ra sao?" Tiêu Tử Mặc cũng mở miệng hỏi một câu.

"So với Mặc công tử thì cao hơn một chút, mặt mũi ta không nhìn thấy rõ, nhưng mà tóc của hắn là màu bạc, hơn nữa nhìn qua thì có vẻ khác rất nhiều so với người dân bình thường" Mia nghĩ nghĩ, cố gắng nhớ lại rồi nói: "Rõ ràng trước đó một khắc ta còn thấy hắn ở đó, vậy mà khi vừa muốn tiến lên hỏi thì người trước mắt lại biến mất không thấy tăm hơi đâu! Nếu như không phải là ở trên nền đất để lại vết tích của dấu chân, thì ta còn tưởng là do bản thân mình hoa mắt nữa đó"

"Chuyện này cũng thật khác thường" Phong Vô Ý với Tiêu Tử Mặc liếc mắt nhìn nhau, từ trong ánh mắt của đối phương, bọn họ đều cảm thấy được sự chấn động và kinh ngạc ở trong đó.

Phải biết rằng vào ngày hôm qua tuyết vẫn còn chưa rơi, cho nên tầm mắt nhìn vẫn rất rõ. Hơn nữa ở Cực Bắc Chi Địa lại rộng lớn, và không có chỗ để ẩn nấp, dù cho có là cao nhân biết sử dụng khinh công thì cũng không có khả năng chỉ trong nháy mắt đã bay ra được xa đến vài dặm. Nếu Mia nói đều là sự thật, vậy thì chỉ có một loại khả năng, người nam nhân kia cùng với Tiêu Tử Mặc là giống nhau, và trên người có mang theo bí pháp nào đó!

"Ngươi nhìn thấy rõ ràng, thật sự là nhân loại?" Tiêu Tử Mặc trầm giọng nói.

"Đương nhiên!" Mia chợt nhíu mày, tự tin nói: "Ta biết công tử là lo lắng sợ người của Đại Lục đã bị trục xuất lẩn vào, nhưng mà cho dù chỉ nhìn thấy có một bên mặt thì ta cũng dám khẳng định người đó không phải là dị tộc .... còn mái tóc màu bạc, có thể là do tu luyện pháp thuật nào đó mà thành ra như vậy thì sao?"

Tiêu Tử Mặc gật gật đầu, lúc trước trong những người bị trục xuất, xét về tướng mạo thì rất giống với nhân loại, hoặc cũng có thể tự biến hóa thành. Nhưng mà bọn họ đều là những chủng tộc có trí tuệ cao cấp, sau đó cùng biến mất cùng với mảnh Đại Lục kia... cho nên chắc hẳn sẽ không lưu lại ở các quần đảo gần đây, mà Đại Lục mất đi.... Nếu như người ở đó đã có thể đi thẳng tới Phạm Thiên thì chỉ sợ Phạm Thiên đã sớm không còn tồn tại rồi.

Hai người đều đã phải đi bộ một quãng đường dài, tuy là nước và đồ ăn không thiếu nhưng mà bọn họ cũng cảm thấy mệt mỏi tới mức chịu không nổi, cho nên chỉ vội vàng ăn một chút thức ăn nóng rồi đi nghỉ ngơi sớm.

Ban đêm lại xảy ra một lần động đất nhỏ, nhưng mà ở trong thạch phủ lại vẫn bình yên như núi.

Sáng sớm hai ngày sau, cầm lấy bản đồ do Mia vẽ lại, sau đó hai người trực tiếp đi về hướng bắc.

Có lẽ là vì động đất, lại có lẽ là vị trận bão tuyết tối hôm qua. Cho nên địa hình mà bọn họ nhìn thấy ở trước mắt đã biến đổi so với hôm trước thật lớn, vài khe rãnh vết nứt cùng với hố băng sâu không thấy đáy, khiến người ta cảm thấy rất bất ổn, chỉ cần không cẩn thận là sẽ ngã nhào xuống.

May mắn là bão tuyết đã ngừng, tia nắng cũng chiếu xuống phía dưới làm mơ hồ nhìn thấy ánh sáng màu lam, khiến cho cả mảnh đất băng tuyết rộng lớn đề được chìm vào bên trong nó.

