Nhất Niệm Tam Thiên

Chương 29: Đi Lĩnh Giấy Hôn Thú




- Hắt xì! Ai nhắc đến mình thế nhỉ?

Trương Tiểu Kiếm ngồi trên giường, xoa mũi thật mạnh.

Khuyên can mãi mới nói rõ với Mẫn Thiến rằng mấy thứ đấy xem như tặng cho cô nàng, không cần phải trả, Trương Tiểu Kiếm thế mới tiễn cô nàng về, sau đó về nhà.

Đến nay cuối cùng cũng đã hiểu rõ được các chức năng trụ cột của hệ thống sau thăng cấp rồi. Trương Tiểu Kiếm sở cằm, bắt đầu suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể kiếm được điểm hận giàu nhanh hơn?

Hôm nay tốn bao nhiêu công sức thế mà mới tích lũy được hơn năm mươi ngàn. Tốc độ này không ổn rồi… Dù sao thì giờ hắn mới level Hắc Thiết thôi, mấy cái level đằng sau còn cần nhiều ngôi sao hơn nữa kìa, thế thì phải thăng tới năm nào tháng nào đây?

Nhất định phải nghĩ cách khác!

Lật xem giao diện hệ thống từ đầu đến đuôi, cuối cùng Trương Tiểu Kiếm dừng mắt trên rương báu vật rút thưởng trong trung tâm thương mại đạo cụ.

- Hay là… Thử cái này?

Trương Tiểu Kiếm sờ cằm:

- Lỡ như trong thứ này có niềm vui bất ngờ gì đó thì sao?

Rương báu vật rút thưởng, mười ngàn điểm số khiếp sợ một cái. Dựa theo điểm số khiếp sợ mà tính thì trong đó nhất định sẽ có thứ gì đó nghịch thiên cơ!

- Ừm…

Trương Tiểu Kiếm cắn răng một phát:

- Thử xem thì thử xem!

Quyết đoán mua một cái rương báu vật!

“Roẹt” một phát, rương báu vật lập tức xuất hiện trong tay mình.

Lại nói, rương báu vật rút thưởng này ước chừng dài khoảng một mét, rộng nửa mắt, ánh vàng lập lòe, vừa thấy đã biết là loại giàu vô đối rồi ấy.

Không nói cái khác, chỉ riêng cái rương này thôi, đem đi bán cũng kiếm được không ít tiền đâu…

“Cạch cạch”

Trương Tiểu Kiếm mở rương báu vật ra luôn.

“Roẹt!”

Một luồng ánh sáng vàng chói lóa toát ra từ trong rương báu vật, chiếu rọi khiến cả căn phòng đều trở nên nguy nga rực rỡ!

Nói thật, đây là lần đầu tiên Trương Tiểu Kiếm phát hiện phòng mình lại có thể sang chảnh tới mức độ này…

Sau đó…

Trương Tiểu Kiếm nhìn vào trong rương báu vật, lập tức sa sầm mặt!

- Trống rỗng!

Tiên sư! Lúc đó Trương Tiểu Kiếm suýt nữa lôi hệ thống ra bàn luận nhân sinh một phen. Đậu xanh rau má chứ, mày làm cái rương báu vật ở trung tâm thương mại đạo cụ, mở ra còn sáng chói như thế!

Rồi xong thế mà lại trống rỗng?

Có tin anh đây cho mày hiểu cái gì gọi là chân ngôn hai bốn chữ không hả?

Trương Tiểu Kiếm:

- Hệ thống! Đậu phộng nhà mày đi ra đây cho tao! Bây giờ không phải là nói không thể có rương rỗng sao?

Hệ thống:

- Ố, quên, xin hãy chờ một lát.

Sau đó Trương Tiểu Kiếm lại nhìn vào rương trong trung tâm thương mại đạo cụ…

“Rương Báu Vật Rút Thưởng: Tỷ lệ rương rỗng 80%; Tỷ lệ ra đạo cụ thần khí 15%; Tỷ lệ ra đạo cụ sử thi 5%. Mua mười cái một lần sẽ biến thành hình thức 10+ 2, tất nhiên sẽ ra một loại đạo cụ cấp thần khí và một đạo cụ cấp sử thi.”

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Chiêu trò! Quả nhiên đều là chiêu trò!

Ông đây biết ngay mà, chỉ cần là hoạt động rút thăm thì không có cái nào là đàng hoàng cả!

Hệ thống nhà mày là do ông Mã tạo ra hả? Bám sát dấu chân thời đại thế?

Xem như mày lợi hại!

Trương Tiểu Kiếm thấy rương báu vật trong tay dần dần biến mất, hít vào một hơi thật mạnh…

- Mười cộng hai thì mười cộng hai!

Chỉ còn lại 124563 điểm số khiếp sợ, Trương Tiểu Kiếm cắn răng:

- Rút!

“Roẹt!”

Lại nói, cái thứ này đúng là rất có cân nặng. Hắn vừa dứt lời, lập tức có mười hai cái rương báu vật rút thưởng rơi xuống từ trong không trung, đập lên người hắn khiến hắn nằm thẳng cẳng.

May mà rút không nhiều, không thì có lẽ hắn sẽ biến thành ký chủ đầu tiên bị rương báu vật rút thưởng đập chết trong lịch sử…

- Tao nhất định phải xem thử xem lần này ra cái gì!

Trương Tiểu Kiếm cầm một cái rương báu vật, lập tức mở ra: rỗng.

