Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 47




Im lặng một lúc thật lâu, mãi cho tới khi y phục trên người của cả hai đều đã khô ráo. Tiêu Tử Mặc mới thu lại ngọn lửa, đứng lên nói: "Suy nghĩ của ngươi rất có lý, chỗ này không thể tự dưng mà tồn tại được, cho nên chúng ta thử đi tìm lại một lần xem"

"Ừm" Phong Vô Ý gật đầu, cùng với hắn phân công nhau rồi sau đó bắt đầu tìm kiếm.

Còn về cuộc đối thoại vừa rồi, nàng cũng không muốn làm rõ xem tâm tình của mình ra sao. die»n«。dٿan。l»«e。qu»y。d«on. Đợi sau khi kết thúc thí luyện, từ từ suy nghĩ lại cũng được.

Nhưng mà đợi tới sau khi bọn họ đã hoàn toàn kiểm tra xong cái sơn cốc này một lần nữa, thì cũng không khác với trước là bao nhiêu, ngay cả một chỗ khác lạ cũng không phát hiện được.

Liếc mắt nhìn thấy sắc trời đã dần trở nên tối hơn, khiến cho khí lạnh lại bắt đầu trở nên giảm xuống nhanh chóng, ngay cả y phục đã được hong khô thì cũng bắt đầu dần dần ướt đẫm trở lại.

"Cứ tiếp tục như vậy cũng không được" Tiêu Tử Mặc một bên dùng lửa xua tan khí lạnh bên người, một bên buồn bã lo lắng nói: "Nơi này không có bất cứ thực vật gì để ăn, cũng không có củi để nhóm lửa. Mà tinh thần lực của chúng ta cũng không thể nào duy trì được lửa trong suốt một đêm, hơn nữa bởi vì rét lạnh, đói khát và mệt mọi... chúng ta cũng không có cách nào dựa vào thể lực này để xuyên qua hồ nước, đi trở về Thương Lãng cốc"

"Đúng là dựa vào thể lực của ngươi thì không thể nào trở về được, huống chi..." Phong Vô Ý ngồi xuống cạnh hồ nước, cười khổ nói: "Nếu cứ như vậy trở về, chỉ sợ là trong khoảng thời gian ngắn thì ngay cả ta cũng không thể nào làm được. Chứ đừng nói là đi tìm kiếm manh mối của kiếm Thương Lãng, trận thí luyện này... Sợ là chúng ta thất bại rồi"

"Ngươi muốn đánh cược gì sao?" Tiêu Tử Mặc nhăn mặt nhíu mày nói.

"....." Phong Vô Ý không nói gì, chỉ ngẩng đầu yên lặng nhìn Tiêu Tử Mặc.

"Ta đã lập lời thề...." Tiêu Tử Mặc đi tới trước mặt nàng, quỳ một chân xuống. Dùng ánh mắt nhìn thằng vào nàng, hai tay kéo nàng ngồi xuống rồi lấy tay trái đặt lên đầu gối nàng, nghiêm túc nói: "Sống chết không xa rời ngươi, luôn nghe theo lời nói của ngươi. Ta sẽ dùng khả năng của mình để trợ giúp ngươi, nhưng nếu thời điểm ngươi đưa ra quyết định, thì cho dù ngươi có lựa chọn như thế nào đi nữa, ta cũng sẽ không phản đối"

"Vào lúc này, cái gọi là sáng suốt, không phải là nên lựa chọn rời đi hay sao?" Phong Vô Ý bất chợt bật cười.

"Ngươi là hôn quân sao?" Tiêu Tử Mặc nhíu mày hỏi lại.

Phong Vô Ý sửng sốt, nhìn chăm chú hắn một lúc lâu rồi mới dùng tay phải vỗ mạnh lên tảng đá, quát khẽ một tiếng: "Tìm phú quý trong nguy hiểm, ta sẽ đánh cuộc một lần!"

"Tốt" Tiêu Tử Mặc cười nhẹ. Đột nhiên, ánh mắt hắn rơi vào trên vị trí mà nàng vừa đánh xuống, khiến cho nụ cười nhất thời trở nên cứng đờ.

"Hả?" Phong Vô Ý dơ tay lên, mới phát hiện ở trên ngón tay bị cắt một vết thật dài. Máu tươi chảy xuống đất, chắc là do vì tảng đá không được bằng phẳng, rồi cộng thêm nàng dùng lực quá nhiều nên mới bị cắt đứt xuyên qua da tay.

