Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 39




– Dẫn ta đi gặp Dật Phi!

Ông cụ Phương đột nhiên đứng lên, kích động nói.

– Ông nội không cần phải vội, chắc anh ta đang trong phòng.

Phương Vũ Đồng vội vàng dìu lấy ông nội:

– Để cháu gọi anh ta tới là được.

– Ừ.

Ông cụ Phương gật đầu:

– Đi nhanh về nhanh.

Phương Vũ Đồng rất ít khi nhìn thấy ông nội kích động như vậy, trong lòng buồn bực đi ra ngoài. Ông cụ Phương thì không ngừng vân vê cổ ngọc, sắc mặt âm tình bất định.

Sau một lúc lâu, có tiếng cửa phòng mở, ông cụ Phương ngẩng đầu lên thì chỉ nhìn thấy một mình Phương Vũ Đồng đi vào, không kìm nổi hỏi:

– Dật Phi đâu?

– Anh ta rời đi rồi. Nhân viên phục vụ nói anh ta đã trả phòng.

Vẻ mặt Phương Vũ Đồng đầy kinh ngạc:

– Cháu đuổi theo nhưng lại không nhìn thấy anh ta.

Trong lòng thì có chút oán giận. Anh chàng Lâm Dật Phi này đúng là có tính cách cổ quái. Khó lắm mới có được hảo cảm của ông nội, vậy mà hắn lại rời đi không một lời nói.

Ông cụ Phương hơi sửng sốt:

– Cậu ta trở về Giang Nguyên à?

Phương Vũ Đồng chỉ có thể lắc đầu:

– Cháu cũng không rõ lắm. Kỳ nghỉ lễ còn chưa qua một nửa, nếu như là đi du lịch, bình thường sẽ không về sớm như vậy. Ông nội không cần phải lo lắng, cháu có số điện thoại di động của anh ta.

– Vậy thì tốt. Gọi điện hỏi cậu ta xem hiện tại cậu ta đang ở đâu.

Ông cụ Phương vội vàng nói.

– Sao ông muốn gặp hắn gấp như vậy. Chẳng lẽ là vì khối ngọc đó?

Phương Vũ Đồng không kìm nổi hỏi.

– Đúng vậy, vài chục năm trước ta đã từng nhìn thấy qua một khối ngọc như vậy. Tuy nhiên khối ngọc kia lại có hình Loan Phượng khi ánh sáng mặt trời chiếu tới, chứ không phải là Bàn Long.

Không biết vì sao, vẻ mặt của ông cụ Phương lại trở nên kích động.

– Loan Phượng? Là tên một loại chim à?

Phương Vũ Đồng chưa từng nghe ông nội nhắc tới chuyện cũ, liền tò mò hỏi.

– Loan cũng là một loài chim phượng. Màu đỏ gọi là Phượng, màu xanh gọi là Loan, màu vàng gọi là Hạc Sồ, màu trắng gọi là Thiên Nga, màu tím gọi là Tấn Nỗ.

Ông cụ Phương chậm rãi nói, thuộc như lòng bàn tay.

– Màu xanh gọi là Loan?

Phương Vũ Đồng nhìn thoáng qua cổ ngọc trong tay của ông nội.

– Ánh sáng bên trong khối ngọc kia cũng có màu xanh.

Đương nhiên, trong mắt cô, những thứ đó chỉ là truyền thuyết. Chẳng qua nếu ông nội đã thích, thì cô cũng phụ họa theo đuôi.

– Ừ.

Ông cụ Phương gật đầu:

– Sách cổ có ghi, Bàn Long cao bốn trượng, có màu xanh đen, huyết trắng có máu như gấm. Theo truyền thuyết thần thoại, thì Loan Phượng và Bàn Long là một đôi.

Nói tới đây, ánh mắt của ông cụ Phương mang chút thống khổ nhìn khối cổ ngọc.

Phương Vũ Đồng không chú ý tới, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó:

– Vậy khối ngọc mà ông nội nhìn thấy mười mấy năm trước có phải là cùng một đôi với khối ngọc này?

Ông cụ Phương cúi đầu, nhìn chằm chằm vào cổ ngọc, giống như muốn che giấu cái gì đó.

– Đúng vậy. Khối ngọc mà năm đó ta nhìn thấy đúng như lời cháu nói. Mà người kia cũng đã từng cứu ta một mạng.

Lúc nói tới người kia, vẻ mặt của ông cụ Phương vô cùng kỳ quái, kính trọng, ngưỡng mộ, lại giống tưởng niệm.

