Nhất Niệm Tam Thiên

Chương 182: Chương 183




Gần đây tâm trạng Mạc Nho không tốt lắm.

Hay là nói, từ lúc Mạc Như Nghiên xuất giá, tâm trạng Mạc Nho chưa từng tốt qua.

Mạc Như Nghiên gả cho Hạ Trăn, Mạc Nho rất không thoải mái. Thật vất vả chờ Mạc Như Nghiên trở về Cẩm Tú Phường, lại xảy ra chuyện của Thủy Họa Trai và Hành Hương Lâu.

Tô Linh giải thích rồi nhưng Mạc Nho vẫn không thể hoàn toàn lý giải, nên tạm thời nhịn.

Nhưng mà nút thắt trong lòng hắn còn chưa qua đi, thì đã xảy ra án Cẩm Tú Phường đầu độc. Kèm theo đó là chuyện của Mạc Như Họa và Nhạc Hành Tri......

Chuyện nọ nối tiếp chuyện kia, thậm chí Mạc Nho còn chưa thể phản ứng lại rằng Tô Linh biến thành đào phạm bị triều đình truy nã.

Còn có Mạc Như Họa, vô duyên vô cớ trở thành thiếp thị của Nhạc Hành Tri, ngay cả nhà cũng không về được.

Mạc Nho muốn đón Mạc Như Họa trở về, cũng nghĩ tới đi tìm Tô Linh. Nhưng mà, bên này ông ta còn chưa có manh mối, trách cứ ở phía trên đã ập xuống.

Nhạc tri phủ rất không hài lòng về năng lực phá án của ông ta, cố ý nhắc nhở Mạc Nho lại có thể mặc kệ phu nhân Tô Linh ở huyện Thanh Sơn làm xằng làm bậy. Tuy rằng không thu hồi mũ quan của Mạc Nho, nhưng có ẩn ý uy hiếp và cảnh cáo ông ta.

Mạc Nho không dám khiêu chiến sự nhẫn nại của Nhạc tri phủ, vội không ngừng nhận sai. Về phần chuyện khác một chữ cũng không dám nói thêm.

Thật ra Nhạc tri phủ cũng không dám tùy tiện bãi chức quan của Mạc Nho. Trước kia không biết Hạ Trăn chính là nữ tế của Mạc Nho thì cũng thôi. Mà nay đã biết rõ Thanh Viễn đại tướng quân Hạ Trăn cưới nữ nhi của Mạc Nho, Nhạc tri phủ nào dám tiếp tục ra lệnh cho Mạc Nho?

Nhắc nhở Mạc Nho, chẳng qua là muốn chèn ép Mạc Nho một chút, tránh cho ngày nào đó Mạc Nho đắc chí, thì lập tức trở mặt không nhận người. Về phần cái khác, Nhạc tri phủ có lòng, cũng không có can đảm.

Bởi vì liên tiếp bị đả kích, đoạn thời gian này Mạc Nho rất suy sụp. Ngay cả công sự cũng không để tâm.

Nhưng hôm nay nghe thấy có nha dịch nói muốn đến thôn Liên Hoa xem một chút, Mạc Nho không nói hai lời đã chấp thuận.

Tổng đốc Lưỡng Giang đã thẩm tra, trả lại trong sạch cho Như Nghiên. Mà hung thủ chân chính, không ngờ là Tô Linh. Sự thật đó đã đập cho Mạc Nho đầu váng mắt hoa, hoàn toàn không dám đi sâu nhớ tới lúc trước ông ta vô tình khiến Như Nghiên tổn thương sâu sắc.

Sợ là Như Nghiên đã hận chết ông ta người cha này rồi! Rõ ràng là cha ruột lại nói cái gì cũng không chịu tin tưởng nàng, thậm chí còn đại nghĩa diệt thân rồi còn đưa nàng đi trấn Hoài Thủy.

Nhạc tri phủ có làm khó dễ Như Nghiên không? Mạc Nho vốn không lo lắng. Bởi vì có Nhạc Hành Tri ở đó.

Nhưng xong chuyện rồi Mạc Nho mới nghe được, Nhạc tri phủ thiếu chút nữa ở trên công đường đánh Như Nghiên. Mỗi khi nghĩ tới hình ảnh ấy, Mạc Nho có chút khó chịu không nói nên lời.

Là ông ta vô năng,  không bảo vệ được nữ nhi của chính mình. Đầu tiên là để Tô Linh hại Như Nghiên, tiếp theo lại tự tay giao Như Nghiên cho Nhạc tri phủ......

