Nhật Ký Xem Mắt Chồng Thật Giả

Quyển 1 - Chương 23: Lão bà tới chơi




Sáng sớm, khi Long Hạo còn đang ngủ, Thần Bảo Nhi đã rời giường, vừa đi xuống lầu liền gặp phải mẹ Long đang bước tới, quan tâm hỏi thăm, cô chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Thưa bác, con không hề mang thai ạ."

Những lời này khiến mẹ Long vốn đang ân cần hỏi han lập tức ngây người, có chút không phản ứng kịp nhìn Thần Bảo Nhi trước mặt.

"Con nói cái gì?" Rõ ràng là bà không thể chịu nổi đả kích như vậy.

"Bác à, con không có mang thai, thật xin lỗi, con đã nói dối bác." Lúc nói chuyện, Thần Bảo Nhi cúi người rất thấp.

Nhưng toàn thân mẹ Long lại cứng ngắc, không dám tin nhìn Thần Bảo Nhi ở trước mặt, giận đến run rẩy.

"Nghĩa là cô nói dối để gả vào nhà họ Long?"

Mẹ Long thật không thể tin được, vốn bà còn tưởng Thần Bảo Nhi đơn thuần thiện lương, thì ra tất cả đều là giả tạo.

"Cho nên con không lấy chồng nữa." Thần Bảo Nhi bình tĩnh nói, sau đó không hề để tâm đến vẻ mặt tức giận của mẹ Long, xoay người chậm rãi bước ra ngoài.

Ở phía sau, mẹ Long hết sức tức giận, hai tay giận đến run rẩy, nhìn một bàn đầy món ăn kia, không nhịn được đổ hết đi.

Chính mình lại bị người lừa dối như một kẻ ngốc, thật sự là quá khinh người.

Cho đến lúc ánh mặt trời chiếu sáng cả căn phòng, Long Hạo hơi dãn gân cốt một cái, muốn kéo Thần Bảo Nhi ôm vào lòng, lại phát hiện bên cạnh q,u,quý,úy không có một bóng người, hơi nhíu mày đ,ôn.

"Bảo Nhi, em ở trong phòng tắm à?"

Thế nhưng một lúc lâu vẫn không ai đáp lại khiến anh có chút hoài nghi, đứng lên, mặc thêm áo khoác rồi đi ra ngoài, liền nhìn thấy dáng vẻ vô cùng tức giận của mẹ mình.

"Mẹ sao thế? Bảo Nhi đâu ạ? Cô ấy đi ra ngoài rồi à?"

"Bảo Nhi, hừ, đừng nhắc tới con bé đó với mẹ." Mẹ Long rất vất vả mới bình ổn được cảm xúc, vừa nghe con trai hỏi như thế, trong lòng càng thêm tức giận.

Long Hạo vô cùng khó hiểu, lập tức bước xuống lầu.

"Xảy ra chuyện gì ạ?"

"Còn xảy ra chuyện gì nữa, con bé Bảo Nhi đó chính là kẻ lừa đảo, nó vốn không có mang thai. Hạo, con cũng bị nó lừa rồi." Mẹ Long nghĩ đó đều là lỗi của Thần Bảo Nhi, chứ con trai bà sao có thể nói dối được.

Long Hạo đã đoán được phần nào, không ngờ Thần Bảo Nhi lại nói chuyện cô không hề mang thai cho mẹ mình biết, anh bất đắc dĩ lắc đầu.

"Là con bảo cô ấy nói dối đó, mẹ, bây giờ Bảo Nhi đâu rồi?"

"Cái gì mà con gạt mẹ, chẳng lẽ con bị Bảo Nhi làm u mê rồi hả, giờ còn nói giúp con bé đó nữa." Mẹ Long nhìn con trai đang nóng lòng muốn tìm Thần Bảo Nhi thì càng thêm tức giận, cảm thấy Thần Bảo Nhi càng đáng ghét hơn.

"Tất cả đều là chủ ý của con, trước đó Bảo Nhi không hề biết. Mẹ, Bảo Nhi đâu rồi? Có phải mẹ đã đuổi cô ấy đi không?" Nghĩ đến khả năng này, ánh mắt Long Hạo chợt lạnh đi vài phần.

