Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 58




Phong Vô Ý cuối cùng cũng đưa ra yêu cầu sau cuối, đó chính là muốn Thanh Long biến thành một thanh chủy thủy sắc bén, giống y hệt như bản thu nhỏ của Thương Lãng kiếm. . Dù sao thì đối với nàng mà nói, chủy thủ mới chính là vũ khí thích hợp với nàng nhất. Hơn nữa thanh chủy thủmà lúc trước nàng thu được từ trên người của Khàn Nô, nàng cũng đã trả lại cho hắn rồi, dù gì thì hắn cũng vẫn là thuộc hạ của nàng cho nên nàng cũng đâu thể giữ làm của riêng được. Huống hồ ở trên đời này, chẳng lẽ còn có vũ khí nào tốt hơn so với thần khí hay sao?

Nhưng mà dù thế thì nàng vẫn giữ lại một bản bí tịch dạy cách sử dụng thương, vì cuộc chiến tranh ở trong tương lai sắp xảy ra cũng đâu ai nói trước được điều gì, chẳng lẽ lại ngồi trên lưng ngựa còn tay thì cầm thanh chủy thủ ngắn tũn để giao chiến.

Thời gian kế tiếp sau đó, Phong Vô Ý đều dùng cả ngày lẫn đêm để tu luyện một vài quyển bí tịch. Kỹ thuật sử dụng chủy thủ cùng với dùng thương được nàng học một cách vô cùng dễ dàng, nhưng còn về bản bí tịch Ma Diễm Tâm Pháp thì lại khác. Tuy không phải là khó, nhưng mà mỗi khi nàng có suy nghĩ muốn để cho ma hạch hoàn toàn dung hợp vào làm một thì lại không hề dễ dàng như vậy, chỉ sợ là trong khoảng thời gian ngắn rất khó thành công.

Tiêu Tử Mặc vẫn luôn vào lúc trời tối thì sẽ đi tới dốc núi Bích Ảnh để xem tinh tượng, những thời gian còn lại thì đều tập trung để xem xét các tin tức tình báo, rồi sắp xếp lại theo thứ tự mức độ nặng nhẹ và chú thích rõ rằng cặn kẽ ở đó... cuối cùng mới đưa tới cho nàng xem.

Còn Phong Vô Ý thì lại cực kỳ ngạc nhiên khi biết được ở Tuyền Ki Thạch phủ lại có một mạng lưới tình báo rộng lớn như vậy, thậm chí nó còn trải dài tới tận trên Thảo Nguyên Tây Bắc. Không những thế, mà còn có một vài thế lực ở đó cũng phải chịu sự khống chế của Tuyền Ki Thạch phủ... . Nghĩ tới tương lai khi toàn bộ dân tộc trên thảo nguyện hợp lại làm một, thì đây cũng là một lợi thế thật không nhỏ ạ.

Trong mấy ngày này, trừ bỏ tập võ ra thì Phong Vô Ý cũng được bồi dưỡng không ít tri thức của thời không này, hoặc ngẫu nhiên sẽ cùng với nhị trưởng lão đánh một ván cờ. Mới đầu vì còn bỡ ngỡ do lần đầu chơi nên nàng đã bị thua mất một ván, nhưng sau ván cờ đó thì nhị trưởng lão cũng không có cách nào để thắng lại nàng một lần nữa.

Phong Vô Ý đối với cờ vây không có hứng thú nên từ trước tới giờ nàng chưa từng học qua, nhưng mà nàng có một ưu điểm, chỉ cần nhìn một lần là sẽ không quên. Hơn nữa ở nơi này lại có rất nhiều sách dạy đánh cờ, mà tất cả đều là tinh hoa của các lớp người đi trước để lại, cho nên muốn nàng không tiến bộ cũng khó. . Dù sao thì đánh cờ cũng có thể nói là một phương pháp để luyện tập tâm tính của nàng, giúp cho nàng có cái nhìn đại cục và đưa ra phán đoán chính xác hơn.

Mặc dù bận rộn, nhưng mỗi khi có chút rảnh rỗi thì nàng vẫn ngồi ghi chép lại những văn tự ở trong cuốn sách đào được từ trong mộ của Lý gia .

Tuy là ở Tuyền Ki Thạch phủ có rất nhiều sách cổ được lưu lại từ thời xa xưa, nhưng mà nó cũng không giúp được gì nhiều cho Tiêu Tử Mặc. Cùng lắm thì hắn cũng chỉ có thể nhận biết sơ qua một vài từ ngữ ở trong đó mà thôi.

