Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 21




Sáng sớm, Phong Vô Ý lập tức cho người bãi giá hồi cung, cũng không có nói thêm gì khác với người Phong gia. Điểm khác nhau duy nhất so với khi đến, chính là lúc đi có thêm một ma pháp sủng vật Bích Linh.

Trở lại Lãm Nguyệt cung, còn chưa kịp bỏ xuống cung trang và nữ trang nặng nề, bên ngoài đã truyền tới tiếng Lan phi cùng với Trân tần dắt tay nhau đến viếng thăm, nghe ngóng tin tức.

"Thật là, không để cho người ta sống yên ổn được một lúc sao" Dao Nguyệt bĩu môi oán giận nói.

"Người tới thì chính là khách, phải tiếp đãi cho tốt" Phong Vô Ý nghĩ nghĩ, dừng lại động tác tháo gỡ trang sức vừa mới bỏ xuống, sau đó lại đưa tay cài lên trở về. Thuận tiện thay đổi luôn một kiểu dáng sang trọng và họa lệ hơn, nhìn qua trong gương lại một lần, mới hài lòng gật đầu.

Không phải là muốn ra oai phủ đầu với người đến đây, mà nàng là quý phi, luận về vị trí, phẩm chất thì ở trong cung ngoại trừ hoàng hậu ra... nàng là lớn nhất!

Dao Nguyệt chớp chớp mắt, tuy không rõ chủ tử nhà mình có ý gì, nhưng nàng thông minh mà không lên tiếng hỏi.

Phong Vô Ý mang nàng đi ra trước điện, còn chưa thấy người vào cửa, đã thấy vang lên một tràng tiếng cười như chuông bạc.

Bước ra đại sảnh, chỉ thấy có hai vị khách khoảng mười sáu tuổi mặc cung trang. Bên trái là nữ tử có dung nhan tuyệt sắc, chỉ là hai hàng lông mày lại cực kỳ sắc bén cho nên làm thiếu đi chút dịu dàng, toàn thân mặc y phục màu lam thêu hình hoa lan thanh nhã... người này chắc là Lan phi. Còn nữ tử bên cạnh tuy không đẹp bằng người kia, nhưng lại có khí chất đáng yêu, ở giữa trán là hai hàng lông mày thanh thoát nhẹ nhàng, đúng là hình tượng mà một người nam nhân cường thế sẽ thích.

Chỉ một cái chớp mắt, Phong Vô Ý đã đem hình ảnh hai người khắc sâu vào trong lòng, cũng nhân tiện đưa ra quyết định.

"Phong tỷ tỷ, người không ngại tỷ muội chúng ta tới đây chứ?" Lan phi mỉm cười chào hỏi, làm ra vẻ mặt cực kỳ thân thiết, đến khi ánh mắt đảo qua đồ trang sức ở trên người nàng thì tỏ ra một chút ghen ghét.

"Đương nhiên" Phong Vô Ý cố tình làm ra hành động vô ý tránh đi tay nàng ta, nhẹ nhàng nói: "Thâm cung trống vắng, Vũ Y lại là người mới đến, hai vị muội muội nếu đã có lòng thì cứ thường xuyên tới ngồi chơi, ta cầu mà còn không được nữa là"

Lan phi sửng sốt một chút, nhất thời không biết nói gì tiếp. [Truyện được post tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn]

Đúng ra Phong Vũ Y có tuổi ít nhất ở đây, lại mới tiến cung. Lan phi tự xưng một tiếng 'muội muội' đó là xem cái phong hào 'quý phi' của Phong Vũ Y chỉ là tượng trưng mà thôi. Theo cách nghĩ của Lan phi, xưa nay Phong Vũ Y vốn là nữ tử yếu đuối thì sẽ tất nhiên không chịu nổi đả kích này, sau đó làm ra chuyện không suy nghĩ. Lại không nghĩ rằng, nàng ta sẽ có phản ứng như vậy!

"Hai vị mời ngồi ạ!" Phong Vô Ý cười nhẹ, quay đầu nói: "Dao Nguyệt, đi đem trà ta mang từ nhà về ra đây, thay đổi nước trà này đi"

"Vâng" Dao Nguyệt bĩu môi, trong lòng không tình nguyện mà rời khỏi. Đi tới cửa cung mới gọi một cung nữ lại sai bảo vài câu, sau đó nhắm mắt đi theo sát phía sau.

Phong Vô Ý buồn cười, nàng cũng cảm thấy có chút cảm động, đáng tiếc..... hạ nhân trung thành như vậy lại là trung thành với Phong Vũ Y yếu đuối kia, mà chính mình..... Sớm hay muộn cũng không sử dụng được, bởi vì một câu nói dối...quá mệt mỏi.

"Hoàng thượng đối với tỷ tỷ thật tốt" Lan phi có chút hâm mộ lên tiếng.

Phong Vô Ý cười mà không trả lời, chỉ nói qua chủ đề khác. Mãi cho tới khi cung nữ mang trà tới đổi, rồi lại bưng thêm mấy đĩa hoa quả điểm tâm tinh xảo lên.

"Thơm quá" Lan phi nâng ly trà lên, hít vào một hơi. Trái với lời nói khen ngợi kia, sắc mặt có chút khác thường, môi giật giật định nói gì đó, nhưng cuối cùng lời đã đến bên miệng lại nuốt trở về.

Phong Vô Ý nhấp một ngụm trà, cầm lên một miếng bánh ngọt hoa hồng cắn một miếng, sau đó rũ xuống mi mắt che đi biểu tình châm chọc ở trong mắt.

