Nhất Lộ Thải Hồng

Chương 81: Ngoại truyện về Cố Nguyên (1)




Bangkok, một thành phố hoa lệ và đồng thời là thủ đô của Thái Lan. Nơi nhóm của Seny đặt chân đến. Vẻ đẹp huyền bí hoa lệ của thủ đô dường như không đủ thu hút những cái đầu rỗng trong lúc này. Tụi nó lái xe về khách sạn tại khu Siam, lúc này đã quá muộn, khoảng tầm 12h đêm, một chuyến đi mệt mỏi cần được nghỉ ngơi nhiều hơn. Seny nhận phòng, cũng không nói gì thêm với những người còn lại, nó chỉ im lặng suốt quãng đường đi. Ngắm nhìn thành phố từ trên cao, vẻ đẹp hoàn hảo, ánh đèn đường phố vàng đậm, huyền ảo, tất cả phản chiếu qua li rượu vang đỏ và đôi mắt màu xanh vô hồn. Theo đến tận đây? Lùng sục kẻ thù mà cả đời nó không thể quên suốt bao nhiêu năm vậy có đáng không? Nó thật sự từng nghĩ mình sẽ buông bỏ, nhưng khuôn mặt dịu dàng của mẹ lại hiện lên chiếm lấy tâm trí trì trệ của nó, cả màu đỏ ghê rợn của máu ám ảnh suốt cuộc đời nó. Bảo nó tha thứ? Vậy giết nó đi. Gió đêm từ trên tầng 25 quả thật rất lạnh, chiếc váy dây đen tuyền chẳng đủ ấm, nhưng nó không có cảm giác, trầm lặng như vậy, không phải là nó, nó trước nay, chưa từng rơi vào trạng thái tuyệt vọng mệt mỏi như vậy. Seny chậm chạp bước vào phòng tắm, xốc lại tinh thần, mặc một chiếc váy ngắn, khoác ngoài cái áo mỏng, nó lao ra khỏi khách sạn. Tuy không thông thạo đường đi ở đây cho lắm, nhưng nó cũng không muốn biến thành con tự kỉ trong phòng.

Khu Siam thật sự là một thiên đường mua sắm, còn nhộn nhịp hơn khi về đêm. Nó lang thang quanh mấy quán ăn vặt, cho đến khi mỏi chân mới chịu tìm đường về khách sạn. À phải, tìm đường về... khách sạn nào ế nhỉ? Đây là đâu nhi? Tiêu, lạc đường rồi còn đâu, nó còn không biết tên khách sạn mình đã nghỉ nữa, à gọi điện cho Kevil cũng được mà. Nó lục vội túi áo và... quên điện thoại ở trong phòng. Số nhọ! LÀM SAO ĐỂ VỀ ĐÂY?

- Lạc đường hả cô bé

- Không biết sao mà còn hỏi? Mà ai là cô bé? Vả cho rơi răng đấy_ Nó quay lại nhìn mấy tên lạ hơ lạ hoắc trước mặt.

- Cần anh đưa về giúp không? Hay đi với anh đi_ Một tên tóc vàng vuốt ve lên mặt nó.

- Cút, không tao tặng cho mỗi thằng một cái quan tài ngay đấy_ Nó hất tay, hừ lạnh một cái

- Ồ, có cá tính, anh thích

- Cá cái con khỉ, cho sống không thích lại muốn chết_ Nó vung tay xử đẹp 5 thằng, động vào bà là bà giết.

- Cô... làm cái gì ở đây, đừng nói là đi lạc nhé

- Hử? Á, Sky, sao anh cũng ở đây?_ Nó ngạc nhiên, vui mừng khi thấy hắn, trong lòng bỗng cảm thấy yên tâm hơn hẳn.

- Tìm cô chứ sao, đêm hôm còn ra ngoài quậy nữa, có đứa con gái nào như cô không hả?

- Tôi nói tôi là con gái hồi nào thế?

- Vậy cô là cái gì?

- Là gì không quan trọng, anh đưa tôi về đi

- Có ai nhờ vả bằng thái độ hách dịch thế không hả?_ Sky khinh bỉ liếc nó, hứ đã thế thì nó cũng không cần, nó tự tìm đường về, nó không tin hắn không quan tâm nó, hứ ta đẹp ta có quyền kiêu. Vậy là nó bước đi không do dự, mặc kệ Sky vội vàng đuổi theo.

