Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 41




Bộ áo giáp kia thoạt nhìn có phong cách khá cổ xưa, màu sắc khá rực rỡ. Từng mảnh giáp được lắp ráp tỉ mỉ, do mười hai nhóm giáp hình chữ nhật tạo hành. Phía trước là bảo vệ ngực, phía sau bảo vệ lưng, hai bên bảo vệ vai. Bên hông có gắn kẹp, nối với hai mảnh giáp kéo xuống đầu gối.

Thân giáp được phủ bạc. Cổ tay cho tới cánh tay được nối thành một thể, rất là tinh xảo. Hai bên còn có một cái mang, hiển nhiên là thắt ở dưới cổ. Cái mũ có hình tròn, phía sau buông xuống, trên đỉnh mũ có cắm ba cái tua rất đẹp.

Người quay phim này tuy không được coi là có tay nghề, nhưng từng góc độ của bộ giáp được quay rất chi tiết, không bỏ qua chỗ nào.

Lâm Dật Phi nhìn bộ áo giáp không rời mắt, toàn thân run rẩy mất tự chủ. Cái đĩa CD này hiển nhiên Du Lão Thử đã xem qua xem lại nhiều lần, nên không muốn xem lại nữa. Ông ta vẫn một chú ý tới nét mặt của Lâm Dật Phi. Nhìn thấy hắn kích động như vậy, không khỏi rất đắc ý. Thầm nghĩ xem ra cậu Lâm này cũng là người trong nghề. Cho hắn xem đĩa CD này đúng là không uổng phí!

Người thanh niên ở phía sau đột nhiên đánh trống reo hò:

– Tiếp viên, sao đĩa CD mà hai người kia đang xem tôi tìm không thấy? Cô tìm hộ tôi cái.

Tiếp viên xinh đep kia mặc dù mất hứng, nhưng vẫn miễn cưỡng tươi cười, bước nhanh tới gần, nhìn lướt qua hình ảnh trên màn hình của Du Lão Thử, lắc đầu nói:

– Tiên sinh, thành thực xin lỗi, đĩa CD này không phải do máy bay của chúng tôi cung cấp. Đây là vật phẩm mà hành khách tự mang lên.

Thật không ngờ tên thanh niên kia không chịu buông tha, kêu lên:

– Tôi mặc kệ, dựa vào cái gì bọn họ có, mà tôi thì không có. Tôi mặc kệ, nếu cô không tìm thấy đĩa CD như thế, thì mang cho tôi mấy đĩa 18+ cũng được.

Người kia mỉm cười dâm đãng. Hiển nhiên y không phải là vì xem phim, mà chỉ là muốn làm khó dễ tiếp viên hàng không. Du Lão Thử âm thầm lắc đầu, trong lòng cảm thán. Xem ra ngồi trong khoang Vip cũng không phải toàn là người lịch sự. Những chuyện như vậy làm ở chỗ khuất sẽ không ai nói gì, nhưng lộ liễu quá lại chỉ khiến người khác coi thường. Vốn tưởng rằng Lâm Dật Phi sẽ bị nội dung trên đĩa CD hấp dẫn, không quan tâm những chuyện như vậy. Lại thật không ngờ hiện tại ánh mắt của hắn như phun ra lửa, đột nhiên giận dữ quát lên một tiếng:

– Im mồm cho tôi!

Tiếng rống giận này làm chấn động cả khoang máy bay, khiến cho cốc chén đập vào nhau kêu canh cách. Tên thanh niên kia thì bị hù dọa đến ngẩn người. Vài phút sau, khoang máy bay trở nên yên tĩnh dị thường. Lâm Dật Phi thì không biết vì sao đã đi tới trước mặt tên thanh niên!

Du Lão Thử không rõ vì sao Lâm Dật Phi phải tức giận. Cũng không rõ hắn đi qua người mình từ khi nào, rồi lặng yên không một tiếng động đi tới trước mặt tên công tử ca kia. Tuy nhiên lúc này ông ta lại biết rất rõ rằng, một khi Lâm Dật Phi tức giận thì không thể trêu vào.

Tên công tử ca kia hiển nhiên không hiểu được đạo lý này. Y đã quen với việc vênh mặt hếch hàm sai khiến người khác. Từ bé đến giờ, chỉ có y quát người khác câm miệng, vậy mà lần này đột nhiên bị răn dạy, trải qua một thời gian ngắn ngủi không thích ứng, y lập tức giận tím mặt, kêu lên:

– Mày là cái đếch gì mà bảo ông đây câm mồm?

