Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 44




– Hiện nay làm thủ tục mở công ty cũng không phức tạp lắm. Tuy nhiên công ty của tôi không lớn. Ngoại trừ vị chủ tịch là tôi ra, còn có mấy người cấp dưới.

Du Lão Thử đắc ý cười nói, nhân tiện giới thiệu thân phận của mình:

– Không phải tôi chém gió, công ty tôi thu hút sinh viên ra trường không thua kém gì các công ty nổi tiếng. Nếu như cậu có hứng thú, thì tới công ty tôi làm phó tổng giám đốc. Tôi sẽ bố trí một công việc ổn định cho cậu. Tôi đảm bảo làm trong công ty tôi, đãi ngộ cao hơn các công ty bên ngoài thị trường rất nhiều. Ủa, cậu Lâm, cậu làm sao vậy?

Du Lão Thử đột nhiên phát hiện Lâm Dật Phi đã nhắm hai mắt lại, tưởng là hắn mệt mỏi, vội vàng nói:

– Nếu cậu mệt thì nghỉ ngơi một lúc đi, tí nữa xem tiếp cũng được.

Lâm Dật Phi mở hai mắt, nhìn cái nỏ trên màn hình, chậm rãi nói:

– Ông cứ nói tiếp đi, tôi vẫn đang nghe mà.

Du Lão Thử không hỏi nhiều, thấp giọng giải thích:

– Nỏ này gọi là Sàng Nỏ, phát triển từ Xa Nỏ từ thời nhà Đường. Do ba cây cung kết hợp làm một, độ co dãn và sức bắn rất mạnh, đương nhiên một người bình thường không thể kéo được nó.

Lâm Dật Phi từ chối cho ý kiến. Người bình thường không kéo được, nhưng không có nghĩa là cao thủ nội gia không kéo được. Lúc trước trong số tinh binh của Nhạc gia quân, có không ít người kéo được cái nỏ này.

– Căn cứ vào những gì ghi lại, loại nỏ này phải dùng dây thừng chắc chắn buộc vào xe. Các binh linh đẩy xe di chuyển, bỏ cây cung to khỏe vào. Lúc kéo dây phóng cung, phải do binh lính dùng rìu chặt đứt dây mới được….

Nhìn thấy Lâm Dật Phi xuất thần, có vẻ không nghiêm túc nghe mình nói, Du Lão Thử không chút mất hứng gì cả, chỉ có điều hơi bất an.

Hiện tại trước mắt Lâm Dật Phi, những hình ảnh chạy qua như đèn kéo quân. “Biệt Ly, muội muốn huynh mỗi khi nhìn thấy khối ngọc này thì sẽ nhớ tới muội”. Ngân Bình rúc vào ngực hắn, ngữ khí ngượng ngùng.

Tháo bỏ cái mặt nạ Dạ Xoa kia, hiện lên trước mắt Vấn Thiên Kiếm chẳng qua chỉ là một thiếu nữ si tình mà thôi. “Sau khi chúng ta giúp phụ thân hoàn thành tâm nguyện, huynh có muốn cùng muội du ngoạn khắp nơi, cùng ngắm trời chiều không?”. Ánh mắt của người thiếu nữ lộ ra sự chờ mong vô hạn. Cho dù ở sa trường, nàng tung hoành giết địch, nhưng trong lòng nàng chỉ một mực hướng tới người thương yêu, dắt tay đi tới cùng trời cuối đất mà thôi.

Chỉ sợ Song Khê thuyền nhỏ nhoi. Sầu nhiều thuyền chở không trôi…

Mà con thuyền của hắn không thể chở hết, đâu chỉ là sầu?

Thật lâu sau, Lâm Dật Phi mới mở to mắt, nhìn ra ngoài phía cửa sổ, thấy mây bay lơ lửng bên ngoài, giống như thiên thượng nhân gian, không khỏi hoảng hốt như trải qua một giấc mộng!

Một ánh mắt như mừng, như giận, mang theo vẻ u oán nhìn hắn. Khuôn mặt ngượng ngùng nhưng đầy kiên định. “Em biết rằng chúng ta quen nhau mới chỉ năm ngày. Có khả năng anh cảm thấy tình cảm của em thật là buồn cười. Mà để dùng một ngày vứt bỏ tình cảm hai năm càng không có khả năng…Em sẽ đợi tới một ngày nào đó, anh chính thức nói yêu em.”

Anh hùng trên sa trường, nhưng không có nghĩa là anh hùng trên tình trường!