Mỗi ngày cứ theo trình tự như vậy mà lặp đi lặp lại, vì ở trong phủ nên cũng không nhận biết được là đêm hay ngày. Phong Vô Ý không biết thời gian đã trôi qua được bao lâu, nhưng mà nàng vẫn luôn cố gắng tập luyện, không để lãng phí dù là một phút một giây.
--- ------ ------ ---
Mặc Thanh Trì.

Phong Vô Ý từ từ thở ra một hơi, rồi mở mắt.

Tuy Mặc Thanh Trì đã bị phong ấn lại một lần nữa, nhưng dù là vậy thì nó vẫn còn lưu lại một ít linh khí... nên cũng ít nhiều có trợ giúp đối với sự tuy luyện của nàng. . Dù sao thì đã có sẵn một nơi thế này, tốt nhất là không nên uổng phí. Tiếc là nhân loại không thể chịu đựng được linh khí tẩy rửa lần thứ hai, nếu không thì chỉ cần trải qua hai lần này... thật không biết là đã đào tạo ra được bao nhiêu cao thủ tuyệt thế rồi.

"Vô Ý" Giọng nói của Tiêu Tử Mặc truyền tới từ lối vào, cũng không biết là hắn đã đứng ở đó bao lâu rồi.

"Sao vậy, có chuyện gì à?" Phong Vô Ý nhíu mày, đứng dậy. Nếu là bình thường thì Tiêu Tử Mặc nhất định sẽ không quấy rầy nàng vào lúc nàng đang luyện công.

"Thật sự xin lỗi, nhưng mà thời gian không còn nhiều nữa rồi" Tiêu Tử Mặc vừa đi tới, vừa nói: "Chúng ta cần đi tới Thiên Thượng Lâu, rồi sau đó phải nhanh chóng đi đến Thiên Khí Chi Đảo"

"Ta biết rồi" Phong Vô Ý gật đầu. Tuy không có tính toàn ngày tháng, nhưng nàng cũng có thể cảm nhận được thời gian vừa rồi trải qua cũng khoảng chừng vừa đủ ba tháng.

Tiêu Tử Mặc mở ra hư ảnh môn, rồi đưa tay kéo nàng đi xuyên qua nó. . Đi được một bước, cảnh tượng trời đất cũng biến đổi theo.

Bởi vì lâu rồi không nhìn thấy ánh mặt trời, Phong Vô Ý phải nhắm mắt lại một lúc, mãi cho tới khi thích ứng được thì nàng mới từ từ mở ra. Quả nhiên đập vào mắt nàng chính là bầu trời xanh thẳm cùng với mây trắng lượn lờ, và đối diện là đại trưởng lão với khuôn mặt không chút thay đổi đang nhìn chằm chằm vào nàng.

"Trưởng lão còn có chuyện gì cần dặn dò nữa sao?" Tiêu Tử Mặc lên tiếng hỏi.

"Thông qua tin tức tình báo truyền về từ mấy ngày này, thì chuyến đi tới Thiên Khí Chi Đảo các ngươi cũng nên chú ý một chút" Đại trưởng lão trầm giọng nói.

"Ta nhìn thấy bóng dáng của Đại Lục bị mất đi" Tiêu Tử Mặc suy nghĩ rồi nói tiếp: "Dựa theo đạo lý mà nói, thì phải còn mấy năm nữa Đại Lục bị mất đi mới quay trở về, nhưng mà.... Chỉ sợ là đã có người cố ý tạo ra sóng gió ở trên những quần đảo ở gần khu vực đó, chắc hẳn là bọn chúng đang có ý định nhòm ngó tới Thiên Khí Chi Đảo. Chẳng nhẽ bọn chúng không sợ mời thần thì dễ, mà tiễn thần thì khó sao? Ma tộc đâu phải là dễ đối phó như vậy"

Đại trưởng lão gật đầu, bất chợt đưa mắt nhìn về phía Phong Vô Ý nói: "Về chuyện chiến tranh giữa Đại Lục bị mất đi cùng với Phạm Thiên, ngươi có suy nghĩ gì?"

"Chuyện này chẳng có chút ý nghĩa gì cả" Phong Vô Ý lạnh lùng nói.

"Không có ý nghĩa?" Đại trưởng lão sửng sốt hỏi lại.