- Giận hả?

- = .=

- Đừng giận mà

=. =

- Được rồi, tôi sai, cô muốn gì cũng dược

- Có thật không?_ Nó hỏi lại, trong một tích tắc, Sky cảm thấy mình hứa ngu quá rồi, nhưng thôi, đâm lao thì phải theo lao vậy. Nhìn điệu bộ trẻ con của nó, hắn thấy yêu lạ thường. Hắn gật đầu quả quyết. Vậy là nó kéo hắn lượn quanh khu Siam, phá tung khu phố, sau đó bắt hắn cõng về khách sạn, không được gọi xe đưa về. Thảm. Quá thảm. Thả nó trước cửa hòng, phắn đứng thở dốc, vẻ cáu gắt

- Cô, cô có biết mình đan ngược đãi mĩ nam không hả?

- Hở gì cơ, ngược đãi con ngan á?_ Nó vờ vịt

- Ngan cái con khỉ

- Ồ, thì ra anh là khỉ, đừng lo, khi nào về tôi sẽ gửi anh lên hoa quả sơn để chơi với dòng họ nhà anh

- Hứ, tôi cõng cô như vậy, cô phải trả công cho tôi chứ_ Mặt gian không tả xiết

- 0_0........... _nó đờ mặt ra, sao nhìn hắn nguy hiểm thế nhỉ? Mà không, hắn lúc nào chẳng nguy hiểm. Nó cúi đầu suy nghĩ, bất ngờ bị hắn kéo lại, môi kề môi, tước đoạt toàn bộ vị ngọt nơi đầu lưỡi. Không đúng, tại sao? Tại sao lúc nào nó cũng bị cưỡng hôn vậy chứ, không cam tâm nổi mà....

- Ngọt thật, tôi về ngủ nha_ Sky thích thú vỗ đầu nó trong khi ai đó đang đơ như tượng sáp.