Mà khi bạn coi tình cảm như những ngón tay để đếm, thì tình cảm đó sẽ mất đi một nửa ý nghĩa.

Giống như bạn vĩnh viễn không có khả năng nói tương tư của bạn nặng bao nhiêu, nặng như tàu Titanic cũng bị ngươi ép chìm xuống vậy!

Thích một người, mỗi ngày đối mặt với người đó, hưởng thụ sự vui sướng, yên bình, giúp đỡ nhau trong hoạn nạn, đến chết cũng không đổi. Nói thì đơn giản, nhưng có mấy ai làm được?

Nếu bạn không hiểu được điều đáng quý của sự yên bình đó, thì đợi cho khi bạn quay đầu lại, có lẽ đã muộn!

Lâm Dật Phi vẫn một mực tránh né tình cảm của Bách Lý Băng. Không phải là hắn không thích Bách Lý Băng. Đúng như Ngô Vũ Thân nói, lúc bạn hiểu được Bách Lý Băng, thì bạn sẽ phát hiện ra rằng cô ấy tốt đến dường nào. Chỉ là hắn sợ không cho cô ấy được một lời hứa hẹn. Hắn cũng biết rằng cô ấy cũng giống như Ngân Bình, không muốn xa rời, một đời một thế bên nhau. Điều này khiến cho hắn cảm giác mình rất bất công đối với Bách Lý Băng!

Bởi vì hắn muốn trở về!

Chỉ có điều, nếu như hắn không có khả năng trở về, đối với Nhạc Ngân Bình mà nói, lựa chọn của hắn liệu có phải là công bằng?

Không phải là hắn không lựa chọn. Mà là hắn không có lựa chọn nào khác!

Hơn một tháng này đã giúp hắn hiểu được rất nhiều điều. Hắn biết với nền khoa học kỹ thuật trước mặt, muốn quay về quá khứ ít nhất hiện tại đó là việc bất khả thi.

Hắn phải đợi bao lâu mới có thể xuyên qua thời gian, không gian? Mười năm, cả đời, hay là vĩnh viễn không có cơ hội đó?

Hắn chấp nhất, nhưng không cố chấp. Điều này khác nhau rất lớn!

Điều ấy từng để cho hắn cảm thấy ông trời giống như đang trêu đùa hắn vậy. Nếu từ hiện đại trở về cổ đại là bất khả thi, vậy thì vì sao hắn lại từ cổ đại tới được hiện đại?

Lối đi kia ở nơi nào, mấu chốt để mở nó ở đâu?

Lúc hắn đi ra từ bảo tàng, hắn đã quyết định nhờ Du Lão Thử dẫn mình tới xem khu mộ táng kia. Sau đó thì buông tay hết thảy, một lần nữa bắt đầu cuộc sống thực sự.

Đây cũng là nguyên nhân mà hắn cố ý muốn Du Lão Thử dẫn hắn tới phương Bắc!

– Tiên sinh, xin hỏi ngài có phải họ Lưu không?

Tuy Lâm Dật Phi thất thần, nhưng Du Lão Thử vẫn có tinh thần chức nghiệp, không ngừng giới thiệu. Bỗng có một giọng nói ngọt ngào lễ phép vang lên, cắt đứt lời của ông ta.

Du Lão Thử ngẩng đầu nhìn lên. Là cô gái tiếp viên xinh đẹp, cao gầy kia.

Cô ta đang mỉm cừi nhìn mình, mắt to lơ đãng liếc nhìn Lâm Dật Phi một cái.

– Đúng vậy, có chuyện gì không?

Du Lão Thử có chút kỳ quái:

– Chúng tôi chưa cần ăn. Cậu Lâm, cậu có cần gì không?

Mặc dù là phục vụ miễn phí, nhưng Du Lão Thử còn không đến mức giống như những người khác, mang đồ ăn trên máy bay về.

Lâm Dật Phi chỉ im lặng lắc đầu.

Cô tiếp viên giống như có chút tò mò với Lâm Dật Phi, lại liếc hắn một cái, mới nói với Du Lão Thử:

– Ông Lưu, không phải là việc ăn uống. Chỉ là bản thân tôi có câu hỏi muốn hỏi ông.

– Hả?

Du Lão Thử giương lông mày, cố nhớ xem mình đã từng gặp cô nàng này chưa.

– Nhà của tôi ở Bắc Kinh.

Cô tiếp viên không nhìn ra Du Lão Thử đang mất kiên nhẫn, vội vàng nói xuất thân của mình.

