Nhất Niệm Tam Thiên

Chương 30: Tôi Nói Rồi Tôi Rất Nghèo




“Cả bộ thời trang bậc thầy Thái Cực: Thuộc tính đồ bộ: Pháo miệng cừu hận, ở bất cứ thời điểm nào, chỉ cần nói chuyện là sẽ kéo theo cừu hận cực lớn…”

Trương Tiểu Kiếm: “!!!”

Thần khí! Nay có đồng hồ cảm xúc, bộ thời trang bậc thầy Thái Cực này quả thực là tuyệt thế thần khí luôn á!

Thuộc tính của bộ thời trang này là buff điểm cừu hận mà!

Nếu như cùng lúc dùng thuộc tính của thứ này chung với thuộc tính “có thể bậy bạ nhất định sẽ không ra tay” của thời trang côn đồ…

Trâu bò!

Trương Tiểu Kiếm lập tức thay thời trang bậc thầy Thái Cực, sau đó dung hợp với thuộc tính của thời trang côn đồ…

Hoàn mỹ!

Bây giờ Trương Tiểu Kiếm đeo đồng hồ cảm xúc trên cổ tay, thiên phú tăng thêm bạo kích với điểm số tối đa, lại thêm buff thuộc tính của thời trang, vô địch!

- Ha ha ha ha ha ha!

Trương Tiểu Kiếm ngửa mặt lên trời cười to, kiểu này đúng là mở ra cánh cổng đi tới thế giới mới ấy chứ!

“Bíp bíp bíp…”

Đang nghĩ vậy, di động chơi vang lên. Trương Tiểu Kiếm cầm lên nhìn, là tin tức do Chu Chỉ Kỳ gửi tới!

Chu Chỉ Kỳ: “Trương đại sư đang làm gì đó? Gửi tọa độ, chị đi đón em.”

Trương Tiểu Kiếm: “OK, tôi đang ở nhà nè. Chờ tí tôi gửi tọa độ cho chị.”

Chu Chỉ Kỳ tới rất nhanh. Trương Tiểu Kiếm vừa gửi tọa độ xong, khoảng hai mươi phút sau đã thấy một chiếc Ferrari màu đỏ chậm rãi chạy tới.

Không hổ là vưu vật kiểu hồ ly tinh hại nước hại dân. Chu Chỉ Kỳ chỉ lái xe thôi đã thu hút ánh mắt của vô số người đi đường.

Sau đó, khi những người này nhìn thấy một gã đàn ông có diện mạo phải nói là đặc thù lên xe của cô…

“Điểm căm hận + 126! + 138! + 128! + 132! + 236! Bạo kích!...”

Trương Tiểu Kiếm: “!!!”

Đậu xanh! Đậu xanh! Điểm căm hận kìa!

Quả thực là niềm vui bất ngờ! Một đợt này thu hoạch được hơn ba ngàn điểm căm hận!

Nếu là trước kia thì có mơ cũng không dám mơ tới ấy chứ!

Nếu là người bình thường thì ước chừng đã cười tới mức không khép miệng lại được.

Tiếc rằng dù sao thì Trương Tiểu Kiếm cũng là Trương Tiểu Kiếm, tuyệt đối không phải là người bình thường!

Hắn lặng lẽ mở cửa xe ra, đứng ở bên cạnh chiếc Ferrari.

Lúc này đã có ít nhất hơn năm mươi người đi đường nhìn về phía hắn, sau đó bọn họ lập tức nhìn thấy Trương Tiểu Kiếm nhẹ nhàng hất tóc một phát…

Đậu phộng! Mù con mắt!

“Điểm căm hận + 218! + 218! + 218! + 218! + 436! Bạo kích!...”

Lần này lại trâu bò rồi!

Thu hoạch được tầm tám ngàn điểm căm hận luôn!

Muah ha ha ha ha ha ha! Sướng!

Cứ thế mà tới thì phỏng chừng không bao lâu sau là có thể thăng cấp được rồi! Nhiều hơn một ngôi sao!

Chu Chỉ Kỳ: “…”

Cô bỗng cảm thấy vị Trương đại sư trước mắt này hình như hơi… lầy?

- Không ngờ anh lại biết kéo cừu hận như thế đấy.

Chu Chỉ Kỳ khởi động ô tô, riếng motor gầm rú vang lên. Cô vừa lái xe vừa nhẹ giọng hỏi:

- Thích cảm giác này lắm à?

- Còn cần phải hỏi nữa sao?

Trương Tiểu Kiếm nói một cách đương nhiên:

- Có một đại mỹ nữ xinh đẹp như chị ở bên cạnh, còn ngồi siêu xe, nếu ai mà không có chút cảm xúc nữa thì nhất định là không bình thường rồi!

- Thẳng thắn ghê nhỉ.

Chu Chỉ Kỳ cười ha ha liếc nhìn Trương Tiểu Kiếm:

- Quả nhiên người xấu xí thì không cần để ý mặt mũi sao?

- Đúng rồi đấy.

Trương Tiểu Kiếm đáp lại nghiêm trang:

- Dù sao thì tôi chẳng quan tâm đâu.

Có lẽ là vì lúc ở nhà bị áp lực quá lâu nên trong lòng Chu Chỉ Kỳ chất chứa quá nhiều âm u và không cam lòng. Dù sao thì từ nhỏ cô đã có giấc mơ làm ngôi sao rồi, trước kia vẫn bị gia đình áp đặt đè nén.

Đến rốt cục có thể buông thả chính mình, giống như một con ếch ngồi dưới đáy giếng bỗng dưng nhảy ra khỏi vùng trời nhỏ bé kia, quả thực cảm thấy có vô số khả năng đang chờ cô.