Như Nghiên kiêu ngạo thế nào, trong lòng Mạc Nho hiểu rõ. Nếu Như Nghiên dặn dò nha dịch phủ nha đi thôn Liên Hoa, vậy khẳng định là có chuyện lớn.

Thế nên Mạc Nho không hề do dự lập tức đồng ý. Dù chỉ là một chút bồi thường nhỏ bé không đáng kể, ông cũng muốn Như Nghiên cảm nhận được.

“Đại tiểu thư!”  Tất cả nha dịch của phủ nha tri huyện rất kính cẩn với Mạc Như Nghiên. Nhất là sau khi Mạc Như Nghiên tiếp nhận Cẩm Tú Phường, một đám nha dịch được hưởng lợi không ít ở Cẩm Tú Phường. Bởi vậy, mọi người càng kính trọng Mạc Như Nghiên.

Đây là lần đầu tiên người dân thôn Liên Hoa và người Trần gia trong đó bao gồm cả người Hạ gia thấy cảnh nha dịch hành lễ với Mạc Như Nghiên. Không khỏi có chút bị kinh sợ.

Trần đại nương quên cả kêu khóc, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Mạc Như Nghiên, lo sợ tiếp sau đó Mạc Như Nghiên sẽ hạ lệnh cho nha dịch bắt bọn họ lại.

Mạc Như Nghiên xác thật đang có ý này. Liếc mắt một vòng thấy người Trần gia bị dọa đến không dám thở mạnh, Mạc Như Nghiên đưa tờ thư hòa ly trong tay cho nha dịch cầm đầu: “Cầm tờ thư hòa li này về phủ nha tri huyện lập hồ sơ.”

“Vâng.” Tuy rằng không rõ lắm vì sao lại cố ý kêu tới thôn Liên Hoa để lấy tờ thư hòa ly này, nha dịch vẫn cung kính nhận lấy.

“Về phần người gây rối ở trong sân này đều dẫn về phủ nha. Người nào dám phản kháng, đánh!” Mạc Như Nghiên vừa nói vậy, Trần Lâm và Trần đại nương lập tức ngậm chặt miệng.

“Vâng!” Gây rối à? Nha dịch đảo một vòng trong sân, lập tức dừng ở trên người Trần Lâm và Trần Đại Nương.

Không có biện pháp, hai người này quá rõ ràng. Cố tình còn ngồi ở trên đất  trước mặt cô gia bọn họ, không nhìn hai người bọn họ thì nhìn ai?

“Không, không phải chúng ta.” Trần đại nương lắc đầu, vội vàng đứng dậy. Cũng không dám càn quấy nữa, càng không dám tiếp tục kéo giọng kêu gào.

Trần Lâm càng tuyệt hơn. Nằm luôn trên mặt đất, bắt đầu giả chết.

Nhưng mà lúc này, giả chết cũng không có tác dụng. Ít nhất ở trong mắt mấy nha dịch, hành động này của Trần Lâm không thể nghi ngờ là lạy ông tôi ở bụi này.

Đến lúc này, cũng không còn gì để nói nữa, bắt người này là được rồi!

Trần Lâm không ngờ hắn rõ ràng nằm một đống như thế rồi, kết quả vẫn bị những nha dịch này bắt lại.

Bởi vì phải chịu kinh sợ quá lớn, Trần Lâm mở choàng mắt, bắt đầu giãy giụa: “Ta không đi nha môn tri huyện! Ta không muốn bị nhốt vào đại lao! Ta đồng ý hòa ly, hòa ly!”

“Đây cũng không phải chuyện ngươi muốn hay không! Dám gây chuyện trước mặt đại tiểu thư chúng ta, làm càn!” Cùng với âm thanh trách cứ của bọn nha dịch, Trần Lâm cứ như vậy bị áp giải ra cửa Hạ gia.

Trần đại nương hoàn toàn không dám nói tiếp nữa. Bà thật sự rất muốn xông lên cứu Trần Lâm trở về, nhưng khi nhìn quan phục trên người nha dịch, bà lại bị dọa đến không có âm thanh.

Một lúc sau, người Trần gia ở trong sân đều yên lặng tản đi. Còn ở lại nơi này, thật sự sẽ bị bắt vào đại lao!

Trần đại nương cũng muốn chạy. Nhưng nghĩ đến Trần Lâm, bà nhịn hồi lâu rồi đành run rẩy đi tới trước mặt Mạc Như Nghiên: “Thân......”

Trần đại nương vốn định gọi Mạc Như Nghiên là đại tẩu thân gia, nhưng đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của Mạc Như Nghiên, Trần đại nương lại gọi không ra miệng.

