Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 33




– Nói ngươi đấy, đi dịch lại đây một chút đi.

Người nọ thấy Lâm Dật Phi vẫn không nhúc nhích, lớn tiếng quát:

– Nhanh lên, nếu còn lề mề có tin ông bắn vỡ sọ không hả.

Đột nhiên Lâm Dật Phi hiểu rõ chuyện gì xảy ra, người này có khả năng nhìn thấy vật trong bóng tối, nhưng lại không phải là cao thủ võ công. Ông ta luôn miệng nói một súng bắn bể đầu mình, nhưng chỉ là thủ thế, hiển nhiên lừa gạt mình cho rằng mình không thể nhìn thấy, nghĩ tới đây, khóe miệng không khỏi mỉm cười. Nhưng người nọ lại nhìn thấy rất rõ ràng, nghiêm nghị quát:

– Ngươi cười cái gì?

– Tôi chỉ cảm thấy cây súng trên tay ông rất kỳ quái, chẳng lẽ nó tàng hình sao?

Lâm Dật Phi nhàn nhạt hỏi.

Người nọ sững sờ, kêu lên thất thanh:

– Ngươi có thể nhìn thấy ta?

– Tôi không những có thể nhìn thấy trên tay ông không có súng, còn có thể nhìn thấy một cái nốt ruồi trên mặt ông, năm nay là đại hung, nói không chừng có tai ương đẫm máu.

Lâm Dật phi chậm rãi nói:

– Du Háo Tử, từ khi chia tay đến giờ vẫn ổn chứ?

Người nọ nghe Lâm Dật Phi nói ra tên mình, không chịu được mà lùi về sau hai bước.

– Ngươi là ai, ngươi... làm sao biết ta?

Trong lòng Lâm Dật Phi thấy buồn cười, hắn biết mình đoán không sai. Theo những gì hắn biết, trong nửa tháng này, có hai nhóm người tiến vào mê cung dưới mặt đất, hơn nữa đều có quan hệ với Nghiêm tiên sinh, sau khi Nghiêm tiên sinh và Cao Kiều phá mìn, cơ hội chạy trốn gần như bằng không, ngài Lãnh đã bị Nghiêm tiên sinh giết chết, Cổ Ý chết trên tay của ông Bao. Người trước mắt này rõ ràng không phải ông Bao, người này từ trên xuống dưới khoác bộ quần áo kiểu chuột, đây là một loại trang bị trộm mộ chuyên nghiệp. Hai nhóm người này ngoại trừ Kế Béo và Cổ Ý, còn lại một người trộm mộ duy nhất chính là Du Lão Thử, người mà Nghiêm tiên sinh đã từng nói đến nửa tháng trước đã đến đây!

Người này bộ dạng có chút già nua, vẻ mặt lại có chút gian xảo, hơn nữa cả người mặc quần áo kiểu chuột, rõ ràng nhìn giống như chuột, vì vậy muốn đoán được thân phận người này không khó, với lại ông ta đã tiến vào mê cung hơn nửa tháng, nhưng vẫn không chết đói, cũng xem như là một kỳ tích nhỏ.

Du Lão Thử thấy Lâm Dật Phi im lặng không nói, trong lòng có chút bối rối, thử hỏi:

– Là Nghiêm tiên sinh cho ngươi vào sao?

– Nghiêm tiên sinh?

Lâm Dật Phi thản nhiên nói:

– Ông cách nơi bị nổ không xa, chẳng lẽ không biết bây giờ ông ta đã hóa thành tro bụi.

– Cái gì?

Du Lão Thử kêu lên thất thanh:

– Hắn đã chết, ta không tin! Ngươi đang lừa ta!

Tinh thần Du Lão Thử có chút điên cuồng, Lâm Dật Phi có thể hiểu được, hiện tại điều đang chống đỡ cho Du Lão Thử tồn tại là Nghiêm tiên sinh biết ông ta đang ở dưới lòng đất, và người có thể cứu ông ta trong cái mê cung này cũng chỉ có thể là Nghiêm tiên sinh. Mặc dù biết hi vọng này khá xa vời, nhưng nó cũng là hi vọng, vậy mà bây giờ bỗng nhiên bị cắt đứt, khó trách tinh thần của ông ta trở nên như vậy.