- Sky, anh nhớ đấy, tên khốn, tôi nhất định giết chết anh biết không hả đồ tiểu nhân bỉ ổi.............. Đúng là không sợ đắc tội quân tử, chỉ sợ đắc tội tiểu nhân

~~~~~~~~~~~~~~~~~*** 10h 30' sáng***~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sáu con người, sáu chiều suy nghĩ, nhưng chung một mục tiêu. Là bắt đầu hay kết thúc chưa thể đoán hết được, nếu có thể quay lại... mọi thứ vẫn phải bắt đầu lần nữa. Nó chuẩn bị sẵn dao bạc và súng ngắn trên người. Lại lo lắng xem mọi người đã lo ổn thỏa chưa. Nét mặt tươi cười trấn an, nhưng lòng lại ngập tràn lo sợ.

- Seny, em biết rõ nơi ở của Demon không?_ Kevil hỏi

- Biết, trong rừng, ngoài ngoại ô, đi tầm 2 tiếng mới tới nơi được, em cho người tới đấy xem thử rồi, nhưng để vào đến nơi cũng mất sức đấy_ Nó cười nhẹ

- Vậy chúng ta mau đi_ Haray và Windy hào hứng, đã bàn rồi, chỉ cần nó bình yên, các cô sẽ không màng nguy hiểm. Nó là ngươi vô cùng quan trọng của họ mà.

Ba chiếc xe đen tuyền lao nhanh ra đường, nhằm hướng ngoại ô mà đi, suốt 2 tiếng đồng hồ im lặng, mọi thứ dường như đông cứng. Nó sẽ gặp lại ông ta, nó sẽ giết ông ta, nó sẽ trả thù, nó sẽ khiến ông ta đau khổ. Đúng, phải đau khổ, nếm nỗi đau mà nó đã che dấu bấy lâu nay. Người nó bất giác run lên, nó bỗng thấy sợ, nếu như quá khứ lập lại, ông ta giết nhưng người thân hiện tại của nó thì sao? Khuôn mặt bỗng tái nhợt, đáy mắt lộ vẻ hoảng loạn, nó hít sâu một hơi, ngước mắt ra ngoài cửa xe. Khu rừng rập rạp u ám xuất hiện, xung quanh đều là cây cối bao phủ, để lộ một con đường sỏi đá duy nhất để tiến vào. Sky vừa lái xe, vừa chú ý biểu hiện trên khuôn mặt nó. xe tiến vào sâu hơn, một căn biệt thự đen tối, u ám ở phía xa, hẳn vào đấy sẽ không dễ đâu. Nó khẽ cười, ra hiệu cho xe tấp vào một bụi cây ven đường. Nó không có ý định trốn, bước vào lãnh thổ của ông ta, chắc chắn ông ta đã biết, chỉ là không ngờ lại dễ dàng đi vào tới đây. Nó xoay người định bước xuống xe thì bị níu lại, Sky nhìn nó lạ lùng, đôi mắt đỏ ánh lên.

- Hứa với tôi, cô sẽ sống, dù thế nào, cũng không được dại dột, liều lĩnh

- Mau xuống xe_ Nó không trả lời mà quanh người đi, không dại dột? Nó thừa nhận, nó có suy nghĩ, nếu bất quá, nó sẽ cùng chết với ông ta, dù sao nó cũng không còn lưu luyến gì, có thể cùng kéo ông ta xuống hoàng tuyền nó cũng cam.

Ba chiếc xe dừng lại, người trên xe bước xuống, từ đây phải đi bộ vào, đi xe sẽ bất tiện. Còn khoảng 100m là đến cổng biệt thự, tuy nó cho người dọn đường trước, nhưng vẫn phải đề phòng vài kẻ có ý định không sợ chết. Cổng vào bám đầy rêu và dây leo, bên trong là một khoảng đất trống, rộng hơn tưởng tượng, lại có vô số cây cối bao quanh, không khí u ám, đáng sợ. Nó rút súng bên hông, ra hiệu cùng tiến vào, mọi người cảm giác đến từng bước chân. Tai dỏng lên nghe ngóng, tiếng bước chân khoảng hơn 50 người tiến về phía nó. Nghe tiếng đi rất nhẹ, xem ra thân thủ không tệ.

- Đám người đấy giao cho Rany và Windy, còn lại cùng đi tiếp, chừng nào xử xong nhanh chóng đuổi theo_ Nó ra lệnh

- Ok _ Windy hướng nòng súng về phía trước, vẻ mong chờ. Rất nhanh tụi nó bị bao vây bởi đám sát thủ mặc đồ đen. Xem ra không phải hạng tép riu dễ đối phó. Bốn người nhanh chóng thoát khỏi vòng vây, để hai người kia tự xoay sở. Trên đoạn đường đi, có vài con chuột nhắt không biết điều lấp trong lùm cây đều bị xử gọn. Khu biệt thự cách đó còn khá xa, Haray nhíu mày, nhìn luồng khí đen bao quanh tỏa ra mùi hắc ám. Sống dưới âm lâu như vậy, những điều bất thường này cô dễ dàng nhận ra. Cô níu tay nó, mặt nhăn lại liên hồi, nó hất tay ra, cười nhẹ ý bảo sẽ không sao đâu rồi lại tiến nên.

- Hử, hình như có thêm viện binh, khoảng 150... không phải 200 chứ _ Nó dỏng tai suy đoán

- Sai rồi là hơn 300 cơ_ Sky xoa đầu nó, vẻ khiêu khích trêu trọc * cô còn non lắm*

- Vậy ba người ở lại tiếp chuyện bọn họ đi, nhân tiện chờ hai người kia luôn, tôi đi trước_ Nó hất cằm tức giận, hứ, dám coi khinh nó? Bọn sát thủ lần này không dễ xơi đâu, để tôi xem anh bị làm chả như nào.

- Không cần, để Sky đi cùng em đi, Rany và Windy cũng đến rồi_ Kevil liếc ra sau thấy 2 bóng người đang đuổi theo.

- Vậy, nhờ mọi người._ Nó nghiêm mặt, quay ra sau, hình như khoảng 300 tên thật, nó liếc Sky, hắn đang cười thỏa mãn, vậy là mọi bực tức trong lòng vô cớ bị nó trút lên đám người kia. Loạt dao bạc phóng ra, máu bắt đầu lênh láng, nhuộm đỏ cảnh sắc khu rừng, tiếng vũ khí va chạm, tiếng la hét ở phía sau vang lên. Nó vẫn không do dự bước tiếp, cho đến khi căn biệt thự đen tối, u uất kia hoàn toàn lộ ra trước mặt nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.