Nhặt Một Tên Ngốc Là Hoàng Đế

Chương 5




Tiếng hét của nàng làm Lý Khắc Minh vừa ngạc nhiên vừa lo lắng. Nhìn nàng với đôi mắt đỏ hoe, hai nắm đấm xiết chặt lại làm tâm can hắn như lửa đốt. Nhìn lại chỗ nàng vừa nhìn thì thấy có vết đỏ. Chợt hiểu ra mình đã làm điều có lỗi, hắn nhìn nàng bằng con mắt vô tội:

- Nàng.. nàng bình tĩnh nghe ta nói! Chuyện cũng chẳng có gì đâu! Chỉ là Triệu Nhi muội ấy có phần mệt mỏi nên gục đầu vào vai ta thôi! Chắc sơ sảy nên mới dính thôi. 

Uyển Nhã gật gật vẻ bình tĩnh:

- Được là chàng không sai! Chỉ là vô tình thôi! Thế mà nó lại rõ ràng đến thế cơ à? 

Nhìn nàng khóc, Lý Khắc Minh như phát điên lên. Đang định mở miệng xin lỗi thì bị nàng chặn lại:

- Chàng về đi! Ta không muốn nói chuyện với chàng nữa! 

Nàng khóc, đúng là khóc thật rồi. Nàng nằm lên giường, lấy chăn cuộn mình lại, không muốn nhìn nam nhân đằng sau nữa. Hắn không nhìn được nàng như thế, nhưng tạm thời cứ chờ nàng bình tĩnh lại đã. 

- Được rồi! Ta chờ nàng bình tĩnh rồi chúng ta nói chuyện! 

Lý Khắc Minh không nói gì nữa, đi về phía ghế ngồi. Hắn chỉ ngồi đó, nghe từng tiếng nấc nghẹn của nàng. Cũng có phải hắn vô tâm, muốn nàng khóc? Chỉ có điều tính nàng từ trước đến nay rất bướng bỉnh. Nếu không để nàng bình tĩnh mà nói chuyện thì sẽ còn cãi nhau to mất. Mà hắn... thì không thể vì chuyện nhỏ nhặt này mà lại cãi nhau với nàng. Bị người mình thương nhất giận như thể cả thế giới đều sụp xuống vậy! 

Uyển Nhã phải khóc chứ! Con gái chỉ có mỗi đặc quyền hay khóc tại sao không tận dụng? Lý Khắc Minh kia còn ngồi đó không dỗ nàng, có phải đang mong chạy đến bên Triệu Nhi không? 

Tiếng khóc nàng bé lại. Uyển Nhã lén lút mở chăn ra xem Lý Khắc Minh còn ở đó không. Ai ngờ vừa quay ra đã chạm phải ánh mắt hắn đang chằm chằm nhìn nàng. Cũng chẳng hiểu do ngại hay do mất mặt mà nàng chui tọt vào trong chăn không dám nhìn nữa. 

Thấy có vẻ “vật thể” đang buồn kia không còn khóc nữa, an nhàn đi đến bên giường. Hắn ngồi xuống bên nàng, xoay lưng về phía nàng:

- Thực ra cũng không phải là vô tâm mới không dỗ dành nàng. Chỉ là muốn nàng bình tĩnh nhìn nhận sự việc thôi. Ta biết nàng ghen với con bé Triệu Nhi đó! Ta cũng biết nàng không phải vô duyên vô cớ mà ghen. Chơi với Triệu Nhi từ nhỏ, ta hiểu nó tính tình ra sao và cũng hiểu tình cảm nó dành cho ta. Cho nên chuyện lần này nếu nàng hiểu lầm cũng không có gì sai! Ta chỉ hi vọng nàng sẽ tin tưởng ta. Ta không muốn vì chuyện lần này mà cãi nhau với nàng.

Bóng lưng hai người đối lập với nhau. Giọng Uyển Nhã khàn khàn, hỏi:

- Rồi sao nữa? Chàng không định hứa với ta gì sao?

- Ta không phải là không hứa. Trước đây nàng đã kể rằng những con người ở thời các nàng rất chung tình đúng không? Ta khẳng định mình rất rất chung tình với nàng. Ta biết nàng muốn ta hứa sẽ tránh xa Triệu Nhi... nhưng ta không thể. Muội ấy là khách đến nước ta chơi lại là công chúa đối với ta cũng xem là huynh muội. Nếu ta không để tâm đến muội ấy chẳng phải không hợp tình hợp lý chút nào sao? Nàng cũng nên tin ta, ta chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ phụ nàng. Nàng...Sau này chúng ta đừng cãi nhau với mấy chuyện vặt vãnh như thế này nữa nhé?Nghe giọng hắn trầm trầm lại buồn buồn, Uyển Nhã quay lại nhìn bóng lưng hắn. Bóng lưng huy hoàng của một vị thế tử chợt biến mất, thay vào đó là một người mang tâm trạng tẻ nhạt, buồn bã. Nàng nghĩ lại cũng thấy mình có vẻ sai, lời hắn nói cũng là hợp lý. Vòng tay nàng ôm lấy hắn từ đằng sau, má áp vào lưng hắn:

- Thực ra ta cũng rất ghét phải cãi nhau với chàng đâu. Chỉ là vì quá yêu chàng nên mới muốn ích kỉ chiếm hữu. Chàng thử hỏi xem, bao nhiêu nữ nhân giữ nổi bình tĩnh khi nhìn thấy vết son trên áo phu quân mình chứ? Hơn nữa, ta còn tận mắt nhìn thấy cảnh.. chàng ôm Triệu Nhi rời đi. Vòng tay trước giờ là của riêng ta nay lại có một người nữ nhân khác trong đó. Xin lỗi! Ta sai rồi! 

Hắn quay ra đằng sau, nhìn thấy đôi mắt vẫn còn đọng nước của nàng, lấy tay áo lau đi rồi nhẹ nhàng bảo:

- Đó! Như vậy chẳng phải hay sao? Giờ chẳng phải ta với nàng lại như cũ rồi sao? Có đói không? Khóc nhiều chắc mệt lắm nhỉ?

Mũi nàng đỏ, xụt xịt nhìn hắn:

- Đương nhiên! Khóc nhiều không mệt mới lạ. Khóc cũng là hành động, cũng cần dùng lực chứ! Mà có khi nhiều là đằng khác. 

- Vậy sao? Vậy để khi nào có dịp ta sẽ khóc thử xem nhé! 

Câu chọc cười của hắn đã thành công trong việc khiến nàng vui vẻ. Nàng quàng tay lên ôm cổ hắn nũng nịu:

- Chàng cõng ta nhé? Chúng ta đi ăn cơm! Ta thèm ăn cá! 

- Này! Nàng có thấy từ khi nàng vào cung đến giờ, món cá của cả hoàng cung hầu như toàn bị nàng “thiêu rụi” hết không?

- Chàng cấm được ta ăn sao? Mau đi thôi! Ta đói quá! 

---

~~ Sáng hôm sau~~

- Triệu công chúa! Nghe nói Thái tử phi đang ở nhà bếp hoàng cung để chuẩn bị món ăn cho Thái hậu nhân ngày đại thọ của người ạ! Vậy công chúa tính sao ạ?

Triệu Nhi đang trên bàn chải chuốt, nghe người hầu nói xong, tỏ vẻ khó chịu:

-  Sao? Sinh nhật bà già ấy lại đến sớm vậy à! Thật là... nịnh nọt bà ta cũng mệt mỏi lắm ấy chứ? Nhưng cũng không để cho ả Thái tử phi đó lấy lòng hết được! 

Triệu Nhi nói xong thì im lặng nghĩ cách trong sự băn khoăn của cung nữ. Sau một hồi lâu la, ả ta cũng nghĩ ra:

- Bây giờ ngươi đi mới Thái hậu đến nhà bếp đó, nói là có chuyện Thái tử phi cần nói với người. Nhớ mới người tới nhanh nhanh một chút. À! Gọi xong Thái hậu thì gọi luôn Thái tử tới xem đi. Kịch càng đông càng vui mà 

Thấy cung nữ rời đi, ả cũng đứng dậy, hướng về phía  căn bếp mà Tạ Uyển Nhã nàng đang cặm cụi. Triệu Nhi là một con người rất háo thắng, một khi đã ghét ai thì nhất định hãm hại người ấy bằng được. Thực ra, nếu Tạ Uyển Nhã không dành lấy Thái tử thì có lẽ mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn. Chỉ tiếc là... chuyện đó lại không xảy ra. 

Lúc Tạ Uyển Nhã đang cặm cụi làm từng món ăn, không để ý trời để ý đất. Đến nỗi Triệu Nhi bước vào nàng cũng không hay biết. Chỉ đến khi lùi chân lại đụng phải Triệu Nhi, nàng mới xoay người lại:- Triệu Nhi công chúa? Công chúa làm gì ở đây?

Triệu Nhi thấy chẳng có ai ở đây cả, đương nhiên Triệu Nhi sẽ không ngần ngại mà bày tỏ bản chất thật:

- Đến xem ngươi làm gì chứ sao? Bày ba cái trò này lấy lòng người khác! Giả tạo! 

Uyển Nhã sớm đã biết thừa mấy cái loại người như cô nàng này tính tình ra sao. Nàng cũng chẳng chấp vặt nữa, đi đến bên bàn, sắp nốt chỗ thức ăn vào chỗ:

- Sao? Không lấy lòng được nên ghen ghét chạy đến đây ăn vạ? Tốt hơn công chúa trở về tẩm cung đi! Chỗ bếp chật chội đầy dầu mỡ này không hợp với người đâu! 