Bàn tay thon thả trắng nõn của Chu Chỉ Kỳ nắm tay lái.

Khẽ hát: “Tới đây… sung sướng nào! Dù sao có… rất nhiều thời gian!”

Trương Tiểu Kiếm ngồi bên cạnh, tim đập như đánh trống.

Cô nương này quá biết dụ dỗ người khác rồi.

Bề ngoài vẫn bình tĩnh như con chó già.

Khỏi phải nói, hai người một đẹp tận trời cao một xấu đến bỏ đi, nhưng lúc này ngồi bên cạnh nhau lại có cảm giác hài hòa một cách kỳ lạ. Cảm giác này giống như hai người đã trải qua vô số mưa gió, rốt cục có thể nhìn thấu sự đời vậy.

Chu Chỉ Kỳ không khỏi cảm khái. Quả nhiên người mặc áo Tôn Trung Sơn đều không phải là người bình thường!

- Tôi nghe Ninh tổng nói cậu xem phong thủy rất lợi hại.

Giọng nói của Chu Chỉ Kỳ rất thấp trầm, có chứa từ tính. Có lẽ là cô muốn nhìn Trương Tiểu Kiếm bị cô quyến rũ nên nói chuyện không do dự chút nào, giọng phát thanh trầm thấp dày công tôi luyện.

- Nếu xem phong thủy lợi hại như thế thì xem thủ tướng xem tướng mạo bói toán các kiểu cũng rất thông thạo đúng không?

- Sơ sơ.

Trương Tiểu Kiếm giả vờ cúi đầu suy nghĩ, cũng không ngẩng đầu lên.

Thực tế hắn còn đang lén nhìn đùi của Chu Chỉ Kỳ.

Lúc này Chu Chỉ Kỳ mặc một chiếc váy da ngắn màu xám, trên thân mặc một chiếc áo Jacket da màu xám cùng loại, mặc áo lông ngắn màu đen bên trong, giày da hươu cổ thấp, cặp đùi thon thả trắng nõn không có một cọng lông cứ thế bại lộ trong không khí.

Trải qua đôi mắt chó nạm vàng 24K của Trương Tiểu Kiếm quan sát kỹ lưỡng, trên cặp đùi của Chu Chỉ Kỳ không có bất cứ một cái lỗ chân lông rõ ràng nào cả.

Trần trụi trắng nõn như thế đấy!

Xúc cảm nhất định là cực kỳ tuyệt vời!

Nhưng mà chỉ nhìn không được sờ, các cậu nói xem có đáng giận không?

Thật ra thì Trương Tiểu Kiếm không phải là loại cuồng tất chân hay là cuồng chân linh tinh các kiểu. Tư tưởng của thằng này cực kỳ đơn giản. Hắn cuồng tất cả!

Dù sao cũng là trai tân cô đơn hai tư năm, chỉ cần đẹp mắt thì không lẽ nào mà không nhìn nhiều mấy lần…

Dù sao thì Chu Chỉ Kỳ cũng là vưu vật cấp bậc quyến rũ lòng người, mắt đàn ông đang nhìn bộ bận nào trên người cô, cô chỉ cần liếc qua thôi là đã biết rồi. Lần này cô không có vạch trần, chẳng qua là đang lái xe, bỗng nhiên mở rộng cặp đùi!

- Khụ khụ khụ khụ…!

Trương Tiểu Kiếm suýt nữa thì sặc nước miếng mà chết!

Con hồ ly tinh này quả nhiên là khó đối khó!

- Chân chị đẹp lắm đúng không?

Chu Chỉ Kỳ đắc ý nói:

- Đừng nhìn lén. Lát nữa tới quán bar cậu xem bói cẩn thận cho chị. Nếu bói chuẩn thì chị có thể phá lệ cho cậu ngắm nhiều mấy lần.

Trương Tiểu Kiếm: “!!!”

- Khụ khụ…

Quyết đoán đặt tay trước miệng hắng giọng mấy phát, Trương Tiểu Kiếm nói:

- Chu tiểu thư ngài cứ nói đùa. Một trạch nam ngây thơ đáng yêu lương thiện như tôi đây sao có thể vì thế mà…

- Cậu cứ nói là cậu có muốn xem không đã…

Chu Chỉ Kỳ lại đổi giọng phát thanh kia.

Trương Tiểu Kiếm lập tức cảm thấy từ bàn chân tới đỉnh đầu đều run rẩy một trận.

Xoẹt một phát cứng luôn!

- Muốn!

Lần này Trương Tiểu Kiếm thừa nhận rất quyết đoán:

- Không muốn xem đều là thằng ngu! Chị yên tâm, đến nơi tôi cam đoan sẽ bói kỹ càng cho chị. Xem thử xem rốt cục vận mệnh của chị mà gì!

Sau đó hắn lại bổ sung thêm một câu:

- Nhưng nói trước nhé, tôi sẽ không chỉ lựa lời hay mà nói đâu. Đến lúc đó có gì thì nói gì, nếu không êm tai chị đừng nổi giận là được.

- Thế mới đúng chứ…

Vẻ quyến rũ của Chu Chỉ Kỳ vừa xuất hiện, uy lực quả thực là gió cuốn mây tan không thể ngăn cản.

- Chị biết người mà chị coi trọng nhất định sẽ không khiến chị thất vọng mà.

Trương Tiểu Kiếm gật đầu, bỗng nói:

- Chị mặc ngắn thế không sợ lộ hàng à?

- Cậu đoán xem?

Chu Chỉ Kỳ quay sang, cười y hệt… Cô nàng này quả thực là một con hồ ly tinh chính hiệu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.