Chần chờ một hồi lâu, Trần Đại Nương mới rốt cuộc tìm được xưng hô thích hợp: “Đại tiểu thư tha mạng! Dân phụ dập đầu với ngài, cầu xin ngài thả con ta! Đại tiểu thư, ta cầu xin ngài......”

Bởi vì Hạ Tiểu Nguyệt và Hạ Tiểu Hà một trái một phải ôm lấy đùi nàng từ đằng sau, Mạc Như Nghiên đang quay đầu nhìn hai đứa nhỏ. Không biết Trần đại nương đứng ở trước mặt. Sau đó, thì nghe thấy Trần đại nương xin tha.

Cuối cùng Chu Vân và Tưởng Xuân Hương cũng đi ra, vừa lúc thấy cảnh  Trần Đại Nương quỳ xuống trước mặt Mạc Như Nghiên.

Nói thật, hai người không thể vui nổi khi thấy Mạc Như Nghiên phong quang đắc ý.

Cho nên, không hề nghĩ nhiều, Tưởng Xuân Hương đã kêu gào lên: “Đại tẩu, sao tẩu lại có thể như vậy? Nói như thế nào cũng là bà thân gia, tẩu làm như vậy không được tốt lắm?”

“Xác thật có chút thất lễ. Bà thông gia là trưởng bối, đại tẩu, tẩu.....” Mặc dù ở trong phòng, nhưng Chu Vân vẫn chú ý động tĩnh trong viện. Nha dịch của phủ nha tri huyện tới, nàng biết. Chuyện hòa ly, nàng cũng nghe thấy. Nhưng một chốc một lát, còn chưa kịp điều chỉnh lại.

Đây chính là chỗ khác biệt có để tâm hay không.

Như người Hạ gia, cho dù hôm nay rốt cuộc có hòa ly thành công hay không, trong lòng đều đọng lại khúc mắc với Trần gia, không có khả năng thân thiết như trước. Nhưng Chu Vân và Tưởng Xuân Hương lại không nghĩ như vậy.

Cho dù hòa ly rồi, không phải trước kia là thông gia sao! Lại nói, còn có Phượng Nhi mà! Không tránh được sau này còn có tiếp xúc. Mặc dù Mạc Như Nghiên đoạt Phượng nhi đi, cũng không có khả năng chặt đứt huyết thống tình thân......

Bởi vì có rất nhiều băn khoăn và suy tính, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương công khai nói giúpTrần Đại Nương.

Nhưng mà, Chu Vân còn chưa nói xong, Hạ Minh Viễn đã lên tiếng: “Câm miệng!”

Chu Vân ngẩn ra, quay đầu nhìn Hạ Minh Viễn. Nàng cũng chưa nói cái gì mà!  Đây không phải là gia hòa vạn sự hưng, vì thanh danh người Hạ gia sao?

Có thanh danh hay không, Hạ Minh Viễn không rảnh lo. Hắn chỉ nhớ rõ mới vừa rồi trong lúc hỗn loạn muốn tìm bóng dáng Chu Vân, mới phát hiện, Chu Vân sớm đã biến mất không thấy, đã trốn đi rồi.

Tuy rằng vừa rồi không tính là lúc quan hệ sống chết của người Hạ gia, nhưng Hạ Minh Viễn vẫn thật thất vọng với Chu Vân.

Đây đã không phải lần đầu tiên. Lần trước lúc làm loạn đòi phân gia cũng là như thế này. Tuy Chu Vân không biểu hiện rõ ràng như Tam đệ muội, nhưng từng tiếng nói cử chỉ, đều là muốn đuổi đại ca và đại tẩu ra khỏi Hạ gia.

Sau khi phân gia, Chu Vân cũng vẫn không ngừng tính kế. Rất nhiều lần ở trước mặt hắn nhắc đến Cẩm Tú Phường, còn nhắc tới bạc trong tay nương hắn.

Những việc này, Hạ Minh Viễn đều nhẫn nhịn.

Nhưng hôm nay, Hạ Minh Viễn không nhịn nổi nữa, cũng quyết định không nhịn nữa.

Tiểu Thúy bị khi dễ phải về nhà mẹ đẻ, thái độ của Chu Vân không nóng không lạnh, ai không nhìn ra chứ? Nhưng có lẽ đẹp hơn bộ mặt đáng ghét mỉa mai châm chọc của tam đệ muội kia một chút.

Người Trần gia tìm tới cửa, Hạ gia xác thật chưa đến mức quan hệ đến sống còn, nhưng ít nhất cùng chung kẻ địch, chẳng lẽ không nên là trong lòng mỗi một người Hạ gia đều có chung một suy nghĩ sao?

