Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 10




Edit: Tùm | Beta: Tiếu

Lúc Lam Khê Các đến đã không còn sớm, các đối thủ truyền kiếp như Trung Thảo Đường, Mưu Đồ Bá Đạo, Gia Vương Triều đã tề tựu đông đủ. Lam Hà ngó nghiêng xung quanh, nếu là nhân vật bình thường thì tất nhiên khó mà nhận ra, nhưng người dẫn đội đều là cốt cán trong công hội, cùng là thành viên lão làng như nhau, bảo không quen cũng khó.

Tuy là đối thủ cạnh tranh hễ gặp nhau là quất, nhưng giờ dù chơi game online thôi cũng đầy tinh thần nghề nghiệp kiểu “đối thủ trên sân, hết trận bạn thân” y chang các tuyển thủ nhà nghề luôn. Lúc cướp BOSS thì chả nể nang bố con thằng nào, nhưng khi không còn đứng trên sân đấu, đôi bên lại tán gẫu như chưa hề hai bờ chiến tuyến, chuyện này cũng chẳng có gì mới lạ.

Lam Hà thấy các dẫn đội của mấy nhà kia đang túm tụm tám chuyện, bèn tới gần chào hỏi.

“A, Lam Kiều, lâu rồi không gặp nha?”

Cả đám cũng nhao nhao chào lại. Hiện giờ Lam Hà ít dẫn đội đánh BOSS, thành thử cũng ít xã giao với các công hội khác, đương nhiên cũng trở thành “đã lâu không gặp.”

“Ừ…” Lam Hà đáp, cũng chẳng giải thích dài dòng mà vào thẳng chủ đề: “Tình hình thế nào rồi?”

“Hạ Vũ vừa đến đã quất BOSS, giờ đang bị quây, đành phải đâm lao thì theo lao chứ sao, đã ra không được nếu không giết BOSS thì bị BOSS giết thôi? Chẹp, đau quá đau.” Vài người đưa ra kết luận như vậy sau khi quan sát.

“Ồ…” Lam Hà đáp lại nhưng cậu cứ cảm thấy có gì đó kỳ kỳ, chưa kịp nghĩ kỹ thì Cúc Bách Nhật của Trung Thảo Đường đã lên tiếng: “Kể ra có hơi bị nhiều công hội đến đấy nhỉ, xem chừng phải tốn kha khá đây.”

Quả là hơi bị nhiều công hội thật.

Hạ Vũ, Việt Vân, Chiêu Hoa, Nghĩa Trảm Thiên Hạ, những 4 nhà chạy đến ngay lúc tranh cướp BOSS, trường hợp này hơi hiếm gặp. Tuy mấy nhà này không tạo nên nguy cơ gì, nhưng dôi ra tận 4 nhà, bên công hội lớn bọn họ cũng chừng đó, tất cả đều muốn tự mình đơn đả độc đấu, thật là một cục diện đau đầu. Bởi muốn tìm ra thời điểm chính xác để xông lên dây máu ăn phần quả rất khó. Bởi ai cũng mong mình sẽ là người ra tay cuối cùng để hốt gọn một mẻ, nhưng thanh máu của BOSS lại chẳng đợi kẻ nào, nhà nào sẽ thiếu kiên nhẫn ra tay cướp trước đây?

Đương nhiên chả ai ngu mà đi thảo luận vấn đề này cả, đây chính là thủ đoạn mọi người chuẩn bị thi triển, nào có lý lại đi bàn bạc xem chúng ta nên đánh thế nào?

Hạ Vũ ở bên kia đang quần thành một đống, BOSS lại không hiện thân, chẳng qua bóng của Người Về Từ Biển Đêm Cam Liệt vẫn khá rõ ràng, Lam Hà dễ dàng tìm thấy. Kiểm tra lượng máu thấy đã vơi không ít. Lại nhìn trái ngó phải, các công hội đều đang âm thầm chờ đợi thời cơ.

Một đám vốn đang túm tụm nói chuyện, sau khi Lam Hà đến tán gẫu mấy câu đều đã quay lại trận địa nhà mình. Các nhà bắt đầu đề phòng nhau, đồng thời ngầm tính toán xem nên phát động tấn công vào thời điểm nào. Cùng lúc đó, Lam Hà bắt đầu nhận được một loạt tin nhắn, từ chính mấy kẻ dẫn đội kia, Mưu Đồ Bá Đạo thì đề nghị cùng nhau hợp tác bóp nát Trung Thảo Đường. Trung Thảo Đường thì mách rằng Gia Vương Triều mới vừa gửi tin bảo tụi tui liên kết đối phó mấy ông nè, tụi tui méo thích hành vi này nên là chúng mình bắt tay mần gỏi tụi nó đi. Sau đó, liền có tin từ Gia Vương Triều bắn tới kêu anh em liên minh cái nhề? Rồi hè nhau quất thằng Mưu Đồ Bá Đạo…

Lại tới nữa…

Lam Hà nhìn đủ loại mời mọc bỗng thấy quá sức mệt mỏi. Cậu chẳng còn tha thiết tham gia kiểu cạnh tranh hai mặt này nữa, nhưng muốn cướp BOSS lại chẳng thể thoát khỏi. Nhất là kiểu hòa thuận ngoài mặt khi trận đấu chưa bắt đầu này, thà cứ xông vào hỗn chiến còn đỡ mệt tâm hơn.