"Vô Ý, trên người ngươi có sứ mệnh quá nhiều, yêu quý thân thể của chính mình cũng là một trong những trách nhiệm của ngươi" Tiêu Tử Mặc nói xong, kéo lấy một miếng vải ở trên y phục xuống, rồi thay nàng tỉ mỉ băng bó vết thương.

"Ta biết rõ rồi" Phong Vô Ý không phản bác lại. Bởi nàng biết sinh mệnh quý trọng ra sao, nên vừa rồi sự hành động không suy nghĩ kia, làm cho mình bị thương là do nàng không cẩn thận.

"Nói thật, ta cảm thấy chỗ này còn cổ quái hơn cả Nghịch Thủy Hàn Đàm" Tiêu Tử Mặc đứng lên, đứng đối diện với hồ nước nói tiếp: "Vô Ý, ta cảm thấy được..... Hả?"

Tiêu Tử Mặc mới nói được một nửa, thì trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, không tự giác mà ngừng lại lời đang nói dở.

"Như thế nào?" Phong Vô Ý lập tức bật người lên, bàn tay nắm chặt lấy thanh chủy thủ. Thân thể cũng lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Lúc này chỉ thấy Nghịch Thủy Hàn Đàm đang yên lặng bỗng đột nhiên sôi trào trở lại, giống hệt như một trảo dầu, kich liệt tỏa ra bọt khí. Khiến cho sương lạnh trong không khí không những không hề tan đi chút nào, mà còn càng lúc càng trở nên dầy đặc hơn.

"Cẩn thận" Tiêu Tử Mặc nói xong thì cũng lập tức triệu hồi ra ngọn lửa quây ở xung quanh, còn bản thân thì lùi lại phía sau vài bước, cùng với tay trái cầm lấy miếng ngọc màu tím ở trước ngực.

Cận chiến không phải là sở trường của hắn, cho nên.... Lúc này chỉ có thể trợ giúp hết khả năng của mình, nhưng đồng thời cũng không thể tăng thêm gánh nặng cho Phong Vô Ý, nên tốt nhất là tránh xa chiến trường một chút là điều nên làm.

Ánh mắt Phong Vô Ý nhìn chằm chằm mặt hồ, nhưng khóe mắt vẫn liếc thấy được hành động của hắn rõ ràng, nàng cảm thấy rất vừa lòng mà gật đầu. die»n«。dٿan。l»«e。qu»y。d«on. Cho dù là ở trong tổ chức trước kia, tất cả mọi người đều có lĩnh vực am hiểu khác nhau, nhưng vào lúc hợp tác thì vẫn có được sự ăn ý ngầm hiểu lẫn nhau, không phải lúc nào cũng có thể anh dũng xông lên trước được, mà lùi lại về phía sau cũng không hẳn đã là yếu đuối nhát gan. Chẳng qua đều là do sự phân công không giống nhau, nên mới có sự sắp xếp và vị trí khác nhau, vì vậy mà không thể thiếu đi bất kỳ một ai. Nàng ghét nhất chính là bị những người có ý nghĩ ra vẻ mình có lòng nghĩa khí rồi tự cho là đúng mà xông lên trước, vừa làm phá vỡ kế hoạch tác chiến rồi lại không hề hay biết mà cứ nghĩ mình là thiên tài! Mà Tiêu Tử Mặc, theo nàng quan sát thì hắn hoàn toàn là người có khả năng hiểu được ý nghĩa và ý thức được sự việc rất nhanh.

"Vô Ý, máu!" Bỗng nhiên Tiêu Tử Mặc hét to một tiếng.

"Máu?" Phong Vô Ý không hiểu nên lặp lại một lần, ánh mắt đảo một vòng, sau đó mới nhớ được tới khối đá mà lúc nãy nàng vừa ngồi.

Quay đầu nhìn thì thấy khối đá kia đã tiến sát tới bên mặt hồ, vết máu tươi nàng để lại đang theo khe đá từ từ chảy vào trong hồ nước. die»n«。dٿan。l»«e。qu»y。d«on. Trông hồ nước lúc này giống như miệng núi lửa đang phun trào, khiến cho hơi lạnh trong hồ nước càng lúc càng có phản ứng mạnh hơn.

"Hình như là gặp máu của ngươi, nên Nghịch Thủy Hàn Đàm mới có biến hóa như vậy" Tiêu Tử Mặc nói ra suy nghĩ của mình.

