Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 17




Dao Nguyệt một bên mài mực, một bên vụng trộm nhìn người đang tựa vào đầu giường lật sách.

Từ lúc tân hôn tới giờ đã là hai ngày, nàng rõ ràng cảm giác được, tiểu thư cùng với nàng từ nhỏ lớn lên kia ngoại trừ khuôn mặt ra thì hoàn toàn khác nhau, chẳng lẽ.... mất trí nhớ còn có thể thay đổi tính tình lớn tới như vậy sao? Nhưng mà sự biến đổi này chỉ xuất hiện ở trước mặt mình và Quốc Sư đại nhân.... còn trong mắt những người khác thì vẫn là vẻ dịu dàng ngoan ngoãn mà các tiểu thư nên có.

Phong Vô Ý khép sách lại, trong mắt có chút nhức mỏi.

Mặc dù chỉ là một cuốn sử sách được ghi lại, nhưng ngoài tất cả những chuyện xảy ra trong một ngàn năm kể từ khi lịch sử bắt đầu, thì những chuyện khác đều không hề nhắc tới. Chuyện này làm cho nàng cảm thấy rất khó tin.

Vô luận là thế giới phát triển ra sao, nhân loại biến hóa thế nào, thì luôn luôn phải có một quá trình. Mà những thứ sách sử ghi chép, lại giống như là chuyện một ngàn năm trước của Phạm Thiên Đại Lục tựa hồ như không có gì, mà khả năng duy nhất mà nàng nghĩ đến... đó chính là lịch sử của một ngàn năm trước đã bị người xóa đi. Có thể làm được chuyện này, hơn nữa còn làm tới mức sạch sẽ như vậy, nhất định là người không đơn giản, có lẽ.... Tiêu Tử Mặc có thể biết chút gì đó?

Nhớ tới giương mặt lạnh lùng kia, nàng lại nhíu mày.

Hai ngày, kể từ ngày Tiêu Tử Mặc vội vàng rời đi thì hắn không hề quay lại quấy rầy nàng nữa. Cũng không biết là hắn đã hết hy vọng, hay là lại đang nghĩ cách gì khác. Thế giới này, so với nàng tưởng tượng còn phức tạp hơn nhiều..... Còn có tên hoàng đế háo sắc kia, hai ngày này chỉ cần người không quá ngu ngốc thì cũng hiểu được, trong chuyện này có chút không thích hợp. Cho nên nếu muốn tiếp tục lừa dối cũng rất phiền, lại còn cả hoàng hậu sắp bắt nàng đi học quy củ lễ nghi nữa ạ.

"Nương nương, mệt mỏi đúng không ạ?" Dao Nguyệt do dự mãi, rồi mới dám lên tiếng hỏi han.

"Không có việc gì" Phong Vô Ý mở mắt, đem sách vứt qua một bên, xoay người xuống giường.

Dao Nguyệt khẩn trương đi lên lấy áo bào phủ lên người nàng.

Phong Vô Ý đi tới trước bàn, cầm lấy bút ghi lại những thứ cần ghi nhớ. Nàng đã được học qua mật mã văn tự cho nên nếu như có bị truyền ra ngoài, chắc chắn cũng không ai hiểu nàng viết gì.

Mục tiêu hiện tại lúc này, là phải biết rõ ràng vào một ngàn năm trước đã xảy ra chuyện gì. Nàng khẳng định, chuyện này tuyệt đối có liên quan tới lời tiên đoán của Tiêu Tử Mặc, nói không chừng đây chính là điểm mấu chốt để nàng quay trở về. Nhưng... một phi tử ở hậu cung, làm sao có thể gặp được người có quyền cao chức trọng như Quốc Sư đây?

Cắn cắn cán bút, Phong Vô Ý bắt đầu chìm vào trong suy nghĩ.

"Nương nương, bệ hạ vẫn chưa từng quay lại" Dao Nguyệt có chút lo lắng nói.