“OK”

“OK”

“OK”

“OK”



Lam Hà đã quá ngán ngẩm, cũng chả thèm phân tích xem có chọt được cơ hội nào để lợi dụng giữa đống tin nhắn đó không, cuối cùng hời hợt đáp ứng tất.

Rốt cuộc, máu BOSS cũng còn 1/4. Bình thường thì lúc này đã có thể ra tay. Nhưng lần này các công hội lớn đều rất bình tĩnh. Họ muốn tặng cơ hội này cho Việt Vân, Chiêu Hoa, Nghĩa Trảm Thiên Hạ xông vào trước.

Nhưng đời méo như mơ, các chiến đội và công hội nhỏ còn bình tĩnh hơn các công hội lớn nhà họ nhiều, nhìn máu tụt đến mức này rồi còn ra vẻ ta đây bình chân như vại đách thèm ra tay.

“Móa… cắc ké thì cũng chỉ là cắc ké thôi, lại còn muốn cướp BOSS hoang dã à? Có biết luật không đấy?” Bên phía công hội lớn đã có người phỉ nhổ. Kỳ thật ở trong mắt người bình thường, thì Việt Vân, Chiêu Hoa, Nghĩa Trảm Thiên Hạ nào có phải là hạng cắc ké gì cho cam? Nhưng ở trước mặt các ông lớn, tự khắc trở thành công hội nhỏ. Còn những công hội mà do người chơi tự lập ra có hàng chục đến trăm người thì… Đấy mà là công hội hả?

Cắc ké quá mức điềm tĩnh, làm các ông lớn đứng ngồi không yên. Chẳng lẽ họ lại ra tay trước để cắc ké đứng sau chờ thông ass? No way, mất mặt lắm, tiếp tục chờ thôi.

Thế là các công hội lớn tiếp tục bất động, nhìn thanh máu BOSS từ từ giảm xuống. Lại ngó sang các công hội nhỏ vẫn im hơi lặng tiếng, sốt ruột đến mức muốn phái người tới nhắc nhở lắm rồi: Ê này, không đánh là đách xơ múi được gì từ BOSS này đâu đấy.

BOSS còn 1/4 máu, 1/5, rồi 1/6…

Bất động, bất động, vẫn bất động.

Công hội nhỏ đứng vững như Thái sơn, công hội lớn thì như ngồi trên đống lửa. Rốt cuộc cũng có người bừng tỉnh: có mặt chúng ta ở đây, tụi nó nào dám di chuyển?

Chí phải, nhất định là thấy chúng ta tới nên rét đến không dám ho he rồi…

Vừa có người tự cho là thế, ba công hội nhỏ kia bỗng đột ngột xông lên.

“Móa.” Người vừa có suy nghĩ kia cảm thấy như bị tát cho lệch mặt, xấu hổ bỏ mọe.

Ba công hội nhỏ đứng im thì thôi, vừa di chuyển đã ùn ùn như vũ bão, nguyên một đám giơ dao giơ kiếm xông thẳng tới chỗ Hạ Vũ.

Đúng, đúng rồi.

Đánh đi, đánh mạnh vào, sau đó để ông đây tới xử luôn một thể.

Các công hội lớn rất hả hê, đồng thời cũng âm thầm điều phối người, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào. Cướp BOSS, tấn công các công hội có ý đồ tranh đoạt, đề phòng các công hội đến phá… Nhiều việc phải làm lắm đó, không phân chia rõ ràng sao được?

Kết quả là mọi người nhận ra có gì đó sai sai.

Phải, sai rồi, sai quá rồi, sao cả ba nhà cùng nhào vào mà thanh máu của Người Về Từ Biển Đêm Cam Liệt còn tụt nhanh hơn lúc trước?

1/7, 1/8, 1/9… Cuồng bạo.

Đệt mọe, mấy đứa kia, chúng mày phải xử lý Hạ Vũ trước rồi mới cướp BOSS chứ. Ai bảo chúng mày nhanh nhảu đi cướp BOSS như vậy, ở thời khắc này rồi sao cướp thù hận kiểu đó được? Đánh thế, Hạ Vũ chưa đo sàn thì BOSS đã nghẻo mẹ nó rồi. Hạ Vũ chiếm được DPS cao hơn, thì BOSS cũng thuộc về bọn chúng, đù, ngu như lợn, có biết cách cướp BOSS không hả?

