Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 46




"Khụ khụ... " Phong Vô Ý phải cố hết sức lực còn lại, thì mới có thể nhấc được cái thân thể đã cứng ngắc vì lạnh của mình lên bờ, sau đó là một trận ho khan kéo tới liên tục.

Vừa rồi vì không để ý mà nàng đã bị uống phải mấy ngụm nước ở dưới hồ, mang theo hơi lạnh chảy vào trong dạ dày, rồi cộng thêm gió lạnh đang thổi lên quần áo ướt đẫm nước.... diễn♪đàn♪-lê-♪quý♪đôn. Chỉ trong nháy mắt nó đã kết thành một tầng băng mỏng, làm cho nàng bị hơi lạnh xâm nhập thẳng vào trong cơ thể.

Lật bàn tay gọi ra một ngọn lửa đỏ, trước hết là làm tan đi lớp băng mỏng đang phủ ở trên người hòa tan. Sau đó mặc kệ quần áo còn chưa kịp khô, Phong Vô Ý đã đưa mắt đánh giá tình hình quanh đây. Chỉ thấy vị trí nàng đang đứng vô cùng nhỏ hẹp, thậm chí còn không rộng tới mười mét vuông, bốn phía đều là vách đá dựng đứng, chim cũng không bay vào được. Tiếp tục ngửa đầu nhìn lên, ở phía trên cao có một khối đá nhỏ hình tròn, khiến nàng đột nhiên có một loại cảm giác giống như chính mình là ếch đang ngồi ở dưới đáy giếng ....

Nhưng lúc này, tình hình ở đây so với bên ngoài Thương Lãng cốc thì lại hoàn toàn khác nhau. Từ nơi này nhìn quanh thì chỉ thấy nham thạch mà thôi, dù có tìm mỏi mắt thì cũng không hề nhìn thấy một ngọn cây hay cọng cỏ nào. Cho nên, dù có muốn nhóm lửa để sưởi ấm thì cũng không tìm đâu ra được gỗ để đốt.

Đưa mắt nhìn cái hồ nước nhỏ, Phong Vô Ý chỉ biết cười khổ. Dù cho nàng có thể lực thì cũng tuyệt đối không có cách nào dựa theo đường cũ mà quay trở lại, chỉ sợ nàng còn chưa kịp đi tới nửa đường thì đã bị đóng băng rồi. diễn♪đàn♪-lê-♪quý♪đôn. Bây giờ nàng chỉ mong... Tiêu Tử Mặc có thể bình tĩnh, không nên làm ra chuyện gì ngốc nghếch là tốt rồi.

Nói thì nói vậy, nhưng mà những điều này đối với nàng bây giờ cũng đều là vô dụng. Nàng chỉ có thể tiếp tục duy trì ngọn lửa ở trong lòng bàn tay, từ từ làm khô quần áo khiến cho hơi lạnh tan đi. Rồi một bên thì bước đi loanh quanh vài vòng, coi như là hoạt động cơ thể để làm cho chân tay bớt cứng ngắc hơn.

Không ngờ Nghịch Thủy Hàn Đàm này lại có một nơi riêng biệt như vậy, thật không biết là nó có quan hệ gì với kiếm Thương Lãng hay không? Nhưng mà nơi này rất nhỏ, chỉ nhìn một lần đã là bao quát được hết rồi, cho nên tuyệt đối không thể có cái kiếm gì đó tồn tại được, trừ khi.... Nơi này còn ẩn giấu một cái mật đạo nào khác!

Phong Vô Ý giơ ngọn lửa đang cháy ở trên tay trái lên, còn tay phải thì mò mẫn dọc trên cách vách đá. Mãi cho tới khi đã xem qua một vòng xung quanh, nhưng vẫn không phát hiện ra được có chỗ nào khác lạ. Ngay lúc nàng đang định gọi Hoàng Cửu Lê đến xem, thì đột nhiên nàng nhớ tới một chuyện, nàng không xác định được là dựa vào trạng thái linh hồn thì Hoàng Cửu Lê liệu có bị Nghịch Thủy Hàn Đàm này làm cho bị thương hay không. Nên nàng lại đem tượng gỗ ném vào trong bọc hành lý, quyết định không mang ra nữa.