Mẹ Long cảm thấy thật sự chẳng thể nói lý được, hiện tại tính tình của người đi lừa còn nóng nảy hơn so với người bị lừa, "Mẹ không hề đuổi nó, là nó tự đi, nó biết cuộc hôn nhân dối lừa chắc chắn sẽ không hạnh phúc, cho nên rời đi rồi ."

"Không thể nào." Làm sao có thể, ngày hôm qua lúc đi thử áo cưới, Thần Bảo Nhi vẫn còn hạnh phúc như vậy, làm sao lập tức sẽ biến thành bộ dạng như thế?

Long Hạo hoàn toàn hoài nghi, anh vẫn cho rằng mẹ mình đuổi Bảo Nhi đi, thế là anh tức giận xông ra ngoài đuổi theo cô.

Mẹ Long thấy con trai hành động như vậy, cảm giác mình sắp bị ép điên rồi, đây là cái quỷ gì vậy!

Bước trên đường, Thần Bảo Nhi mới phát hiện mình đi quá vội, đã quên mang theo hành lý và túi xách của mình, liền xoay người chuẩn bị quay trở lại, vừa khéo gặp phải Long Hạo.

Long Hạo thấy Thần Bảo Nhi, hết sức kích động giữ chặt vai cô.

"Bảo Nhi, sao em phải nói cho mẹ biết chuyện em không hề mang thai?"

"Em không muốn lừa người cũng không muốn bị người lừa, Long Hạo, em không muốn kết hôn nữa." Thần Bảo Nhi vô cùng bình tĩnh nói, nhìn dáng vẻ này của Long Hạo, nếu như không phải có chuyện tối qua, cô thật sự sẽ nghĩ rằng anh rất quan tâm mình.

Toàn thân Long Hạo cứng đờ, nhìn Thần Bảo Nhi nghiêm túc nói, anh hơi nổi cáu.

"Rốt cuộc em có biết mình đang nói gì không? Tóm lại là xảy ra chuyện gì? Có phải mẹ anh đã nói gì đó? Em phải tin tưởng anh, anh sẽ...."

"Chuyện không liên quan đến bác gái, là chính em không muốn cùng anh kết hôn, được rồi chứ?"

Thần Bảo Nhi đẩy Long Hạo ra, cứ thế đi vào nhà họ Long, nhìn thấy mẹ Long ngồi một chỗ thở hổn hển, cô hết sức áy náy mà đi tới.

"Hừ, cô còn tới làm gì?"

Mẹ Long vừa thấy cô liền tức giận, sao có thể nói dối trôi chảy như thế, còn lừa con trai mình thành ra như vậy, cho đến bây giờ vẫn cảm thấy con bé này tốt.

"Bác gái, con quay lại lấy hành lý của mình, cám ơn bác đã chăm sóc cho con suốt mấy ngày qua, mặc dù con lừa bác, nhưng con thật sự là vô tâm." Nói xong, Thần Bảo Nhi liền lên lầu, thu dọn hành lý.

Long Hạo cũng vội vàng theo lên tiến vào, khóa trái cửa phòng, nói: "Bảo Nhi, em quậy đủ rồi đấy, nếu là bởi vì chuyện mang thai, anh có thể giải thích mà."

"Không phải chuyện ấy, là em không muốn kết hôn nữa."

Thần Bảo Nhi vừa sắp xếp vừa trả lời, lại bị Long Hạo kéo sang một bên, hung hăng ném hành lý của cô đi.

"Cho anh lý do, rốt cuộc anh có chỗ nào khiến cho em không hài lòng? Anh đối xử với em như thế nào, chẳng lẽ em còn chưa rõ ràng sao? Cuối cùng là vì sao?"

"Anh đối tốt với em là bởi vì anh cảm thấy em dễ bị lừa, không phải ư?" Thần Bảo Nhi cũng nổi giận, dùng sức đẩy anh ra.