Không đến là tốt nhất! Phong Vô Ý bĩu môi, ngẩng đầu lên hỏi: "Dao Nguyệt, chuyện của ta..... Cha mẹ biết không?"

"Chắc là không biết gì" Dao Nguyệt nghĩ nghĩ nói: "Tin tức trong cung đều không cho phép truyền ra ngoài, huống chi lão gia và phu nhân....."

"Bọn họ làm sao vậy?" Phong Vô Ý lập tức cảm giác được nàng ta muốn nói gì đó rồi lại thôi.

"Thật ra.... Phu nhân là muốn đưa đại tiểu thư tiến cung" Dao Nguyệt chần chờ rồi nói.

"Như thế à...." Phong Vô Ý thở dài, trong đầu nhất thời hình dung ra hình dáng của một đại gia đình. Đại tỷ được bồi dưỡng ra thành một người nữ nhân xuất sắc, nhưng lại không được cọi trọng bằng cái thân phận này của nàng, xem ra là đã khiến cho nhiều người không thích rồi.

"Nương nương, người có ý muốn về thăm lão gia sao?" Dao Nguyệt hỏi.

"Có thể sao?" Ánh mắt Phong Vô Ý sáng lên, nếu như có thể xuất cung một chuyến, nói không chừng còn có thể nhân cơ hội mà trốn đi.

"Người bình thường vừa mới tiến cung, thì sau ba ngày là có thể xin hoàng thượng cho về thăm người nhà, nhưng mà....." Dao Nguyệt nói tới đây thì ngừng lại một lát, rồi mới nói tiếp: "Đó phải là người được sủng ái mới được như thế, còn nương nương thì không biết bệ hạ có đồng ý hay không"

"Ta tốt xấu gì cũng là do hắn cướp đoạt về không phải sao? chắc là có thích đi!" Phong Vô Ý cười một tiếng, khẽ nói: "Đi hỏi Ti Lễ Giám xem sổ xem, có đúng là như vậy hay không ?"

"Vâng" Dao Nguyệt gật đầu, trong lòng tuy nghi ngờ, nhưng lại cũng rất cao hứng.

Tuy trí nhớ của tiểu thư thay đổi rất nhiều, nhưng mà nàng thích tiểu thư như vậy hơn ạ. Tiểu thư như thế này thì sẽ không bị người nào gây khó dễ nữa, chẳng qua là.... Tiểu thư tại sao lại đột nhiên muốn về thăm nhà ạ?

"Hoàng Thượng giá lâm" Đúng lúc này, tiếng truyền lanh lảnh của thái giám ở xa xa vang lên.

"Bệ hạ tới rồi!" Dao Nguyệt hoảng sợ, sắc mặt lại trở nên tái nhợt.

"Cất kỹ đồ vật" Phong Vô Ý chỉ vào giấy bút ở trên bàn, sau đó tao nhã xoay người mặc lên áo khoác, nằm xuống thể hiện ra dáng vẻ ốm yếu của người bệnh.

Những vết bầm tím ở trên người tuy đã giảm đi một chút, nhưng bởi vì Phong Vô Ý cố tình giữ lại, cho nên ở trên da dẻ trắng nõn vẫn chói mắt như cũ. Không phải nàng cố ý để cho nam nhân kia áy náy, mà là... nàng không muốn một đế vương, có ba nghìn người trong hậu cung sẽ vì một người toàn thân xanh tím mà sinh ra thú tính. Nàng cũng không hy vọng mỗi lần đều phải dùng tới mê dược để đối phó, bởi dược tính sau khi dùng với người có tính kháng dược cao như vậy thì sớm hay muộn cũng sẽ bị lộ tẩy.

Dao Nguyệt vừa mới đem mọi thứ trên bàn dọn dẹp gọn gàng, cửa đã bị người ở bên ngoài đá văng ra.

"Tham kiến bệ hạ" Thân thể yếu đuối của Phong Vô Ý cùng với giọng nói mềm mại vang lên, còn trong lòng thì rất nghi ngờ.