May mà y phục đã khô được một chút, tuy là còn hơi ẩm nhưng ít nhiều gì thì hơi lạnh cũng đã giảm đi rất nhiều rồi. Mấy ngày nay vào lúc rảnh rỗi nàng vẫn thường xuyên luyện tập Tinh Thần Lực, nên hiệu quả cũng đã tốt hơn trước rất nhiều. Hiện giờ, thời gian triệu gọi lửa của nàng đã có thể duy trì hơn một canh giờ rồi.

Ngồi tạm xuống bên cạnh hồ, Phong Vô Ý bắt đầu nhắm mắt lại suy nghĩ.

Chẳng lẽ chỗ này chỉ là trùng hợp mà có, chứ không hề có quan hệ gì với kiếm Thương Lãng hay sao? Hơn nữa mạch nước ngầm này nhất định là cố tình hút nàng vào đây, nếu không thì tại sao sớm không xuất hiện, mà lại vào đúng thời điểm đó thì xuất hiện? Chỉ là ngẫu nhiên thôi sao?

Đột nhiện, bên trong hồ nước ầm một tiếng rồi các bọt nước bắn tung lên, nhất thời làm cho các mảnh băng mỏng bị vỡ vụn, sau đấy là văng lên người nàng.

Phong Vô Ý bị lạnh, làm cho cả thân thể trở nên run rẩy. Cũng do vừa rồi mải suy nghĩ nên tình thần thả lỏng, và khiến cho ngọn lửa trên tay cũng bị dập tắt.

"Ầm!" Một bóng dáng đã ngã lên bên cạnh bờ, sau đó nặng nề ngả ra mặt đất.

"Tiêu Tử Mặc!" Phong Vô Ý hét to một tiếng, kẻ này sao lại ngu ngốc như thế!

Chưa tới một lúc, thì cả người Tiêu Tử Mặc đã bị một tầng băng mỏng trong suốt bám ở trên thân thể.

Phong Vô Ý không dám để lâu, nhưng nàng cũng không dùng lửa trực tiếp phá tan tầng băng lạnh kia. diễn♪đàn♪-lê-♪quý♪đôn. Vì nàng sợ nếu như nóng gặp lạnh quá trực tiếp thì sẽ tạo thành thương tổn đối với cơ thể của hắn, cho nên chỉ dám nâng hắn dậy, sau đó ôm chặt lấy rồi dùng chính nhiệt độ của cơ thể mình để truyền qua cho hắn.

Người này... thật ngu ngốc! Chẳng lẽ cứ như vậy rồi xuống nước mà đi tới đây? Hắn biết rõ ràng là Nghịch Thủy Hàn Đàm có bao nhiêu nguy hiểm mà. Tuy cả hai đều không có nội công hay pháp thuật gì bảo hộ, nhưng ít ra thì nàng cũng được huấn luyện từ nhỏ, sau lại tu luyện ma công với Hoàng Cửu Lê nên thể chất so với người bình thường thì hơn hẳn, mà còn hắn thì sao....

Lúc này, Tiêu Tử Mặc đã tiến vào trạng thái hôn mê, trên người vì bị hơi lạnh mà sắc mặt đã trở nên trắng bệch. Đôi môi xanh tím, hơi thở cũng mỏng manh, từ da thịt truyền tới nhiệt độ lạnh băng như một thi thể!