"Em đang nói lung tung gì đó, anh lừa em lúc l,lê,ê nào?" Gãi gãi đầu, Long Hạo cảm thấy rất phiền muộn, rốt cuộc là sai ở đâu chứ ? Mình yêu thương người con gái kia đến vậy, mà cô còn chưa thấy đủ đ?ô?n, còn nổi giận vô cớ.

"Tóm lại, anh và Vũ Văn Tĩnh là quan hệ gì?" Thần Bảo Nhi lạnh lùng mở miệng, ánh mắt nhìn anh tràn đầy không tin tưởng.

Long Hạo sững sờ, nghe thấy cái tên Vũ Văn Tĩnh, anh liền cảm thấy rất buồn cười. Chỉ vì Vũ Văn Tĩnh, cô liền nổi giận lớn như thế.

"Anh đã nói với em rồi, anh không thích cô gái đó, đương nhiên sẽ chẳng có quan hệ gì với cô ta."

"Thật ư?" Đúng là câu trả lời buồn cười, Thần Bảo Nhi không khỏi nhếch khóe môi cười nhạt. Cô không muốn tiếp tục tranh cãi, cầm túi xách chuẩn bị rời đi.

Long Hạo kéo cô lại, "Bảo Nhi, chẳng lẽ lời nói của anh không đáng để em tin tưởng?"

"Em tin, em đã từng tin anh, nhưng bây giờ em thật sự hoài nghi có phải anh coi em là kẻ ngốc không?"

"Em đang nói cái gì vậy? Nếu như anh coi em là kẻ ngốc, vậy chẳng phải anh là chồng của kẻ ngốc à? Anh đã muốn kết hôn với em, em còn nghi ngờ gì nữa? Nếu như đà,n anh mà có ý với Vũ Văn Tĩnh thì sao anh không cưới cô ta mà lại lê,lê cưới em?" Long Hạo thật không biết cô gái ngốc này đang suy nghĩ gì , đạo lý đơn giản như thế cũng không hiểu.

Thần Bảo Nhi cười chua xót: "Đúng vậy, em cũng không hiểu, bây giờ anh hối hận rồi hả? Anh hối hận vẫn còn kịp đó."

"Thần Bảo Nhi!" Long Hạo nghiến răng nghiến lợi.

Tại sao cô vẫn chưa chịu hiểu, nếu như không phải vì yêu thì làm sao có thể lấy cô. Anh thật sự quá đau đầu nhức óc, Thần Bảo Nhi trở nên khó khai thông như thế từ lúc nào vậy?

"Long Hạo, em thật sự không có lòng tin, em không muốn kết hôn nữa." Thần Bảo Nhi lặp lại hết sức kiên định.

"Anh cảm thấy em cần phải bình tĩnh lại, anh cho em thời gian suy nghĩ, đến lúc đó anh sẽ tới đón em." Long Hạo xoa xoa mi tâm, nhìn Thần Bảo Nhi đứng trước mặt, ý chí của cô kiên định như vậy, làm anh cảm thấy rất bất đắc dĩ, không khỏi nhàn nhạt mở miệng.

Có lẽ để cho cô quay về nhà nghỉ ngơi tốt một chút, cô sẽ đổi ý.

Thần Bảo Nhi thấy anh đồng ý, tâm càng đau hơn, nhưng cô chỉ nhếch khóe môi cười nhợt nhạt, " Hẹn gặp lại, Long Hạo."

"Nghỉ ngơi vài ngày cho khỏe, vài hôm nữa anh sẽ tới tìm em, đến lúc đó anh hi vọng em đừng tùy hứng nữa. Hãy ngẫm lại khoảng thời gian này anh đối xử với em thế nào, em đừng nên nghi ngờ anh như thế." Long Hạo nhàn nhạt nói.

Nhìn nụ cười nhợt nhạt của Thần Bảo Nhi, anh cảm thấy hô hấp của mình cũng trở nên nặng nề, rất không muốn để cho cô đi, nhưng vẫn muốn cho hai người tỉnh táo lại. Anh không hy vọng cứ như vậy mà kết hôn, có lẽ sau khi bình tĩnh lại, cô sẽ nghĩ thông, sẽ không hoài nghi anh nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.