Triệu Nhi bị đá đểu, lại thấy nàng bê đĩa thức ăn ra tiện tay hất đổ luôn. Đĩa thức ăn bao nhiêu công sức nàng hì hục từ sáng tới giờ đổ bể. 

- Này? Triệu Nhi công chúa, người làm gì thế?

Triệu Nhi đang định chống trả lại thì  thấy bóng Thái hậu đằng xa đi tới, vội vàng lấy dầu nóng cho vào tay mình rồi hét lên:

- AAAAAAAA! 

Uyển Nhã không nói năng gì cũng chẳng lạ lùng. Nàng nở nụ cười khinh bỉ: Đúng là diễn viên tốt mà. Tiếp theo thế nào cũng có người chạy vào cho xem. 

Quả nhiên Thái hậu nghe tiếng vội vã chạy vào với khuôn mặt lo lắng nhìn đôi bàn tay ửng đỏ của Triệu Nhi lo lắng hỏi:

- Có chuyện gì xảy ra thế này?

Triệu Nhi tỏ ra đau đớn, nước mắt lưng tròng chạy đến bên Thái Hậu còn Uyển Nhã thì bình thản cúi đầu hành lễ. Nhìn vào vết thương của Triệu Nhi lại thấy Tạ Uyển Nhã mặc đồ làm bếp, bà nhìn nàng hỏi:

- Uyển Nhã? Con trả lời ta, rốt cuộc có chuyện gì? Sao Triệu Nhi lại bị thương? 

Trong đầu Uyển Nhã dường như hiểu hết kịch bản sắp diễn ra. Rồi Triệu Nhi sẽ nói rằng đừng trách nàng, tại nàng ta bất cẩn làm đổ thức ăn của nàng nên nàng tức giận mới xô nàng ta không may ngã vào chảo mỡ nóng. Rồi tiếp đó lại có người chạy đến hỏi làm sao xảy ra chuyện gì bla blo.

Quả thật là như thế. Triệu Nhi nhìn Thái hậu tội nghiệp:

- Nãi nãi, người đừng trách Thái tử phi. Là con sai, con bất cẩn làm đổ thức ăn của tỉ ấy, tỉ ấy vì tức giận nhất thời nên mới đẩy con, không may lại chạm tay vào chảo mỡ thôi ạ! 

Thái hậu cứ tưởng Triệu Nhi thực sự như thế, vội vàng dồn dập nói hết trách nhiệm về Uyển Nhã:

- Uyển Nhã? Ta biết con cất công làm đồ ăn gì đó. Nhưng cũng không thể vì Triệu Nhi lỡ tay mà đẩy con bé được! 

Đang lúc cao trào thì bóng Lý Khắc Minh chạy đến hớt hải hỏi:

- Có chuyện gì vậy? Ta nghe có tiếng hét? 

Thế là nội dung Triệu Nhi bị nàng hại lại được lặp lại thêm lần nữa. Lý Khắc Minh nghe xong không nói năng gì, nhìn vẻ mặt bình thản của nàng. Hắn thừa biết nàng đâu hơi đi đụng vào con người rắc rối như Triệu Nhi! 

Triệu Nhi ra vẻ “nhân vật bị hắt hủi đáng thương” bảo hắn:

- Minh ca? Huynh đưa muội về cung được không?

Tạ Uyển Nhã cũng ngước lên nhìn hắn, vẻ mặt “ Tùy chàng “. Lý Khắc Minh không nghĩ ngợi gì, kéo Tạ Uyển Nhã đi! 

- Ơ? Minh nhi? Con đi đâu vậy? Không đưa Triệu Nhi về à?

- Bị thương ở tay, không phải ở chân. Người cứ để cô ấy tự về! Con có việc muốn nói với Nhã Nhã! 

Thế là bóng hai người khuất dần, để lại một Triệu Nhi vừa đau vừa tức. Thái Hậu nhìn ả, hỏi han ân cần:

- Ta đưa con về nhé?

Triệu Nhi tất nhiên không thể từ chối, đành lủi thủi cùng Thái hậu ra về.

---

Lý Khắc Minh kéo nàng đi, đến chỗ không có người thì thả tay nàng ra xoay lại nhìn nàng. Uyển Nhã nhìn hắn, tỏ vẻ bâng khươ:

- Được rồi!  Chàng muốn hỏi gì cứ hỏi đi! 

- Ta không muốn hỏi gì cả! Chỉ là muốn nàng bớt nhức đầu vì Triệu Nhi nên mới kéo nàng ra đây. 

Uyển Nhã nhìn hắn vẻ ngạc nhiên:

- Thật là không hỏi? Chàng không tò mò à? Không nghi ngờ sao?

- Không! Ta tin nàng! Vì yêu nàng nên một mực tin nàng! 

  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.