Đang định đứng lên thì mới nhớ ra còn chưa tháo đai an toàn, y liền luống cuống tay chân mở đai. Còn Lâm Dật Phi thì vẫn lạnh lùng nhìn y, trong mắt ngoài lửa giận ra còn có sự bi ai khôn cùng.

Loại người này đâu đáng để hắn bi ai. Vậy thì hắn bi ai cái gì?

Hành khách trên máy bay đều mừng rỡ xem náo nhiệt, cho dù là cô tiếp viên không ngờ cũng không có ý đi lên khuyên can. Cô thật tâm hy vọng Lâm Dật Phi có thể giúp cô lấy lại mặt mũi. Đương nhiên, trong lòng cô ít nhất cho rằng Lâm Dật Phi không phải vô duyên vô cớ nhảy ra giúp đỡ, hiển nhiên là anh hùng cứu mỹ nhân. Kỳ thực không chỉ cô tiếp viên cho rằng như vậy, mà các hành khách khác cũng nghĩ như vậy. Thời nay thấy chuyện bất bình, người đứng ra can thiệp quả thực quý hiếm như là gấu trúc vậy. Làm chuyện tốt mà không được lưu danh, thì có ma mới làm.

– Cha mẹ mày dạy mày khôn lớn như vậy, mà không dạy mày cái gì là lễ phép sao?

Lâm Dật Phi thuận tay tóm lấy một lon bia uống thừa, nhẹ nhàng vo thành một cục tròn.

Hành động này của hắn không thể nghi ngờ là hữu hiệu hơn việc cha mẹ khuyên bảo rất nhiều. Tên công tử ca vừa đứng lên, đột nhiên cảm thấy hai chân như nhũn ra, lại ngồi bệt xuống. Nhìn cái lon đã bị vo tròn trong tay của Lâm Dật Phi, thật lâu không nói gì. Rất nhiều người thích bắt nạt kẻ yếu, giống như chó cắn người sẽ không phân biệt người đó mặc như thế nào. Hiện tại trong mắt y, cả người Lâm Dật Phi đều tràn ngập một luồng khí lạnh. Tên công tử ca không thích cảm giác đó. Y cảm thấy mình như bị nhốt vào trong cái tủ lạnh đã lâu, toàn thân đều đông cứng, cho dù đầu lưỡi cũng bị cứng đơ.

– Tao không thích nghe người khác dài dòng. Một khi tao không thích, tao sẽ tìm cách bịt miệng của người đó lại.

Lâm Dật Phi thả tay ra, viên tròn tròn rơi xuống bàn vang lên một tiếng ‘Keng’, khiến cho tên công tử ca rùng mình một cái. Hoài nghi có phải hắn định dùng cái này nhét vào miệng mình hay không?

Lâm Dật Phi nói xong câu đó, liền xoay người trở về chỗ ngồi. Khoang máy bay vốn yên tĩnh càng trở nên yên tĩnh. Rất nhiều người vốn còn đang ba hoa khoác lác, lúc này đã đeo tai nghe lên. Bọn họ ý thức được, hiện tại mà nói linh tinh có khả năng nguy hiểm tới tính mạng.

Đợi khi Lâm Dật Phi ngồi xuống, Du Lão Thử nhịn cười, hạ giọng nói:

– Cậu Lâm đúng là số một. Tôi biết ngay là cậu sẽ không bỏ qua như vậy.

Ông ta và các hành khách khác đều nghĩ giống nhau, cho rằng Lâm Dật Phi làm vậy, mục đích là lấy điểm với cô tiếp viên hàng không kia. Chuyện kế tiếp liền trở nên rất đơn giản. Lưu số điện thoại để liên hệ, sau đó phát triển quan hệ tình cảm. Tình tiết tuy cũ, nhưng tuyệt đối hữu hiệu.

– Tôi không thích nghe người khác dài dòng.

Lâm Dật Phi lạnh lùng nói một câu, khuôn mắt đầy nghiêm túc.

Du Lão Thử hoảng sợ, còn tưởng rằng hắn tức giận lây sang mình, vội vàng khoát tay:

– Tôi tuyệt đối không phải là người dài dòng. Nhưng cậu Lâm, chẳng phải cậu vừa nói qua, chuyện nào cũng quan tâm, cho dù đến khi râu bạc cũng không làm xong đó sao?