Hách Liên Diệu..... Hình như đang rất tức giận, chẳng lẽ là vừa rồi lâm triều có ai chọc giận đến hắn rồi hả? Hay là.... Tiêu Tử Mặc vẫn còn cố gắng can thiệp vào quyết định của hắn? Nhưng mà, vấn đề hiện tại là cái người nam nhân này tại sao lại có bụng dạ hẹp hòi, mang nữ nhân ra để trút giận chứ.

"Đứng lên đi" Hách Liên Diệu trầm mặc ngồi xuống, hô hấp dần ổn định lại, mở miệng nói.

"Tâm tình bệ hạ không tốt?" Phong Vô Ý thử lên tiếng dò hỏi.

"Không liên quan tới chuyện của ngươi" Hách Liên Diệu phất tay, đưa mắt đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt, sau đó ánh mắt dừng lại ở vết thương trên cổ tay nàng, thấy vẫn chưa mất đi, thì nhíu mày lại: "Như thế nào, thương thế còn chưa tốt sao? Thái Y Viện đều là phế vật à!"

"Không phải là lỗi của thái y, chỉ là.... do da của nô tỳ rất dễ dàng để lại vết thương" Phong Vô Ý khẽ lên tiếng nói.

"Phải vậy không?" Hách Liên Diệu thờ ơ lên tiếng, cũng không miệt mài tra hỏi, rồi sau đó chỉ vào ghế bên cạnh nói: "Ngồi đi"

"Tạ ơn hoàng thượng" Phong Vô Ý mặc thêm áo khoác rồi từ từ đi tới.

Hách Liên Diệu thở dài một hơi nhẹ nhõm, không biết tại sao vốn đang tức giận thì dần dần trở nên bình tĩnh lại, bao nhiêu bực bội bị Tiêu Tử Mặc vào sáng hôm nay gây nên, cũng từ từ biến mất.

Phong Vũ Y, một nữ nhân nhỏ bé giống như con thỏ, an tĩnh yếu đuối, lại giống như một đóa hoa Bạch Liên sạch sẽ. Khiến cho hắn vừa mới nhìn thấy đã có cảm giác muốn mang nàng vào cung, quả nhiên, ở bên cạnh nàng hắn nhận ra, nàng so với các nữ nhân khác luôn lục đục ở trong hậu cung rất khác nhau. Nhưng mà chuyện vào buổi tối hôm đấy, hắn vẫn không tra ra được có chỗ nào không thích hợp, mà cảm giác của hắn thì vẫn luôn luẩn quẩn bất an.

"Bệ hạ.... nô tì.... có thể về thăm cha mẹ một chút không?" Phong Vô Ý liếc mắt nhìn trộm sắc mặt hắn một cái, rồi sau đó đưa ra thỉnh cầu.

Tuy là sắc mặt giận dữ chưa hết, nhưng nàng có thể cảm giác được, có lẽ tâm tình của Hách Liên Diệu lúc này cũng không tệ tới mức không thể nói chuyện.

"Ngươi muốn trở về?" Hách Liên Diệu có chút kinh ngạc nhíu mày. Mọi chuyện trong phủ của Phong Thượng Thư, dù là một tin tức nhỏ hắn cũng đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

"Vâng" Phong Vô Ý cúi đầu, đôi mắt ửng đỏ, làm ra bộ dạng sắp khóc và đáng thương của nữ nhân. Điều đầu tiên trong huấn luyện của đặc công: nhan sắc và nước mắt của nữ nhân, chính là vũ khí sát thương lớn nhất.

"Đợi thương thế tốt lên hãy trở về, chỉ cần nói với Ti Lễ Giám một tiếng trẫm đồng ý là được" Hách Liên Diệu không chút nghi ngờ gật đầu.

Phong Vô Ý nhẹ nhàng thở ra, mục tiêu lớn nhất đã hoàn thành. Hiện tại nàng phải nghĩ cách làm sao để đuổi người này đi, nàng cũng không muốn thị tẩm......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.