Gào thét điên cuồng một hồi, Du Lão Thử cũng bình tĩnh lại, thở hổn hển từng hơi, nhìn chằm chằm Lâm Dật Phi.

– Ngươi có quan hệ gì với Nghiêm Triêu Minh? Tay nghề của ngươi cũng không tệ, chỉ là dùng hơi nhiều sức, nếu có thể phát triển tốt, thì rất có triển vọng.

Suy nghĩ một chút, ông ta bổ sung một câu:

– Đó là nếu có thể đi ra ngoài.

Nói đến đây, Du Lão Thử chầm chậm ngồi xuống, có chút hối hận vì vừa la to, việc bây giờ ông ta có thể làm chính là tiết kiệm thể lực để chết muộn một chút, tâm tình vừa rồi hơi kích động, khiến bây giờ bụng kêu “xì xèo”.

Thời điểm nổ mìn, ông ta cách quá xa, chỉ cảm thấy dưới chân rung rung không dứt, trong lòng cực kỳ sợ hãi, nghĩ thầm lần này hẳn bị chôn sống nơi đây. Đợi cho tiếng nổ chấm dứt, ông ta mới thấm thỏm mà chạy lại, vừa hay nhìn thấy Lâm Dật Phi chui từ dưới đất lên, lúc này mới muốn hỏi thăm chút tình hình phía bên đó.

– Nghiêm Triêu Minh?

Lâm Dật Phi suy nghĩ, hơn phân nửa là tên của vị có tên là Nghiêm tiên sinh kia.

– Tôi không có quan hệ gì với ông ta, đúng rồi, trong nửa tháng này ông ăn cái gì?

Hắn có chút kỳ quái. Hắn chắc chắn một trăm phần trăm, trong mê cung này không có bất cứ thứ gì có thể ăn.

Du Lão Thử cười lạnh lùng, nhe răng:

– Đương nhiên là thịt người, ngươi cho rằng còn có thể ăn cái gì?

Lâm Dật Phi nhìn ông ta một lúc, mới nói:

– Vậy vừa rồi ông muốn khống chế tôi, có phải do lương thực không đủ? Muốn ăn thịt của tôi?

Du Lão Thử rùng mình một cái, thấy Lâm Dật Phi lạnh lùng nhìn mình, không khỏi hối hận vì nói ra lời này.

– Không phải, ăn thịt người nhiều ngày như vậy, ta cũng ngán rồi, ngươi đi đi, ta bây giờ chỉ nghĩ đến người thôi là muốn ói.

– Ông không nói tôi còn không biết…

Lâm Dật Phi thản nhiên nói:

– Ông vừa nhắc tôi mới nhớ, thịt người cũng có thể ăn được, ai biết lúc nào có thể thoát ra ngoài, ông tuy hơi gầy, nhưng ăn tiết kiệm một chút, nếu tôi giết ông lấy thịt ăn, xem ra còn có thể duy trì mười ngày nửa tháng.

Hắn chậm rãi bước lên một bước, Du Lão Thử bỗng nhảy dựng lên, liên tục lui về sau.

– Ngươi đừng lại đây, ngươi muốn làm gì? Thịt người không ăn được, ta lớn tuổi, thịt vừa già vừa chát, vừa chua vừa thối, ngươi đừng có chủ ý lệch lạc gì.

Du Lão Thử quay người muốn chạy trốn, nhưng lại sợ chọc giận Lâm Dật Phi, ông ta khó khăn chịu đựng nửa tháng, thể xác và tinh thần sớm đã trở nên tiều tụy, mệt mỏi không chịu được. Nhìn thân thể Lâm Dật Phi khỏe mạnh, muốn đuổi kịp ông ta để làm thịt không hề khó, việc cần làm nhất lúc này là khiến hắn bỏ đi ý nghĩ ăn thịt người trong đầu ra.

Du Lão Thử vốn nói dối để đe dọa, muốn Lâm Dật Phi sợ hãi mình, không nghĩ tới hoàn toàn ngược lại. Vừa nghĩ tới bộ xương khô của mình không được chết già, thì lại sắp bị người này ăn sống, ngay cả lông tơ cũng dựng đứng lên.

Lâm Dật Phi đi tới cách ông ta ba bốn bước, cuối cùng dừng lại, quan sát gã một hồi, lắc đầu nói:

– Giết ông không hay.