Phong Vô Ý biết rõ thân thể hắn giảm xuống nhanh như vậy cũng một phần là do đang tiếp xúc với mặt đất lạnh như băng của sơn cốc, nên nàng đưa tay nâng mặt hắn lên, trực tiếp dùng môi mình từ từ hôn xuống. Môi của hắn lạnh vô cùng, không khác gì hàn băng ngàn năm, khiến ngay cả nàng cũng phải rùng mình. Phong Vô Ý nhíu mày, đưa lưỡi ra khẽ liếm lấy đôi môi của Tiêu Tử Mặc, ý đồ dùng độ ấm từ lưỡi của mình truyền sang hắn. Sau đó nhẹ nhàng dùng lưỡi cậy mở miệng hắn ra, đem hơi nóng truyền vào bên trong, bỗng nhiên, đầu lưỡi nàng không cẩn thận mà đụng chạm phải đầu lưỡi của hắn. Trong khoảnh khắc này nàng không biết phải làm sao, chỉ biết tiếp tục động tác đang dang dở, vì lúc này nàng chỉ nghĩ muốn truyền hơi cho Tử Mặc để làm hắn tỉnh lại mà thôi. diễn♪đàn♪-lê-♪quý♪đôn. Cuối cùng, sau khi hô hấp nhân tạo được một lúc thì thân thể của Tiêu Tử Mặc cũng không còn cứng đờ như trước nữa, mơ hồ còn cảm giác được nhiệt độ dần tăng lên.

Lúc này Phong Vô Ý mới dừng lại, nhìn vẻ mặt đã có chút hồng hào hơn. Đột nhiên nàng nhớ lại khoảnh khắc mới vừa thất thần kia, cảm thấy trong lúc vô tình đó giống như có gì đó tràn vào trong lòng. Phong Vô Ý vội vàng tập trung tinh thần, triệu hồi ra ngọn lửa giúp hắn sưởi ấm.

Bộn rộn mất một lúc lâu, mới thấy Tiêu Tử Mặc thở ra một hơi, từ từ mở to mắt.

"Ngu ngốc! Ai cho ngươi đi xuống đây hả!" Phong Vô Ý mệt mỏi, đặt mông ngồi xuống bên cạnh hắn nói một câu, rồi sau đó không còn sức mà di chuyển nữa.

Tiêu Tử Mặc chớp chớp mắt, trong mắt vẫn mang theo một chút nghi ngờ, giống như là chưa rõ ràng chuyện gì đang xảy ra ở trước mắt. Mãi cho tới một lúc lâu sau thì mới giật giật ngón tay, cố gắng ngồi dậy.

Một tiếng giòn tan của lớp băng từ theo cử động của hắn vỡ ra, làm hắn ngã nhào xuống mặt đất.

"Sao ngươi lại tới đây" Phong Vô Ý không biết phải làm sao, nên đành thở dài hỏi một câu.

"Ngươi không biết là chính mình đã xuống nước được một canh giờ rồi sao? Người bình thường thì dù không có bị đông chết thì cũng sẽ lạnh chết, chỉ là...." Tiêu Tử Mặc đang nói được một nửa, thì đem câu cuối cùng nuốt vào trong mà không nói tiếp nữa.

"Chỉ là cái gì?" Phong Vô Ý cảm thấy rất tò mò nên hỏi lại.

"Chỉ là... ở Nghịch Thủy Hàn Đàm ngay cả lông ngỗng cũng không thể nổi được, nên thi thể chắc cũng sẽ như thế!" Tiêu Tử Mặc lườm nàng một cái, rồi mới tức giận nói ra.

"Ha ha...." Phong Vô Ý cười khan vài tiếng, trong lòng thầm mắng mình quá đê tiện vì cứ truy hỏi cho bằng được. Tạm dừng lại một chút, rồi nàng mới hỏi tiếp: "Bây giờ cảm thấy thế nào rồi? Có còn lạnh không?"

"Đương nhiên là lạnh rồi!" Hai tay Tiêu Tử Mặc ôm chặt lấy người, môi vẫn còn bị lạnh, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của nàng thì hắn lại cảm thấy có chút tức giận. Nữ nhân này.... diễn♪đàn♪-lê-♪quý♪đôn. Vì cái gì mà nàng lại không giống như mọi nữ nhân khác? Tuy là tức giận, nhưng hắn vẫn gọi ra rất nhiều ngọn lửa giống như đàn rắn nhỏ, cứ một vòng rồi lại một vòng từ từ vây xung quanh hai người làm cho không khí lạnh nhất thời đều bị xua tan đi rất nhiều.