– Người nọ là ai?

Phương Vũ Đồng truy vấn:

– Cháu có quen không?

– Vài chục năm trước cháu còn chưa ra đời, làm sao mà quen được?

Ông cụ Phương ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, sau một lúc lâu mới nói:

– Vũ Đồng, cháu thu dọn hành lý đi, hôm nay chúng ta khởi hành tới Giang Nguyên luôn!

– Vừa tới đây đã đi Giang Nguyên?

Phương Vũ Đồng giật mình:

– Ông nội, không phải ông nói mấy ngày nay còn muốn đi ngắm cảnh xung quanh đó sao?

– Ngắm gì mà ngắm, lúc nào quay lại đây mà chả được.

Ông cụ Phương lắc đầu.

– Ta nhất định phải làm cho rõ ràng, vì sao Lâm Dật Phi có được khối ngọc đó, bằng không trong lòng ta sẽ không yên.

Khuôn mặt của ông cụ Phương hơi đỏ lên rồi ho khan hai tiếng.

Phương Vũ Đồng có chút lo lắng tới sức khỏe của ông nội, nên cô không kiên trì nữa, lấy di dộng gọi cho Lâm Dật Phi, nhưng bên kia tắt máy, đành phải đi ra ngoài tìm nhân viên phục vụ nhờ sắp xếp hai vé xe lửa tới thành phố Giang Nguyên. Mặc dù đi máy bay nhanh hơn, nhưng ông nội vốn không thích ngồi máy bay, cho nên Phương Vũ Đồng mới lựa chọn xe lửa.

Ông cụ Phương đợi cho Phương Vũ Đồng ra khỏi phòng, ánh mắt lại chuyển sang cổ ngọc trên tay, lẩm bẩm nói:

– Năm mươi năm rồi, rốt cuộc đã tìm được khối ngọc mà cô nói. Nhưng Quân Ức, cô đang ở đâu?

Phương Vũ Đồng chắc hẳn cho rằng Lâm Dật Phi sẽ ngồi xe lửa trở về Giang Nguyên, và cũng vì ông nội xưa nay không ngồi máy bay, cho nên cô đã mua vé xe lửa. Chỉ có điều không lại không ngờ rằng giờ này Lâm Dật Phi đang ngồi ở phòng chờ tại sân bay, thần sắc cũng vô cùng kích động giống như ông cụ Phương vậy.

Thế gian này có rất nhiều chuyện ngẫu nhiên mà ta không đoán trước được. Nếu như Lâm Dật Phi không vội xuất hành, mà gặp ông cụ Phương thêm một lần rồi mới đi, thì có lẽ cái kết về sau cũng là một cái kết khác. Nếu như hắn không gặp Du Lão Thử, rất nhiều chuyện về sau có khả năng không xảy ra. Chẳng qua ông trời đã sắp đặt, bạn không có khả năng chối bỏ. Đến khi ngươi bỗng nhiên quay đầu, mới phát hiện cho dù đã trải qua những khó khăn trắc trở, thống khổ đến suy sụp, thì khởi điểm và chung điểm vẫn nằm trên một đường thẳng mà thôi!

Lâm Dật Phi ngồi bất động trong phòng chờ của sân bay, nhìn về phía trước, giống như đang chờ một người đó nào.

– Các vị hành khách chú ý, các vị hành khách chú ý, còn mười phút nữa chuyến bay 913 sẽ cất cánh. Mời mọi người chuẩn bị lên máy bay.

Trên loa vang lên tiếng thông báo.

Lâm Dật Phi vẫn không nhúc nhích ngồi yên ở đó, trong đầu vang lên cuộc nói chuyện với Du Lão Thử, đó là một dũng quần rất lớn (*)!

(*) Nơi những hình nộm được chôn chung với người chết.

Trước ngực không hiểu vì sao đau đớn, ánh mắt của Lâm Dật Phi trở nên có chút buồn bã!

– Cậu Lâm, hóa ra cậu đến rồi. Trên đường kẹt xe nên tới chậm, thật là có lỗi.

Một người còm nhom, mặc đồ tây màu đen, cầm một cái cặp da có vẻ đắt tiền, đi tới trước mặt Lâm Dật Phi, mỉm cười nói.

Lâm Dật Phi cười đáp lại:

– Không muộn lắm đâu, máy báy còn chưa cất cánh cơ mà. Cho dù có trễ chuyến bay, chỉ cần có địa chỉ, lần sau vẫn có thể đi.