"Máu của ta?" Phong Vô Ý nhíu mày, ngạc nhiên lên tiếng: "Ta nhớ rõ là ngươi đã từng nói qua, bất cứ thứ gì có thể hấp thu được máu người thì dù xấu hay tốt cũng đều có linh hồn gì đó đúng không?"

"Đúng vậy, cho nên..." Tiêu Tử Mặc cắn chặt môi, lo lắng nói tiếp: "Dù cho là chuyện khó tin, nhưng... sự thật chứng minh rõ ràng một điều, bản thân Nghịch Thủy Hàn Đàm chính là một vật sống!"

Phong Vô Ý nghe xong, cũng nhịn không được mà thay đổi sắc mặt.

Chỉ là một hồ nước, tuy là có chút kỳ quái, nhưng mà cũng không tới mức làm nàng quá kinh ngạc. Ngay cả ma giới còn có thì Nghịch Thủy Hàn Đàm đã là cái gì, chỉ là... nàng có thể tưởng tượng ra cá biến thành mỹ nhân ngư nói tiếng người, cũng có thể tưởng tượng ra cây cổ thụ tu luyện thành tinh biết đi, nhưng còn.... Một cái hồ nước lại là một vật sống thì ....

"Cẩn thận!" Tiêu Tử Mặc vội vàng hô lên một tiếng.

Phong Vô Ý phản ứng rất nhanh, lập tức ngửa người về phía sau, tay trái khẽ chống xuống mặt đất, bật xoay hai vòng nhìn rất đẹp rồi mới rơi xuống đất. die»n«。dٿan。l»«e。qu»y。d«on. Mà cùng với lúc đó, một mảng băng lớn ở trong hồ cũng bắn lên, rồi biến hóa thành một nắm tay nhỏ nện thẳng vào vị trí nàng vừa mới đứng.

Vừa mới ổn định được thân thể, nàng lập tức quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy trước mặt là một mảnh sương lạnh dày đặc, cùng với vài đạo ánh sáng trắng phóng thẳng lên trời làm cho sơn cốc nhất thời sáng bừng. Hào quang rực rỡ mãnh liệt tạo thành một vết nứt, mãi tới khi làm cho hai người phải lùi về phía sau mấy bước mới thôi. die»n«。dٿan。l»«e。qu»y。d«on. Phong Vô Ý theo bản năng nắm lấy tay Tiêu Tử Mặc kéo hắn lùi lại, rồi mới vung lên ống tay áo để che đi ánh sáng chói mắt đang chiếu thẳng lên hai người. Bỗng "ầm" một tiếng động vang lên thật lớn, ánh sáng trắng vừa rồi còn đẹp đẽ chói sáng mà giờ đã nhạt đi rất nhiều, sau đó lại biết thành ánh sáng màu xanh. Nhưng màu xanh này lại không hề chói mắt như vừa rồi, mà nó chỉ phát ra ánh sáng dìu dịu, còn tiếng nổ vang lên thật lớn kia cũng là từ khi ánh sáng trắng chuyển thành màu xanh mà phát ra.

Phong Vô Ý thả tay ra, mở to mắt nhìn đạo ánh sang đang ngưng tụ kia, đang dần dần biến thành một đóa hoa sen xanh chỉ trong phút chốc đã nở rộ. Mà ở bên trong ánh sáng xanh đó bắt đầu dần hiện ra một hình dáng thật dài.

"Thật sự là Long?!" Tiêu Tử Mặc hét to một tiếng kịnh hãi, vì thế mà tay đang nắm lấy tay Phong Vô Ý cũng xiết chặt hơn.

Phong Vô Ý trợn mắt nhìn một hình ảnh thật dài đang hiện ra, đây là hình ảnh kinh tâm động phách tới như nào chứ? Làm sao có thể không khiến người ta kinh hãi cho được ạ? Trước mắt nàng lúc này là một hình dáng cực kì dài, giống hệt một con rồng được bao phủ bởi ánh sáng màu xanh đang ngẩng cao đầu. Cứ như là cả trời đất chỉ có mình sự tồn tại của nó, ánh mắt cao ngạo không có gì sánh được, rồi bỗng nhiên ánh mắt đó chuyển hướng nhìn về phía Phong Vô Ý và Tiêu Tử Mặc. Vừa mới rồi ánh mắt còn không thèm để ai vào mắt, mà lúc này lại dần hóa thành một luồng lệ khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.