Nhặt Một Tên Ngốc Là Hoàng Đế

Chương 11




- vợ yêu, chịu thua chưa? bây giờ anh mới biết rằng vợ thật tuyệt vời đó – hắn thì thầm vào tai nó làm nó tức phát điên.

- đồ khôn’ n.ạ.n anh muốn chết phải không? có tin tôi đánh anh ba mẹ anh nhận không ra không? thằng khôn’? – nó chữi

- ngoan nào vợ. anh biết là em không nỡ đâu – hắn thì thầm – đi ngủ thôi. không là anh làm gì gì đó em đừng có trách anh ….đó nha.- hắn dâm dê

- đê tiện. bỏ tôi ra coi – nó vùng vẫy

- yên nào, để anh ôm em ngủ – hắn giữ chặt nó

nó vùng vẫy một hồi rồi cũng mệt nên nằm im bắn ánh mắt hình viên kẹo bọc đồng nhìn hắn, hắn tủm tỉm cười nhắm mắt và ôm chặt nó trong lòng, khiến nó muốn thoát ra cũng không thoát nổi. nằm im bất động trong tay hắn và …..ngủ lúc nào không hay. sáng hôm sau tỉnh dậy nó thấy mình vẫn bị hắn ôm trong lòng, tính xông phi cho hắn một cái nhưng lại bị hắn ôm chặt hơn

- yên nào vợ, hãy còn sớm. để anh ôm em thêm chút nữa đi nào. hôm nay để người làm chuẩn bị bữa sáng – hắn vẫn nhắm mắt

- aizzzzzzzi. cái lão hâm này.- nó chu môi chữi

đến khi bữa sáng chuẩn bị song thì hắn mới chịu dậy để nó dậy, nó lao vào phòng vệ sinh không quên nói với hắn

- sang phòng cu Bo kêu nó dậy, nhẹ nhàng thôi, con tôi mà khóc là anh chết chắc đó Huỳnh tổng – nó hăm dọa

- tuân lệnh vợ yêu – hắn dơ tay lên, nó làm cái kiểu muốn ói đáp trả

hên là đêm qua hắn không làm gì nếu không thể nào sáng nay hắn cũng bị nó đánh cho bầm dập cái mặt đẹp trai đó cho coi. sống với hắn thời gian khá lâu rồi mà nó cũng chả có tý ty tình cảm gì với hắn là sao nhỉ? nó chỉ thấy hắn đáng ghét thôi, thế mà bao nhiêu cô gái trẻ xinh đẹp lại cứ muốn có được hắn lẽo đẽo theo hắn. thật là dại dột. nó nghĩ vậy đó.

làm vscn xong nó lên làm vscn và thay đồ cho con trai mình rồi dắt con xuống ăn sáng.

- chú Triệu, hôm nay phiền chú đưa cu Bo đến trường giùm cháu nhé. à mà đi bằng loại xe bình thường thôi, không cần phô trương quá đâu – nó mỉm cười bế con lên ghế và nói

- vâng thiếu phu nhân. – ông quản gia cúi đầu.

- anh đã thuê riêng hai vệ sĩ cho thằng bé rồi, bắt buộc phải theo bảo vệ nó. em không phản đối chứ? – hắn nheo mắt

- aizzzzzzzzzzzzzi cái ………….. mà thôi, nó đi nhà trẻ mà? anh làm gì mà ghê gớm vậy chứ? anh tính dọa chết hết con nhà người ta hay sao mà cho hai vệ sĩ kè kè bên con?- nó quay lại nói với hắn

- thưa thiếu phu nhân, điều thiếu gia nói có lý ạh, nếu bọn bắt cóc tống tiền mà biết thì tiểu thiếu gia sẽ phiền phức, vậy nên …….- ông quản gia nói

- aizzzzzzzzzi, thôi được rồi, tôi mặc kệ mấy người, dẫu làm sao con tôi an toàn là được rồi – nó khoát tay.

- thế chứ. nào ăn sáng thôi – hắn cười híp cả mắt làm nó chỉ muốn đấm vào mặt hắn vài cái cho bõ ghét.

hắn và nó cùng lên xe đến công ty, cu Bo được đưa đi học, nó đã bảo không được phô trương rồi mà cũng còn có tới hai chiếc xe đi theo nữa, thật là làm nó muốn phát điên, làm cứ như cái kiểu tổng thống, đi đau cũng có cả đoàn xe vậy. nhưng thôi mặc kệ đi, dù sao thấy hắn biết quan tâm đến con cũng được rồi.

nó đi cùng hắn bước vào công ty, khi nhìn thấy hắn, thì tất cả các cô gái đều nhìn hắn bằng ánh mắt …..tràn đầy dục vọng và ham muốn < ôi trời, dã man >, e thẹn, và chỉnh sửa lại tư thế, xem lại nhan sắc. hắn vẫn lạnh lùng điềm đạm không để ý đến, hình như trai mặt rồi thì phải. nó nhẹ nhàng bước đi bên cạnh hắn không nói câu nào, khuôn mặt vẫn không chút cảm xúc.