– Lần trước tôi nhớ đại học Bắc Tinh từng mời ông tới diễn thuyết. Mà nội dung ông diễn thuyết là nói về những chuyện thời nhà Đường đúng không?

Du Lão Thử gật đầu:

– Đúng vậy, đúng là có chuyện như vậy. Tôi nhớ lúc đó là cách đây hai năm rưỡi. Nhưng…

– Lần diễn thuyết đó của ông quả thật rất hay.

Cô tiếp viên thấy ông ta không phủ nhận, hưng phấn nói:

– Nói về lịch sử nhưng vẫn mang theo sự khôi hài cùng với dẫn chứng phong phú. Khiến cho chúng tôi được lợi ích không nhỏ. Lúc ấy đã làm chấn động toàn bộ trường đại học. Khi đó tôi còn là một sinh viên năm thứ ba của đại học Băc Tinh. Vốn định tìm ông để xin chữ ký, thật không ngờ sau khi diễn thuyết, ông lại vội vàng rời đi, thực khiến chúng tôi thất vọng. Thật không ngờ hôm nay có thể được gặp ông ở đây, đúng là may mắn của tôi.

Cô tiếp viên khen ngợi không hết lời, khiến cho một người đa mưu túc trí, mặt dày tâm đen như Du Lão Thử cũng không khỏi lâng lâng, nhếch miệng cười nói:

– Đã là chuyện của mấy năm trước rồi. Vậy mà cô còn nhớ rõ.

– Đương nhiên là nhớ chứ.

Cô tiếp viên nháy nháy đôi mắt to, trông rất quyến rũ.

– Tuy công ty của ông không lớn, nhưng lại rất nổi tiếng trong giới khảo cổ. Một vật đồ cổ chỉ cần trải qua ông giám định, hoặc là tùy tiện một câu ca ngợi, đều có thể khiến cho giá trị của món đồ đó tăng lên gấp trăm lần. Khi đó chúng tôi đều nghĩ rằng, nếu có cơ hội được làm cho công ty của ông, thì đúng là phúc khí của tổ tiên.

Cố tiếp viên vốn không quá chú ý tới Du Lão Thử. Chỉ là bởi vì vừa nãy Lâm Dật Phi ra mặt giúp mình, nên mới lưu tâm chú ý hai người bọn họ. Lại nhìn thấy bọn họ xem phim không giống như những người khác. Hình như là đồ cổ. Lúc này mới đột nhiên cảm thấy khuôn mặt của Du Lão Thử có chút quen quen.

Âm thầm nghe hai người nói chuyện, lại nhìn danh sách hành khách, lúc này mới xác định vị kia đúng là chuyên gia khảo cổ Lưu Thứ. Tuy phần đầu nói có hơi quá, nhưng phần sau nói là muốn làm việc cho công ty của Lưu Thứ thì đúng là lời nói thật lòng!

Lâm Dật Phi không rõ giá trị của công việc đó, nhưng cô tiếp viên xinh đẹp này lại hiểu rõ ràng.

Tuy nhiên hiện tại Lâm Dật Phi rốt cuộc biết được Du Lão Thử dựa vào cái gì để kiếm tiền. Hơn phân nửa là thu tiền giám định, và ăn chiết khấu, đồng thời hắn cũng có chút kinh ngạc. Thật không ngờ vị trộm mộ Du Lão Thử này lại nổi tiếng như vậy, hơn nữa việc làm ăn có vẻ khá là phát triển. Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một chút nghi hoặc. Nếu như ông ta có công ty riêng của mình, hơn nữa tương đối giàu có, vì sao Nghiêm tiên sinh có thể mời được ông ta tự thân xuất mã. Chẳng lẽ chỉ vì đó là thú vui?

– Không thành vấn đề.

Du Lão Thử liếc nhìn Lâm Dật Phi một cái, trong lòng khẽ động. Lấy một tấm danh thiếp từ túi áo ra đưa cho cô tiếp viên.

– Đây là danh thiếp của tôi. Nếu như cô cảm thấy có hứng thú, có thể gọi điện cho tôi.

Cô tiếp viên sửng sốt. Không nghĩ tới vị chuyên gia này lại dễ nói chuyện như vậy. Phải biết rằng lúc ông ta ở Bắc Tinh, tuy không tính là đẹp trai, nhưng hiệu trưởng nhìn thấy ông ta cũng phải tươi cười, cung kính gọi một câu anh Lưu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.