Tiêu Tử Mặc đối với Cực Bắc Chi Địa không hề xa lạ, nhưng đó đều là được nhìn ở trên tư liệu, nên khi lần đầu bước chân lên mảnh đất xa lạ này, cộng với hoàn cảnh núi băng hiểm ác, biến hóa liên tục, thìhắn lại cảm thấy thật may mắn vì Mia đã nhiều năm sinh sống ở nơi này, cho nên mới có thể vẽ được tấm bản đồ tường tận như thế.

"Thế nào rồi?" Phong Vô Ý nhìn không thấy đường ranh rới của băng tuyết đầu thì lên tiếng hỏi.

"Ước chừng đi khoảng hai, ba ngày là có thể tới được bờ biển" Tiêu Tử Mặc nhìn tấm bản đồ đối chiếu lại, rồi trầm ngâm nói: "Nhưng mà rất khó tránh được bão tuyết, chỉ mong là mấy ngày này đừng có tuyết rơi"

"Đó cũng không phải là chuyện gì đáng ngại cả" Phong Vô Ý nghĩ nghĩ rồi cười khổ.

Chẳng qua cũng chỉ là cắt khối băng ra rồi tạo thành căn phòng, người ở Bắc Địa có thể tránh rét được cũng là do bọn họ có thể nhóm lửa ở trong căn phòng băng. Mà chuyện này đối với nàng mà nói, cũng không hề khó khăn chút nào.

"Đại Hải Chi Thượng..." Tiêu Tử Mặc thu lại bản đồ, ngẩng đầu vừa nói một câu thì lại đột nhiên sửng sốt, ngay cả câu nói kế tiếp cũng nuốt trở về.

"Sao vậy?" Phong Vô Ý quay đầu nhìn về chỗ ánh mắt của hắn dừng lại, trong lòng nàng cũng phải rùng mình theo.

Chỉ thấy trên một khối đá băng cách đó không xa, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một người, mái tóc màu bạc thật dài, áo choàng màu đen bay phấp phới trong gió, để lộ ra một dung nhan tuấn mỹ như ngọc, nhưng lại không hề mang theo một chút biểu tình nào.

Hắn chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhưng toàn thân lại tỏa ra một hơi thở tràn đầy cô đơn, giống như... ở giữa thiên địa này, mặc cho thế sự xoay vần, thiên biến vạn hóa, nhưng còn hắn thì vẫn luôn chỉ có một mình, một mình đi qua thiên sơn vạn thủy.

Một vị vương giả cao ngạo!

Ý cười ở trên môi Phong Vô Ý dần thu lại, ánh mắt nhìn hắn lại nhiều thêm vài phần lạnh lùng.

Nam tử kia không hề biến mất trong nháy mắt giống như lời Mia nói, mà hắn chỉ cùng với nàng liếc mắt nhìn nhau một cái rồi hừ nhẹ một tiếng, xoay người đi xa.

"Quả nhiên là có người xâm nhập vào Cực Bắc Chi Địa!" Hai hàng lông mày của Tiêu Tử Mặc nhíu chặt, trong lòng bao trùm một luồng hơi thở u ám.

Một người bình thường thì sẽ không tự nhiên lại đi tới địa phương này, mà nếu đến... thì rõ ràng là có mưu đồ khác.

"Hắn rất mạnh" Phong Vô Ý từ từ thở ra một hơi.

Cái nhìn kia, ánh mắt vô cùng sắc bén cùng với tiếng hừ nhẹ đó, thật giống như là một cây châm có hai đầu, rồi dần dần đâm sâu vào trong lòng nàng và làm cho nội lực bị kích động. Cũng may là ma diễm tâm pháp cùng ma hạch đã hợp thành một thể, chỉ cần vận chuyển một vòng là đã bình ổn trở lại.

"Xem ra sự việc chúng ta gặp phải này vô cùng xấu" Tiêu Tử Mặc lên tiếng nói.

"Đi thôi" Phong Vô Ý nhìn lại bóng người đã rời đi khỏi tầm mắt của nàng một lần nữa, rồi mới quay đầu nói với Tiêu Tử Mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.