Lan phi chẳng qua cũng chỉ là một cái bao cỏ, trái lại Trân tần đang trốn ở sau Lan phi mới chính là viên ngọc tỏa sáng. Mà một thứ tỏa sáng như thế, thì nhất định cần phải chú ý nhiều hơn.

"Thật có lỗi, hai vị muội muội, Vũ Y vừa mới từ nhà mẹ đẻ trở về, ngay cả trang sức cũng chưa kịp tháo... cho nên chỉ có mấy thứ trà thô bình thường này mời khách, mong là mọi người không để trong lòng" Phong Vô Ý mỉm cười nói.

"Đâu có, đâu có" Lan phi nhếch khóe môi, gượng cười lên tiếng: "Cũng tại chúng ta suy nghĩ không chu đáo, tỷ tỷ đã mệt như vậy còn đến quấy rầy"

"Cũng có chút mệt mỏi, nhưng gặp được mẫu thân đại nhân ta thật sự rất vui" Phong Vô Ý trợn mắt nói lời bịa đặt: "Qua hai ngày nữa sắp xếp lại tốt mọi việc, ta sẽ đến chào hỏi các muội muội có được không?"

"Lúc nào cũng hoan nghênh, vậy hôm nay không quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi nữa" Trân tần vội vàng lên tiếng, giống như tâm trí đang bị kích thích chứ không tỏ ra vẻ tươi cười được như Lan phi, lập tức thi lễ ra vẻ cáo từ. [Truyện được post tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn]

"Dao Nguyệt, đưa tiễn hai vị nương nương" Phong Vô Ý lập tức lên tiếng.

"Không dám" Trân tần hoảng sợ, phải biết rằng chỉ có cấp bậc phi tần trở nên mới có thể được xưng hô là nương nương. Nàng chỉ là một cái tần nhỏ nhoi, nếu rơi vào tai người có tâm tư xấu chỉ sợ đúng là phạm phải tội danh bất kính!

Phong Vô Ý có chút nghi ngờ nhìn nàng ta một cái, trong cung kiêng kị có quá nhiều làm cho trong khoảng thời gian ngắn nàng cũng không nhớ rõ hết được, chứ không phải nàng cố ý.

Dao Nguyệt rất nhanh dẫn đường đi phía trước để tiễn hai vị khách không mời mà đến này, sau đó mới trở về nói vừa nghi ngờ vừa hờn dỗi: "Nương nương, hộp lá trá ở trên bàn của người không phải vẫn là hộp vẫn dùng thường ngày ở trong cung sao?"

"Đúng là cùng một loại ạ, ta khi nào thì nói đó là trà đặc biệt rồi hả?" Vẻ mặt Phong Vô Ý làm ra vẻ vô tội.

"Đúng thế....." Dao Nguyệt vẻ mặt đau khổ không nói nên lời. Đúng là chưa từng nói, nhưng mà.... nàng cảm thấy tại sao có chỗ nào đó không bình thường nhỉ?

"Được rồi, ta mệt mỏi, đội mấy thứ nặng như vậy ở trên đầu, cổ của ta cũng sắp gãy rồi" Phong Vô Ý cười cười đưa tay gõ lên đầu, ngăn cản nàng ta tiếp tục miên man suy nghĩ.

Văn hóa năm ngàn năm Trung Hoa rất sâu xa, nên nói chuyện cũng là một bộ môn nghệ thuật ạ. Nàng nói là vậy, nhưng mà người nghe nghĩ ra sao lại là chuyện khác, không hề liên quan tới nàng. Nhưng mà.... xem sắc mặt Trân tần, thì giống như là đã phát hiện ra.

"Cái gì, cổ làm sao mà bị gãy?" Đột nhiên, ở ngoài phòng truyền tới một âm thanh quen thuộc.

"Tham kiến bệ hạ!" sắc mặt Dao Nguyệt trắng bệch, cuống quít quỳ xuống, đầu gối nhất thời đập xuống sàn đá mà vang lên 'đông' một tiếng.

Phong Vô Ý ngoài ý muốn, nhìn xuống đầu gối của Dao Nguyệt, xem ra là rất đau đi.... Trước kia có xem qua kịch truyền hình, thấy những quan viên quỳ lạy dễ dàng như vậy, xem ra cũng không phải là thế.

"Đứng lên đi, trẫm là để cho các nàng ta không cần thông báo trước" Hách Liên Diệu đi tới, tùy ý vẫy vẫy tay, ý bảo Dao Nguyệt cùng các cung nữ trong điện đều lui ra ngoài.

Hắn cũng không mang theo tùy tùng, trên người vẫn mặc y phục chính thức cho thấy rõ ràng là vừa mới hạ triều liền qua đây luôn.

"Hoàng thượng mời dùng trà" Cung nữ đều bị cho ra ngoài hết, Phong Vô Ý đành phải tự mình dâng trà.

Hách Liên Diệu vuốt cằm, tùy ý đánh giá trang phục của mỹ nhân trước mặt, trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh diễm. Rõ ràng vẫn là cùng một khuôn mặt, nhưng tại sao hắn cảm thấy nàng so với trước kia lại càng xinh đẹp hơn ạ? Thậm chí.... ngay cả với ngày đại hôn của bọn họ cũng còn đẹp hơn. [Truyện được post tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn]

"Hoàng thượng?" Phong Vô Ý nhẹ giọng nhắc nhở một câu, trong lòng thì oán giận.

Chẳng lẽ tên vô liêm sỉ này hôm nay lúc lâm triều lại bị Tiêu Tử Mặc làm cho tức giận? Nên mới chạy tới nơi này nhìn chằm chằm nàng phát ngốc......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.