Nhất Nhất Tư Niệm

Chương 4: Dưa Hấu Ướp Lạnh




Trình Thúy Di khẽ gật đầu nói:

"Thôi thì như thế này cũng được, biết đâu công hội chúng ta lại có ngươi lên được thứ hạng cao thì sao."

Băng Thần mỉm cười nói: 

"Đừng ủ rũ như thế, trong sự kiện này ta cảm thấy vẫn đề tâm lý cũng phải đặt lên hàng đầu bởi không có sức mạnh áp đảo thì sẽ khá hụt hẫng khi đánh nhau thế nên phải giữ vững tâm lý tỉnh táo thì mới có thể chiến thắng được."

Hắn ngửa lưng ra sau rồi nói tiếp:

"Với lại ta nghĩ mọi chuyện sẽ không đơn giản như thế đâu, giống như sự kiện lần trước vậy, luật thì đơn giản nhưng trong đó lại chẳng biết có kèm theo những bất ngờ gì."

Trình Thúy Di hơi lo lắng hỏi:

"Huynh nghĩ tới khả năng gì có thể xảy ra thì hãy nói ngay đi chứ đừng như thế mọi nguồi sốt ruột."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Thực ra mọi người tự suy nghĩ một chút cũng sẽ nhận ra thôi, ví dụ như chúng ta được chuyển ngẫu nhiên đến một hành tinh nào đó đi, thế thì đoán xem ở đó yêu thú có thích ăn thịt người không nhé.

Ta không nghĩ chúng ta sẽ được mang đến những nơi có người sống đâu thế nên chỉ yêu thú mới là lỗi lo chính, còn nếu có người thì chẳng còn gì tệ hơn, ai biết được nhân loại ở đó sẽ như thế nào cơ chứ."

Mọi người bắt đầu nghe Băng Thần huyên thuyên, hắn nói như đùa nhưng mọi người ai cũng cố gắng ghi nhớ bởi vì những gì hắn ta nói dường như rất hợp lý, suy đi tính lại thì họ cũng cảm giác chỉ có thể xảy ra những chuyện như thế.

Băng Thần nói đến vấn đề cuối cùng thì mọi người càng tỏ ra quan ngại:

"Ví dụ chúng ta bị đưa đến một hành tinh mà nới đó không đủ những nhu cầu cơ bản để đáp ứng cho sự sống còn của con người thì sao, thiếu nước, không khí, thức ăn con người đều có thể chết không nhắm mắt trong một khoảng thời gian ngắn, khi đó chẳng cần tranh đấu làm gì, ai sống dai hơn sẽ tự động tấn cấp."

Một người nữ nhân cắn chặt môi hỏi:

"Như thế đâu có công bằng, nữ nhân chúng ta không phải sẽ rất thiệt thòi hay sao?"

Băng Thần mỉm cười nói:

"Trên thế gian này làm gì có sự công bằng tuyệt đối, chỉ có người chết thì ai cũng giống ai thôi chứ còn sống một ngày là một ngày chịu bất công rồi, ngươi hiểu ý ta chứ."

Trịnh Thúy Di hơi chán nản nói:

"Thôi được rồi mọi người ai làm việc lấy đi, chuẩn bị được gì thì chuẩn bị nhưng nhất định phải làm kỹ công tác tuyển chọn người mới ngay khi họ phi thăng lên đây rõ hay chưa?"

Mấy người kia đồng thanh đáp:

"Đã rõ thưa hội trưởng."

Trịnh Thúy Di gật đầu nói:

"Bây giờ ta tuyên bố kết thúc buổi họp, mọi người nhanh chóng thực hiện những gì được giao, đồng thời cố gắng khích lệ tinh thần của hội viên, Băng Thần huynh ấy lưu ý những gì cố gắng cho mọi người nhớ rõ càng nhiều cách tốt."

Một lúc sau phòng họp chỉ còn mấy người thì Vũ Thu Thiền mới lên tiếng:

"Lần này có vẻ đúng lúc, chúng ta vừa mới tham gia Tân Sinh cấp độ chưa cao nhưng thành quả là tu vi trong thực tại cũng không tệ chút nào."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Ta thấy các nàng may mắn đấy, nếu luật lệ giống như lần trước thì có khi chẳng tới phiên các nàng tham gia."

Cố Thủy Thần cười nói:

"Sự kiện lần trước ta cũng đã nghiên cứu qua thế nên lần này dù có chút khó khăn nhưng ta cũng rất mong chờ, biết đâu xong sự kiện lần này ta tấn thăng lên Viễn Cổ cửu trọng thì sao, thậm chí Viễn Cổ đỉnh phong cũng không chừng."