"Trưởng lão muốn nghe câu chuyện chính nghĩa luôn luôn có thể đánh bại tất cả mọi sự tà ác, giống như một đồng thoại sao?" Phong Vô Ý khinh thường lên tiếng: "Người cũng được, thần cũng được, đều là một đám người thích sĩ diện mà không cần quan tâm tới hậu quả sẽ ra sao. Tất cả cũng chỉ là chiếm đoạt địa bàn, phân chia lợi ích… xong rồi lại làm ra vẻ chính nghĩa, ẩn giấu đi sự tà ác. Vì thế, đánh thắng thì chính là chính nghĩa, đánh thua thì được gọi là tà ác. Người thắng thì tạo nên lịch sử, nói chúng ta là người bảo vệ thế giới. Còn ngườithấtbại thì nói chúng ta bị hãm hại, mà thật ra... tất cả mọi chuyện này cũng chỉ là vì muốn được tiếp tục tồn tại mà thôi"

"Nói rất đúng, ngươi quả nhiên không giống người bình thường" Đại trưởng lão không hề tỏ ra giận dữ, ngược lại hắn còn vuốt râu vui mừng cười hớn hở: "Dân chúng có thể không biết, người phàm cũng có thể ngu muội, nhưng mà người lãnh đạo chiến tranh của Tuyền Ki Thạch phủ thì nhất định phải tỉnh táo, phải biết mình cần làm gì, và vì sao phải chiến đấu!"

"Đa tạ đại trưởng lão chỉ bảo" Giờ khắc này thì rốt cuộc Phong Vô Ý cũng có chút kính trọng với vị lãonhân trước mặt này.

"Chỉ là đáng tiếc...." Đại trưởng lão thở dài, khẽ lắc đầu.

"Đáng tiếc chuyện gì?" Phong Vô Ý nhịn không được hỏi lại. . Nàng không phải mới chỉ một lần nghe được có người nói 'đáng tiếc'. rốt cuộc là ở trên người nàng có bí mật gì mànàng không biết?

Đại trưởng lão muốn nói rồi lại thôi, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt kiên định kia thì rốt cuộc vẫn lên tiếng: "Ngươi rõ ràng là có mệnhThấtSátCô Tinh, nhưng lại bị hoa đào quấn thân... Chỉ sợ sẽ làm khổ chính mình rồi làm khổ cả người khác. Cho dù phá giải đượcsátkiếp, nhưng vẫn không thể nhìn ra được tình kiếp, đáng tiếc..."

Phong Vô Ý ngẩn người, nàng cảm thấy thật buồn cười.

Tình kiếp.... Nếu có thứ này, thì nàng cũng muốn nếm thử một lần, tình.... Rốt cuộc là có hình dáng và hương vị như thế nào, mà lại có thể khiến cho rất nhiều người phải chết vì nó. Nếu như có thể, nàng sao lại không muốn làm một con người bình thường chứ? Người được cải tạo gien, tuy vẫn là người, nhưng mà ở trong suy nghĩ của mọi người thì nàng lại là người ngoài, là quái vật. Trên thực tế, nàng cũng có thể chết, cũng biết khóc biết cười, nhưng là... nàng lại không hiểu vì sao mà khóc, vì sao mà cười.

"Đại trưởng lão, chúng ta lên đường tới đó đây" Tiêu Tử Mặc bước lên phía trước nói.

"Đi đi, ta còn muốn ở chỗ này một lúc. Hy vọng lần sau khi các ngươi trở về.... cũng được" Đại trưởng lão nói tới một nửa thì ngừng, từ từ nhắm mắt lại, rõ ràng là đang muốn tiễn khách.

Tiêu Tử Mặc cầm lấy tay của Phong Vô Ý, tay trái thì mở ra vô ảnh môn, chỉ trong giây lát thì cả hai đã trở lại phòng ngủ.

Phong Vô Ý quay đầu, nhìn thấy sắc mặt hắn nghiêm trọng thì nàng bỗng cười rộ lên: "Làm sao vậy, lo lắng lời của trường lão vừa nói à? Tình kiếp... Ha ha, ta cũng không tin nó so vớisátkiếp sẽ đáng sợ hơn"

Tiêu Tử Mặc nhẹ nhàng thở dài, tiếp theo đó hắn bắt đầu thay nàng thu dọn những thứ phải mang theo.

Tình kiếp.... Có lẽ không phải chỉ có một mình nàng. . Tâm tình bình tĩnh không chút gợn sóng của hắn, không biết bắt đầu từ lúc nào đã không còn yên bình nữa. Trong mấy tháng này, hắn hàng đêm đều đứng ở dốc núi Bích Ảnh xem tinh tượng, nhưng mà lại chưa từng nhìn rõ được số mệnh của chính mình.

Không lẽ... bản thân đã nhập kiếp! Mà Phong Vô Ý, ngườinữtử này chính là sự bế tắc ở trong lòng hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.