Nhưng mà, Chu Vân không nghĩ như vậy. Nàng dường như dùng tốc độ nhanh nhất để trốn đi. Thậm chí, mặc kệ nữ nhi Hạ Tiểu Nguyệt  ở trong sân không quan tâm.

Nếu không phải đại tẩu đúng lúc nhìn thấy rồi bảo tiểu Thúy mang ba hài tử vào nhà chính. Vừa rồi tình huống hỗn loạn như vậy, có thể làm hài tử bị thương hay không?

Chu Vân sẽ không nghĩ đến điều này, cũng hoàn toàn không nghĩ đến. Bởi vì ở trong lòng nàng, bản thân nàng là quan trọng nhất.

À đúng rồi, ngoài bản thân nàng ra, Chu Vân còn để ý Hạ Tiểu Tuấn.

Thậm chí Hạ Minh Viễn không biết mình có nên may mắn hay không, ít nhất Chu Vân còn nhớ đến Hạ Tiểu Tuấn.

“Được rồi, đều đừng tranh cãi nữa!” Lưu thị rõ ràng là theo Hạ Minh Viễn mở miệng, tầm mắt khóa chặt ở trên người Chu Vân và Tưởng Xuân Hương, “Vào nhà chính cả đi, ta có việc muốn nói.”

Chuyện của Trần đại nương còn chưa giải quyết xong, có cái gì đáng nói chứ? Vẻ mặt Chu Vân và Tưởng Xuân Hương đều khó hiểu, nhưng cũng không chịu nổi cái nhìn của Lưu thị.

Liếc nhau, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương vẫn là vào nhà chính. Về phần Trần đại nương, kệ đi! Các nàng không lo được, cũng không lo nữa.

Trần Đại Nương vốn đang trông cậy vào Chu Vân và Tưởng Xuân Hương sẽ nói giúp vài câu, nào ngờ lại bị Lưu thị cắt đứt?

Trong lòng biết Lưu thị đây là quyết tâm muốn đưa nhi tử của bà vào đại lao tri huyện, lại thấy vẻ mặt thờ ơ của Mạc Như Nghiên, Trần đại nương dậm chân một cái, chạy lấy người.

Bà sẽ sẽ không cam chịu từ bỏ đâu, chờ mà xem!

Khi Trần đại nương rời khỏi Hạ gia, ở trong sân Hạ gia đã không còn những người khác. Ngay cả thôn trưởng, cũng đã cáo từ trước rồi.

Nên giờ cũng chỉ có người một nhà Hạ gia đứng ở trong viện. Lúc này nghe Lưu thị nói thế, người Hạ gia đều đi vào nhà chính.

Đầu tiên Lưu thị trở về phòng của bà và Hạ lão cha một chuyến, khi trở ra, trong tay nhiều thêm một cái túi vải nho nhỏ.

Đầu tiên Chu Vân và Tưởng Xuân Hương không có phản ứng kịp, ngay sau đó thì thấy Lưu thị mở túi vải, đặt hết lên bàn.

Là bạc! Hai mắt Chu Vân và Tưởng Xuân Hương nhất thời mở to.

Đây là muốn cho Hạ Tiểu Thúy sao? Không hề có một chút do dự, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương đã cùng nghĩ như vậy.

“Ở đây tổng cộng có sáu lượng bạc. Ta không muốn nhiều lời, nhị phòng và tam phòng mỗi người lấy đi ba lượng, dọn ra ngoài ở đi!” Lưu thị xua xua tay, trong khoảnh khắc dường như già đi mười tuổi.

“Nương!” Chu Vân và Tưởng Xuân Hương đồng thời kinh hô ra tiếng. Lưu thị đây là muốn đuổi bọn họ đi? Sao có thể chứ?

“Nương, ngài là muốn dành chỗ ở cho mẹ con tiểu cô sao?” Đầu tiên vẻ mặt Tưởng Xuân Hương tức giận bất bình, ngay sau đó còn nói thêm, “Không phải phòng của đại ca và đại tẩu không ở sao? Cho hai mẹ con tiểu cô ở đó không phải được rồi?”

“Đúng vậy, nương. Phòng khi trước của tiểu cô chưa gả chồng, chúng ta cũng có thể suốt đêm dọn dẹp, quyết không để tiểu cô và Phượng nhi chịu ấm ức......” Theo Tưởng Xuân Hương nói, Chu Vân cũng bắt đầu biểu lộ thái độ.

Bạc trước mặt, mọi chuyện đều dễ nói. Những lời này rất đúng với Chu Vân và Tưởng Xuân Hương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.