- cô ta là ai thế nhỉ? sao lại vào cùng tổng giám đốc?- thư ký A

- ai biết được? nhìn xấu quá, chưa thấy bao giờ. – thư ký B

- ờ xấu thật, hay là nó lẽo đẽo theo chân tổng giám đốc ăn vạ? – thư ký C

- chắc vậy á. loại người như cô ta thì không thiếu đâu – thư ký A

- tội nghiệp tỏng giám đốc của chúng ta quá – thư ký B

- làm cách nào để loại cô ta nhỉ? nhìn cô ta đi bên cạnh tổng giám đốc tôi thấy tức quá đi, tại sao mình không được đi cạnh mà lại là cô ta chứ? – thư ký C

hàng loạt những lời bàn tan vang lên bên tai hắn, cái bọn vô năng này ngoài việc ngồi nhàn rỗi ra không biết làm gì thì tám chuyện, ngay cả việc của hắn cũng bị bọn này đem lên xào nấu, hắn khựng lại nhìn về phía ba cô thư ký. ánh mắt lạnh lùng khiến ba cô rùng mình nhưng vẫn cố làm dáng đẹp. hắn cầm tay nó kéo đến bên bàn ba cô thư ký mỉm cười, một nụ cười mà theo nó là nụ cười đểu nhất quả đất, mà cũng đúng, cái kiểu cười nhếch môi này của hắn có đánh chết hắn thì hắn cũng không bỏ khi mà hắn sắp đuổi việc một ai đó.

- các cô nói hay quá. vậy hãy trừ khử cô ta ngay trước mắt tôi đi – hắn nói

- dạ. – nuốt nước bọt – anh yên tâm, tụi em sẽ làm giúp anh – hùng hồn

nó nhìn hắn bằng ánh mắt rực lửa, muốn lấy nó ra làm trò cười hay sao chứ? được lắn Huỳnh Nhật Long, anh chết chắc rồi, chuẩn bị tiền và thủ tục để đăng ký tạm trú trên viện dài hạn đi nhé. ba cô thư ký ong~ ẹ.o đi ra khỏi bàn đưa tay tính tát nó kéo tóc nó, …..nó nhanh hơn ba cô kia, nhẹ nhàng xoay người tránh và chụp lấy tay phải của từng người ” rắc ” tiếng xương gãy lần lượt vang lên làm ba cô ả đau đến tái mặt.

- sao? cảm giác thế nào? thoải mái không? các cô có 100% tàn phế tay phải – nó cười khinh bỉ, nhìn nó lúc này thật lạnh lùng và đáng sợ

- cô……- ba cô ả không nói được lời nào

- hay lắm vợ yêu, thế mới đúng là vợ anh chứ? – hắn vỗ tay – còn ba cô, các cô biết đây là ai rồi chứ? cổ là vợ tôi Nguyễn Hoàng Dung cũng chính là tiểu thư tập đoàn Thiên Ưng, các cô nghĩ mình là ai? giám chê vợ tôi xấu? các cô chán sống rồi nhỉ? – hắn nhếc môi lấy điện thoại ra gọi cho ai đó rồi quay sang phía ba cô thư ký – các cô bị đuổi việc. yên tâm tôi sẽ có sắp sếp cho ba cô.

hắn nắm tay nó bỏ đi, để lại đằng sau ba khuôn mặt tái mét không còn một giọt máu. sau khi hắ và nó đi khỏi thì cũng có bốn người đàn ông mặc vet đen đeo kính đen đi vào và tiến về phía ba cô thư ký không nói không rằng một người đi đầu trong bốn người ra hiệu cho ba người còn lại đưa ba cô ả đi.

hắn và nó đi đến đâu thì hàng loạt những ánh mắt ghen tỵ và ngưỡng mộ đi đến đó. nó xinh đẹp, kiêu xa. hắn đẹp trai phong độ. đứng giữa đám đông hắn cầm tay nó

- tập trung lại đây – hắn ra lệnh. tất cả người làm tập trung lại một chỗ nơi có hắn và nó

“-có chuyện gì thế nhỉ?

-không biết, lần đầu tiên thấy lão tổng gọi triệu tập

- không phải lại có chuyện gì nghiêm trọng chứ?