"Phương pháp này thật có hiệu quả!" Ánh mắt của Phong Vô Ý sáng lên.

"Cho nên ta mới đem ngọn lửa này biến hóa thành nhiều ngọn lửa nhỏ như vậy" Giọng nói của Tiêu Tử Mặc cuối cùng cũng có chút ổn định lại, không còn run rẩy như trước nữa. Không đợi nàng nói thì hắn đã tiếp tục: "Ngươi đem tất cả những chuyện đã gặp phải ở dưới nước nói lại cho ta nghe một lần"

"...Biết rồi" Phong Vô Ý trợn trắng mắt, nhưng nàng biết hiện tại cũng không phải là thời điểm để nói chuyện phiếm. Nên chỉ có thể gằn từng tiếng mà đem mọi chuyện kể lại chi tiết một lần, mãi cho tới đến thời điểm Tiêu Tử Mặc tỉnh lại mới thôi. Ngay cả một tình tiết nhỏ nàng cũng không bỏ xót, chỉ sợ đó chính là mấu chốt để mởi ra bí mật nào đó.

Yên lặng nghe nàng kể lại, vẻ mặt Tiêu Tử Mặc mới bắt đầu thì còn bình thường, nhưng cho tới khi nghe đến chính nàng cứu mình kia, thì sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng cổ quái.

"Làm sao vậy?" Phong Vô ý thấy thế thì cảm thấy khó hiểu nên hỏi một câu.

"Cái kia... chuyện độ khí đấy, ngươi vẫn thường xuyên làm à?" Tiêu Tử Mặc nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu sau, rồi mới lên tiếng hỏi.

"Cũng không phải thế, chuyện này ta mới chỉ là thực hiện qua với búp bê thôi. Mãi cho tới hôm nay, mới thật sự làm một lần" Phong Vô Ý tuy không rõ vì sao hắn hỏi vậy, nhưng vẫn trả lời: "Có vấn đề gì à?"

Tiêu Tử Mặc ngẩn ngơ một lúc, kia đúng là hôn ạ. Chính xác là hôn, vậy mà nữ nhân này có thể rất tự nhiên coi như không có việc gì mà nói ra như vậy? Hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc mà nhìn Phong Vô Ý, ở trên đôi môi nàng vẫn còn dính lại một chút nước, ở dưới ánh lửa đỏ chiếu vào càng nhìn càng thấy nó trở nên rất hấp dẫn. Rồi lại suy nghĩ tới vừa rồi nàng đã độ khí truyền hơi cho hắn, làm hắn nhịn không được cảm thấy bối rồi... vội vàng nhắm mắt lại để không phải nhìn thấy nàng nữa.

"Này, ngươi tại sao lại kỳ lạ như vậy " Phong Vô Ý nhíu mày. Hô hấp nhân tạo cùng với độ khí đều là một trong những kỹ năng dùng để cấp cứu mà, có gì quan trọng tới mức phải nghiêm túc như thế sao?

"Về sau, cái kỹ năng này bị phong ấn, không cho phép sử dụng nữa!" Tiêu Tử Mặc nói.

"Hả?" Phong Vô Ý sửng sốt, rồi nhìn hắn. diễn♪đàn♪-lê-♪quý♪đôn. Nàng cũng không biết thế nào, mà tự nhiên lại nói ra một câu: "Đối với ngươi cũng không được sử dụng sao?"

"... ........." Tiêu Tử Mặc cứng họng, mãi tới một lúc sau mới hung dữ trừng mắt nhìn nàng, quát một câu: "Không được!"

"Hả" Phong Vô Ý há mồm, hắn đây chẳng lẽ là đang tức giận cái gì sao.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.