- Quả nhiên lại là rỗng. Tiếp tục!

“Rỗng!”

“Rỗng!”

“Rỗng!”

Trương Tiểu Kiếm đã hoàn toàn tuyệt vọng. Thôi kệ rỗng thì rỗng đi, dù sao ít nhất còn có bảo hiểm đúng không?

Không ngờ đúng lúc này, lại có một luồng ánh sáng vàng lóe lên, trong rương báu vật lại truyền ra một tiếng “Ting”!

Có đồ!

Trương Tiểu Kiếm lập tức tỉnh táo, vội vàng nhìn vào trong rương báu vật.

Một thứ nhỏ xíu yên lặng nằm trong rương báu vật. Dài rộng chừng 5 cm, đóng gói plastic, ở giữa lõm xuống, hai bên là hai đường cong lồi ra, kiểu dáng rất chi là quen mắt.

- Đây là…

Trương Tiểu Kiếm cầm nó lên đọc kỹ thuyết minh:

- Ba con sâu nhãn hiệu Cự Dương, chất lượng hoàn mỹ, càng to càng mạnh càng lâu!

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Cái quái gì?

Bố mày xài một trăm hai mươi ngàn điểm số khiếp sợ để rút thưởng, cuối cùng mày cho tao một cái “ba con sâu”?

Chẳng lẽ có thể tái sử dụng liên tục?

Quan trọng là bố mày có dùng tới đâu! Mày bảo bố đi “khởi nghiệp” ai?

Cái thứ bây giờ không dùng tới sau này không cần dùng…

Emmm…

Hình như đây là chất lượng hoàn mỹ, được rồi, thần khí với sử thi còn chưa ra, tạm chấp nhận đi.

Ba con sâu thì ba con sâu thôi, sau này tìm thời cơ bán đi, xem thử xem ai cần.

Tiếp tục.

“Rỗng!”

“Rỗng!”

Ting. “Ba con sâu…”

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Trong chớp mắt mười cái đã mở xong, chỉ được hai cái ba con sâu.

Hệ thống mày ra đây, tao cam đoan không đánh chết mày!

Quả thực sa mạc lời…

Trương Tiểu Kiếm nuốt nước miếng cái ực, đưa mắt nhìn về phía hai rương báu vật cuối cùng. Là la hay ngựa, chỉ còn trông chờ vào đứa mày thôi đấy!

- Mở!

Trương Tiểu Kiếm mở luôn một cái rương báu vật trong đó. Một luồng ánh sáng vàng chói mắt lập tức lóe ra. Sau đó Trương Tiểu Kiếm nhìn thấy một thứ yên lặng nằm trong rương.

Đó là một thứ giống viên nang, tổng cộng bốn viên.

Thoạt nhìn rất chi là đơn giản.

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Đậu xanh nhà nó chứ, đây chính là thần khí trong truyền thuyết hả?

Hắn vội cầm lên nhìn xem, lần này thì tức đến mức bật cười:

“Viên nang ma men, đạo cụ cấp thần khí, sau khi dùng ngàn ly không say, liên tục trong ba giờ.”

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Được rồi, chỉ ra được một thứ như thế này thôi.

Lúc này còn dư một rương báu vật rút thưởng cuối cùng. Trương Tiểu Kiếm đã không còn hy vọng nào nữa. Thôi thì coi như một trăm ngàn điểm số khiếp sợ đổ ra sông ra biển vậy…

Ỉu xìu mở rương báu vật, lần này trâu bò!

Cả phòng đều tràn đầy ánh sáng màu tím! Đậu xanh chứ quả nhiên sử thi lên sàn thì phản ứng khác hẳn luôn! Không biết là cái thứ ăn hại nào nữa đây.

Trương Tiểu Kiếm cúi đầu nhìn, vừa thấy lập tức sợ ngây người!

Đó là một chiếc đồng hồ đeo tay.

Đúng, chính là một chiếc đồng hồ đeo tay. Thuyết minh trên đó thì rất thú vị: “Đồng hồ đeo tay cảm xúc. Có thể thu gom hết thảy cảm xúc tiêu cực của nhân loại, ví dụ như hâm mộ ghen tỵ căm hận cô đơn lạnh lẽo vân vân… rồi chuyển hóa thành điểm căm hận. Tác dụng của điểm căm hận tương đương với điểm hận giàu, có thể dùng làm exp thăng cấp.”

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Ái chà vừa thấy thứ này, Trương Tiểu Kiếm lập tức cảm thấy suy nghĩ rõ ràng!

Tao đã nói rồi mà, chỉ khoe của không thôi thì bực bội lắm, không chỉ phải ra sức kiếm tiền, quan trọng là cả ngày khoe của trong giới bạn bè rất khiến người ta phiền!

Có đồng hồ này thì khác hẳn, mở rộng chiêu thức vô số lần luôn!

Quyết đoán đeo vào!

Trương Tiểu Kiếm cực kỳ cẩn thận đeo đồng hồ cảm xúc lên trên cổ tay, lập tức cảm nhận được một dòng khí nóng truyền tới từ cổ tay… He he, sử thi quả nhiên là cao sang chảnh, còn tự mang chức năng điều hòa nữa chứ!

Thần kỳ ghê!

Cất ba loại đạo cụ đi, Trương Tiểu Kiếm bỗng đưa mắt nhìn về phía một thứ đặt trong ba lô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.