Vốn tưởng rằng lúc này Lâm Dật Phi sẽ á khẩu không trả lời được, không ngờ Lâm Dật Phi mỉm cười nói:

– Cho dù mặc kệ, râu vẫn bạc đó thôi?

Du Lão Thử bị nghẹn lời, đành phải cười khổ nói:

– Dường như đạo lý luôn đứng về phía cậu. Đúng rồi, cậu có biết loại áo giáp này không?

Thần sắc của Lâm Dật Phi biến thành ảm đạm, ngắm nhìn tấm ảnh kia, chậm rãi nói:

– Đây là “Bộ Nhân Giáp” thuộc bộ binh thời nhà Tống.

Đừng nhìn vẻ mặt xấu xa của Du Lão Thử, thực ra ông ta cẩn thận vô cùng. Lúc Lâm Dật Phi giáo huấn tên công tử ca kia, ông ta đã tạm dừng hình ảnh, yên lặng chờ Lâm Dật Phi quay trở về lại nhìn. Mặc dù biết cả người Lâm Dật Phi tràn ngập thần bí, làm việc gì, nói cái gì cũng khiến ông ta giật mình. Chẳng qua nghe được Lâm Dật Phi nói một mạch ra lai lịch của bộ áo giáp, Du Lão Thử vẫn mang sửng sốt, nhịn không được giơ ngón tay cái, khen ngợi:

– Cậu Lâm cậu đúng là chuyên gia!

Kỳ thực đối với mục đích của chuyến đi lần này, ông ta cũng cảm thấy nghi hoặc. Lúc ở phương bắc ông ta đã từng trải qua một chuyện cực kỳ quái dị. Không phải là mê cung dưới lòng đất, mà là hai năm trước, trong một lần trộm mộ, mặc dù không có gì nguy hiểm, nhưng không khí quỷ dị ở ngôi mộ đó khiến cho ông ta cả đời này cũng không thể quên.

Vốn chỉ là thuận miệng nói, Lâm Dật Phi cũng là tạm thời nghe. Thật không ngờ khi ông ta nói tới một nửa, không biết vì sao, Lâm Dật Phi trở nên kích động. Khuôn mặt vốn hờ hững, trong giây lát liền thay đổi, khiến cho Du Lão Thử lạnh toát cả người.

Nghe xong câu chuyện, Lâm Dật Phi liền nhờ Du Lão Thử đưa hắn tới đó một chuyến! Hơn nữa phải là đi ngay lập tức!

Du Lão Thử đương nhiên không phản đối, hơn nữa rất vui vẻ đồng ý. Còn nói lúc ấy ông ta đã quay lại và lưu vào đĩa CD. Nếu Lâm Dật Phi đồng ý, có thể xem trước, nên mới có cái đĩa CD này. Trong lòng ông ta tuy còn đang kinh ngạc, nhưng cũng đã bắt đầu ấn nút chuyển hình. Kế tiếp vẫn là một bộ áo giáp cổ, nhưng khác với cái lúc đầu.

Đôi nam nữ yêu nhau bên cạnh xì xào bàn tán:

– Cái quái gì vậy nhỉ? Diễn trò à?

Người nam thấp giọng nói:

– Đừng nói nhiều. Thanh niên kia có vẻ đang tức giận, không nên rước họa vào thân.

Cô gái bĩu môi một cái, hiển nhiên khinh thường bạn trai sợ phiền phức. Đây cũng là điểm khác nhau giữa nữ giới và nam giới. Mọi người đều cho rằng cùng giới thì đẩy, khác giới thì hút. Cô ta nghĩ rằng với vẻ thùy mị của mình có thể giành được một ít hảo cảm. Càng không cho rằng Lâm Dật Phi sẽ trút giận lên người mình.

– Đây nhất định không phải là đồ thời Tống.

Ánh mắt của Lâm Dật Phi trở nên lạnh lùng, đột nhiên hỏi:

– Vì sao?

Cô gái kia vốn có hứng thú, lại nghe thanh âm của Lâm Dật Phi mang theo vẻ từ tính khiến người xao động, liền chỉ vào hình ảnh nói:

– Cái này còn phải hỏi. Là đồ cổ sao có thể mới như vậy được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.