- ai biết, đã thấy thế này bao giờ đâu?

- ba la ba la ba la ……..”

- giới thiệu với mọi người đây là cô Nguyễn Hoàng Dung, cũng chính là vợ tôi, từ nay cô ấy sẽ làm trong công ty chúng ta, mọi người hãy tôn trọng cô ấy như tôn trọng tôi. đừng để tôi nghe hay nhìn thấy bất kỳ một ai khi dễ cô ấy, nếu không hậu quả các người biết rồi đấy. – hắn lạnh lùng nói

- vâng, thưa tổng giám đốc. chào phu nhân – cả đoàn người cùng hô và cúi rạp người

- chào mọi người. tôi là Hoàng Dung, có gì chưa biết mong mọi người chỉ bảo giùm – nó điềm tĩnh trước đám đông, tự tin.

nhìn vào cái khí chất của nó thôi cũng đủ để làm cho mọi người kính nể và coi trọng rồi, xinh đẹp tao nhã, kiêu xa, và đặc biệt có vẻ gì đó hơn người.

- được rồi. tất cả giải tán và không được phép xào nấu chuyện này. tôi nghe thấy ai bàn tán thì coi như ……vĩnh viễn không ngóc đầu lên được. – hắn nói

- rõ ạh. nhưng thưa Huỳnh tổng. cô gái này …….

- các người biết tập đoàn Thiên Ưng đúng không? – hắn lừ mắt

- vâng điều đó ai cũng biết Thiên Ưng là tập đoàn đứng thứ hai toàn quốc.

- vậy tì tốt. cô ấy chính là con gái của chủ tập đoàn đó. vậy được rồi chứ. GIẢI TÁN – hắn trừng mắt. thật phiền mà, không giới thiệu rõ thì không được mà càng nói thì tính tò mò của con người lại càng cao không có giới hạn.

nói đến Hoàng Dung con gái của ông chủ tập đoàn Thiên Ưng thì ai mà chả biết cái thành tích của cô, thông thạo hàu hết các thứ tiếng, đạt bằng xuất xắc mấy trường đại học có tiếng toàn thế giới khi mới ở tuổi 22 cách đây 2 năm. và đã từng có một dự án kinh tế làm chấn động cả giái kinh doanh trong vòng vài năm về trước. tóm lại Hoàng Dung là một người hoàn hảo về mọi mặt. khi nghe đến cái tên thì ai cũng phải nể sợ rồi.

nó theo chân hắn vào phòng làm việc. một núi < nói thế cho oai thôi thật ra là một đống hồ sơ cao chất ngất trên bàn > hồ sơ cao chất ngất trên bàn làm việc của hắn đập vào mắt nó. hai người bắt đầu làm việc. hắn đến chỗ của hắn, nó vào chỗ của nó. bật máy tính lên nó bắt đầu kiểm tra trong máy, toàn bộ làm nó muốn phát điên lên, trong máy trống rỗng chẳng có một tài liệu gì cả.

- này – nó kêu hắn

- chuyện gì thế vợ?

- anh thuê thư ký trong thời gian qua để làm gì mà trong mấy trống trơn thế hả? thuê về chỉ để ngắm thôi à? – nó lạnh giọng

- ưkm``.

- đưa mấy tạp hồ sơ kia đây. ném qua đây, anh làm tôi phát điên rồi đấy. – nó trừng mắt

hắn đứng dậy lấy vài tập hồ so đưa cho nó nó cầm mà chính xác hơn là giật lấy từ tay hắn, nhập số liệu và bắt đầu làm việc, nhìn nó làm việc mà hắn choáng ngợp. 4 năm sống với nhau hắn nào có thấy nó động vào máy tính bao giờ đâu mà nó giỏi thế nhỉ? nó lôi trong túi ra một chiếc laptop. hên là nó có chuẩn bị sắn nếu không thể nào cũng bị hắn cha hỏi mọi chuyện trong vòng 4 năm qua.hắn thấy nó lôi cái laptop ra thì thôi, mọi xuy nghĩ câu hỏi trong đầu tan biến ngay lập tức.

- dự án số 6 này không thể đầu tư – nó nói hai tay vẫn làm việc với bàn phím

- tại sao? – hắn nhíu mày

- nó có nguy cơ bị lỗ vốn lên đến 80%. anh thừ biết tập đoàn Phùng thị không có khả năng mà. nếu tiếp tục đầu tư vào dự án này thì tập đoàn chúng ta sẽ phải chịu lỗ một khoản khá lớn, điều này anh nghĩ sao? – nó dừng tay và nhìn về hắn

- để anh sem lại

- tùy anh. – nó nhún vai và tiếp tục công việc của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.