Các ông lớn đồng loạt nổi điên, không ngờ đám cắc ké này chả được đếch gì lại còn phá đám, cả lũ vội vàng chuẩn bị ra tay, muốn dạy cho lũ cắc ké không biết cách cướp BOSS kia một bài học.

Nhưng đã quá muộn, chẳng đợi cả lũ kịp xông lên, hệ thống đã thông báo: Công hội Hạ Vũ giết chết chết Người Về Từ Biển Đêm Cam Liệt.

Đờ cờ mờ, ngu thế là cùng a a a a a a a a…

Người của công hội lớn hoàn toàn không ngờ kết cục lại thành ra thế này, tức trào máu họng. Nhưng may đây mới chỉ là BOSS hoang dã cấp 60, ít nhiều cũng chịu đựng được. Kế đó, các công hội lớn muốn xem vẻ mặt của ba bọn ngu kia, đây là cách chúng mày cướp BOSS đó hả? Đây là chúng mày đi đánh hộ Hạ Vũ chứ cướp qué gì, rặt một lũ đần. Giờ đã biết chưa? Sáng mắt ra chưa?

Người của công hội lớn nghĩ vậy nên chẳng buồn đi trút giận, họ cảm thấy ba nhà kia giờ chắc đang khóc không ra nước mắt, hối hận lắm đây, có khi uất đến muốn dộng đầu vào tường cũng nên. Ai ngờ BOSS vừa ngã xuống, thông báo vừa hiện ra, người bên kia cũng lập tức dừng tay, ba thằng cờ hó kia ra đi như chưa hề có cuộc chia ly. Sau đó là Hạ Vũ đi dọn dẹp chiến trường, vừa hoan hô reo hò vừa tỉnh bơ đi ngang qua các công hội lớn.

“Đây là… mọe gì vậy?” Các công hội lớn đột nhiên lại cảm thấy có gì đó không đúng, vài vị đầu não liền tập trung mở hội nghị nhỏ. Nhìn theo bóng dáng bốn công hội đang càng lúc càng xa… Bốn nhà này… Sao đi cạnh nhau nom giống một gia đình thế nhể?

“Người của Hạ Vũ không chết nhiều lắm nhể?” Có người lên tiếng.

“Thế là sao?”

“Ba nhà kia… không tấn công người Hạ Vũ hả?”

“Chả lẽ chúng nó chỉ tập trung đánh BOSS để cướp BOSS thôi ấy hả? Có biết chơi không vậy trời?”

Lam Hà không phát biểu gì, cậu còn đang mải nhìn đoàn người dần đi xa. Đột nhiên nhìn thấy một tên rất kỳ quái giữa đám nhân vật, dáng vẻ mất cân đối, đi giữa đội ngũ, xung quanh vây đầy người.

Lam Hà không thấy rõ ID trên đầu tên kia, nhưng bỗng có một linh cảm, cậu vội vàng điều khiển Lam Kiều Xuân Tuyết của mình chạy lại gần một chút. Vì thế cậu thấy rõ ID trên đầu người nọ, hoàn toàn trùng khớp với linh cảm chẳng lành của mình.

Quân Mạc Tiếu.

“Lam Kiều…” Đám công hội lớn khó hiểu nhìn Lam Kiều Xuân Tuyết đột nhiên chạy ra rồi đứng sững lại, sau đó thấy cậu từ từ quay trở về.

“Bọn kia… là đánh giúp thật…” Lam Hà nói.

“Oắt đờ heo?”

“Bọn nó liên thủ, hiểu chưa? Bốn công hội là một, Hạ Vũ đánh chính, ba công hội khác ra tay vào phút cuối, không phải vì cướp BOSS mà là để đánh BOSS nhanh hơn, chúng ta bị chúng chơi một vố rồi.” Lam Hà nói.

“…”

Tất cả mọi người đều câm nín, lại không thể không thừa nhận những điều Lam Hà nói là sự thật. Bằng không, chỉ lo đánh BOSS mà không quan tâm xử lý người chơi, thật quá không có kiến thức. Tuy họ vẫn gọi mấy nhà đó là công hội nhỏ, nhưng thực sự là công hội nhỏ ư? Đương nhiên không rồi, đó cũng là những công hội dưới trướng của các chiến đội chuyên nghiệp, cũng có mục tiêu và phương hướng cố gắng giống họ, làm gì có không có kiến thức cơ bản nhất? Làm sao lại phạm sai lầm cơ bản như vậy được?

Có sai cũng chính là các công hội lớn sai, là do họ quá khinh địch. Thậm chí còn không thèm lé mắt nhìn đối thủ đã vội tính kế đối phó mấy nhà bên cạnh. Kết quả thì sao? Tính toán của họ thất bại. Để bốn nhà cắc ké xử đẹp BOSS ngay trước mũi các ông lớn là họ, rồi lẳng lặng chuồn êm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.