Hắn nửa vui đùa, nửa tự giễu.

“Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân” câu nói này rất có đạo lý. Ông già trước mặt này thoạt nhìn giống như một người làm ăn thành công. Nhưng đâu có ai biết, ông ta chính là Du Lão Thử, tiếng tăm lừng lẫy trong giới trộm mộ. Tuy nhiên, thân phận bên ngoài của ông ta lại là một chuyên gia khảo cổ!

Đương nhiên ông ta phải có vài phần bản lĩnh mới làm được tới thân phận này. Mặc dù ông ta chưa từng học một trường nào về khảo cổ, nhưng chỉ cần dựa vào việc ngửi ngửi một cái liền biết đồ cổ đó thuộc niên đại nào, tuyệt chiêu đặc biệt này cho dù là giáo sư khảo cổ bảy mươi, tám mươi tuổi cũng không bằng.

Rất nhiều người mời ông ta làm chuyên gia giám định. Nhưng nghề nghiệp chính của ông ta là khảo cổ, trộm mộ chỉ coi như là một sở thích. Lâm Dật Phi biết được những điều này là qua những cuộc nói chuyện phiếm với ông ta.

Du Lão Thử tươi cười, chân thành nhìn Lâm Dật Phi:

– Cậu Lâm, chúng ta đi thôi. Tuy cậu có rất nhiều thời gian rảnh, nhưng người như tôi lại không rảnh rỗi như vậy. Hơn nữa, tuy chỗ kia không bay đi được, nhưng nếu chúng ta không đi, máy bay sẽ bay mất.

Lâm Dật Phi đột nhiên phát hiện Du Lão Thử cũng là một người thú vị, liền gật đầu, đứng lên cầm hành lý. Tương đối mà nói, tình hình hiện tại hắn giống như một người hầu đi bên cạnh Du Lão Thử vậy.

Hai người không nhanh không chậm đi tới cửa vào máy bay. Lâm Dật Phi giống như vẫn đang suy nghĩ cái gì đó. Du Lão Thử thấy sắc mặt của hắn có chút âm trầm, cũng không dám chủ động tới gần. Bỗng nhiên, một cô gái có dáng người thướt tha lọt vào tầm mắt. Mặc dù Du Lão Thử đã già, nhưng tâm không già, cho nên không kìm nổi cố nhìn thêm một cái. Ông ta có chút tán thưởng với vẻ ngoài của cô gái đó. Chẳng qua, cô ta có vẻ lạnh lùng, đầy băng hàn.

Một mùi hương xông vào mũi, làm cho Lâm Dật Phi thiếu chút nữa hắt hơi. Lúc hắn quay đầu nhìn người thiếu nữ, thiếu nữ kia đã đi qua, hắn chỉ nhìn hấy một bên mặt.

Sắc mặt Lâm Dật Phi đột nhiên biến đổi, trong mắt lóe lên hào quang. Hai tay không tự chủ được nắm chặt, cố gắng kiềm chế.

Du Lão Thử vốn tưởng rằng đây là phản ứng của người trẻ tuổi khi nhìn thấy gái đẹp, nên không để ý. Lâm Dật Phi không phải là hòa thượng, có phản ứng như vậy là bình thường.

Chỉ có điều nhìn thấy thần sắc cổ quái trên mặt hắn, tuyệt đối không giống là háo sắc, không khỏi kéo áo hắn:

– Cậu Lâm, làm sao vậy?

Lâm Dật Phi vẫn nhìn chằm chằm vào sau lưng của thiếu nữ kia, nghe thấy Du Lão Thử gọi, mới hồi phục tinh thần:

– Tại sao lại là cô ta?

– Cô ta là ai? Người quen à?

Du Lão Thử vẫn luôn cảm kích Lâm Dật Phi, cho nên mới quan tâm hỏi han. Chỉ có điều vẻ mặt của Lâm Dật Phi hiện tại vô cùng cổ quái, giống như không phải gặp lại người cũ, mà là kẻ thù vậy!

– Không phải cô ta, chắc chắn không phải cô ta!

Lâm Dật Phi không ngừng lẩm bẩm:

– Làm sao cô ta có thể tới được đây! Nhất định là mình nhận lầm người, hoặc là dung mạo của hai người có chút tương tự mà thôi.

Chỉ có điều, trong giọng nói đầy vẻ nghi hoặc, mang theo một chút hoảng hốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.