Băng Thần nhìn nàng cười nói:

"Ta nghĩ mọi chuyện không có dễ dàng như thế đâu, có khi muốn từ Viễn Cổ Nhất Trọng lên nhị trong đã là con số trên trời rồi thì lục trọng lên đỉnh phong càng khó gấp nhiều lần, với lại nên nhớ vào đó với thân nữ nhân chính là một bất lợi lớn đấy, phải coi chùng nếu không giỡn chó không được còn bị chó liếm mặt thì không tốt chút nào." 

Cố Thủy Thần bĩu môi nói:

"Ta biết chứ nhưng biết đâu được, dù sao chẳng biết có chuyện gì có thể xảy ra."

Băng Thần thì hoàn toàn đồng ý với chuyện này, cả cuộc đời hắn đã là chuỗi liên tiếp của những sự kiện không tưởng, tuy nói chuyện đó khó nhưng nếu để ý thì hắn ta chẳng bao giờ nói chuyện này không thể.

Mọi chuyện sau đó được sắp xếp một cách chuẩn mực bởi những thành viên đầy tâm huyết của công hội, Băng Thần cùng mọi người thì tranh thủ tập luyện lại các vũ kĩ, tuy trong lúc trở thành người thường thì họ không thể nào dùng chúng thế nhưng chúng nhắc cho họ chuyện chiến đầu bằng chiêu thức.

Trịnh Thúy Di cùng các nữ nhân có ký ức về kiếp trước của Băng Thần thì không lo lắng gì cả, dù sao bọn họ cũng có kỹ năng chiến đấu không tệ một chút nào cả, đối mặt với sự nguy hiểm khi chém giết thì họ cũng là thợ săn chứ không phải làm con mồi.

Còn những người khác thì Băng Thần phải nói là rất lo lắng về khả năng sống sót của bọn họ, nhất là những người như Trình Tú, trước khi các nàng vào trong Tân Sinh thì ngoài tu luyện nguyên khí hay pháp thuật thì các nàng hoàn toàn chẳng biết gì về chuyện chiến đấu cả.

Đã thế lần này hắn ta còn không có cách nào bảo vệ bọn họ giống như lần trước, số lượng người tham gia lần này quá mức không lồ, số lượng chiến trường cũng cực kỳ lớn thế nên gặp được một người là gần như không thể chứ đừng nói giúp họ.

Chính vì thế cái mà Băng Thần chỉ dạy họ nhiều nhất trong hai ngày này chính là chiến đấu bằng tay không và vũ khí tự chế, tất nhiên là không dùng cả nguyên lực để chiến đấu, hắn ta cũng đã thông tri cho mấy nữ nhân của hắn ở bên Thiên Khánh sever làm như thế.

Thế nhưng có vẻ không cần hắn nhắc thì các nàng cũng đã có rất nhiều người bắt tay vào việc chỉ dạy cho những người không có kinh nghiệm phương thức chiến đấu rồi, thậm chí các nàng còn tổ chức dạy chiến thuật cũng như kỹ năng phòng thân cho những hội viên của Lam Hoa Cung.

Băng Thần xem những gì các nàng chỉ bảo lẫn nhau thì Băng Thần thấy mình không phải can thiệp thêm làm gì, các nàng thậm chí còn nhiều địa phương tỏ ra sáng tạo hơn hắn ta rất nhiều.

Hai ngày nói ngắn không ngắn nói dài không dài nhưng để chuẩn bị thì vừa đủ, cũng như lần trước lần này mọi người lại quây quần trong phòng họp để chuẩn bị đi vào trong Tân Sinh, không khí đã bớt khẩn trương hơn rất nhiều vì Băng Thần đã làm công tác tinh thần thật kỹ cho bọn họ.

Sống trong thế giới lạ mà còn luôn phải đối mặt với nguy hiểm tính mạng thì phải thật tự tin và bình tĩnh, nếu không thể giữ được tinh thần tốt thì khi ấy mơi thực sự nguy hiểm.

Băng Thần đôi mắt hơi nheo lại, hắn không tưởng tượng được sau sự kiện này bên ngoài sẽ loạn như thế nào, mong sao mọi việc không vượt quá tầm kiểm soát của mình, lần này sự kiện của Tân Sinh ra thật sự làm đảo lộn hết tất cả mọi thứ.

Người ngoài tham gia thì có nghĩa những người cấp bậc lão tổ của các thế lực cũng tham gia, tu vi của họ chỉ cần tăng một bậc thôi thì đã đủ thay đổi thế cục của cả một hành tinh rồi, bây giờ thì tất cả đều có cơ hội thì càng thêm loạn.

Băng Thần thậm chí còn ngửi được mùi máu nhàn nhạt bắt đầu thoang thoảng đâu đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.