Du Lão Thử vui mừng quá đỗi, gật đầu liên tục nói:

– Ngươi nói không sai, giết ta sẽ khiến ngươi cô đơn, một mình ngươi thì có cái gì hay. Tuy ta không có bản lĩnh gì, nhưng ít nhất còn có thể nói chuyện phiếm giải buồn với ngươi.

Chứng kiến Lâm Dật Phi cao lớn, lúc đi tới, mình chỉ đứng tới cái cằm của hắn, trong tâm Du Lão Thử lại càng sợ.

– Ý tôi không phải thế.

Lâm Dật Phi cười lạnh, trừng mắt Du Lão Thử:

– Tôi cảm thấy tốt nhất chỉ nến cắt một miếng thịt của ông, để ông còn sống, như vậy thịt sẽ tươi hơn, người vừa chết, qua vài ngày, thi thể sẽ bốc mùi, ông nói tôi nói đúng không?

Du Lão Thử nghe hắn nói sinh động như thật, tý nữa thì nôn ra, nói hắn nói đúng tuyệt đối không được, lại không dám nói hắn không đúng, lăng trì? Đột nhiên trong đầu xuất hiện ý nghĩ này, kêu một tiếng quái dị, quay đầu bỏ chạy, mới chạy hai bước, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, chút nữa đâm đầu vào Lâm Dật Phi, Du Lão Thử quỳ xuống đánh bịch một cái:

– Ta xin ngươi, ngươi đừng ăn ta, ta tuyệt đối có ích với ngươi?

– Có ích cái gì?

Lâm Dật Phi nhàn nhạt hỏi.

– Ta biết nơi này có nước.

Du Lão Thử vội vàng nói:

– Có ăn tuy sống được vài ngày, nhưng không có nước uống, vài ngày sẽ chết, chỉ cần ngươi cam đoan không ăn ta, ta có thể nói cho ngươi biết vị trí nguồn nước. Người làm sao có thể ăn thịt người chứ, đây không phải hành vi của súc sinh sao?

– Cho dù không uống nước, ta có thể uống máu của ông.

Lâm Dật Phi nở nụ cười:

– Ông nói ăn thịt người là súc sinh, khoảng thời gian trước không phải ông ăn rất ngon sao, nếu không sao có thể sống lâu như vậy.

Du Lão Thử rùng mình một cái, không dám hoài nghi hắn không có năng lực chứng thực điều này, nghe giọng Lâm Dật Phi hơi buông lỏng, ông ta vội vàng nói:

– Vừa rồi là ta dọa ngươi, ta thề với ông địa, cả đời này ta chưa từng ăn thịt người. Nói thật với ngươi, đi chung với ta tổng cộng ba người, Cổ Đổng Thương bị hai tên thuộc hạ của Nghiêm tiên sinh giết, ta chạy nhanh mới không bị hai người bọn chúng làm thịt.

– Sau đó?

Lâm Dật Phi hỏi.

Trong lòng Du Lão Thử khẳng định.

– Người anh em này, xin hỏi tên cậu?

Trước mắt làm tốt quan hệ với vị hung thần này là quan trọng nhất, tuy tuổi của ông ta quá dư để làm cha của Lâm Dật Phi, nhưng nơi này không bàn tuổi tác chỉ bàn thực lực.

– Lâm Dật Phi.

– Tên rất hay, tên rất hay, phi phàm thoát tục.

Du Lão Thử nịnh bợ, làm ra vẻ tán thưởng.

– Bớt nói nhảm đi, nhanh vào vấn đề chính, bây giờ hai người kia thế nào?

Lâm Dật Phi tức giận cắt ngang lời nịnh hót của Du Lão Thử.

– Không tới hai ngày, bọn chúng liền phát điên, nổ súng mà như đốt pháo, còn vài viên đạn đều đưa vào trong người đối phương.

Du Lão Thử lo sợ nhìn Lâm Dật Phi:

– Nhưng nơi bọn chúng chết, tôi chưa đi qua, tôi thật sự không ăn thịt người, ông trời làm chứng, tôi mà nói dối, sẽ bị trời đánh, thật sự, ai ăn thịt người, người đó bị trời đánh.

Đương nhiên, ông ta thề có chút kỹ xảo, hi vọng Lâm Dật Phi thật sự tin lời ông ta, bỏ đi ý nghĩ ăn thịt người trong đầu.

– Tôi có thể không ăn thịt ông…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.