Nhật Ký Tương Tư Của Đạo Sĩ Và Oan Hồn

Chương 7: Quần áo. Treo cổ




Lúc nãy, khi cô thử đảo mắt qua các nam chủ để xem diễn biến truyện có theo nguyên tác không. Cô nhìn qua Thuần Phong thì thấy anh đang tiếp chuyện với vài đối tác, lại liếc qua Lâm Hàn thì thấy anh ta đang quay mặt nhìn qua chỗ khác. Cô nhìn theo tầm mắt anh ta thì thấy... nữ chủ Lý Uyển Nhu đang nói chuyện với vài vị thiếu gia công tử, thỉnh thoảng lại e lệ nhìn về phía Lâm Hàn. Cô nhìn qua tưởng nam nữ chủ đang "liếc mắt đưa tình" thì nhàm chán quay đi tiếp tục nói chuyện với Viên Viên và Như Yên.

Sau khi tiếp chuyện với vài đối tác, Thuần Phong bước về phía cô đang đứng. Không nói không rằng anh kéo cô đi và chỉ để lại một câu ngắn gọn cho hai người đang đứng đơ như tượng

- Cho tôi mượn cô ấy một lúc!

Anh kéo cô tới một góc tối, do quá bất ngờ nên cô không kịp phản kháng và để mặc anh kéo đi. Đến khi cô bị anh ép sát vào tường, cô mới hoàn hồn lại, lắp bắp nói:

- Thuần Phong, anh... anh làm gì vậy?

Thuần Phong chống tay lên tường, cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô. Cô cơ hồ có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của anh phả vào mặt khiến cô đỏ mặt quay đi. Anh nhếch miệng cười đầy thâm ý, ghé sát vào tai cô, nói nhỏ:

- Bảo nhi, vậy ra em vẫn còn nhớ anh là ai

Cô biết mình phạm sai lầm liền đưa tay vả vào miệng mình, lẩm bẩm tự trách:

- Cái miệng hư, cái miệng hư

Thấy động tác tự vả miệng của cô, anh không hài lòng bắt lấy bàn tay của cô, anh nghiêm túc dặn dò:

- Bảo nhi, từ lần sau không cho phép em tự làm tổn thương bản thân mình nếu không anh sẽ rất đau lòng a!_ Nói xong anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô.

Tay của cô thật nhỏ, mềm mại và ấm áp khiến anh không nỡ buông tay, anh mong muốn có thể nắm lấy bàn tay này tới suốt đời. Anh nhìn vào bàn tay nhỏ bẻ của cô được bàn tay của anh bao bọc, anh nở nụ cười hạnh phúc. Cô giật giật khóe miệng, bất mãn nói:

- Ê, tôi và anh không có quan hệ gì với nhau. Việc của tôi cũng chẳng liên quan gì tới anh cả. Anh dựa vào quyền gì mà quản tôi?

Thuần Phong vuốt mái tóc bóng mượt của cô, còn tình tứ cầm lấy một lọn tóc đưa lên mũi ngửi, anh cất giọng trầm thấp:

- Đơn giản vì... em là vợ tương lai của anh

Cô chưa kịp tiêu hóa lời anh vừa nói thì anh đã cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Cô trợn to mắt đầy ngạc nhiên, định mở miệng kháng cự nhưng không ngờ lại tạo cơ hội cho Thuần Phong "tiến công". Lưỡi anh luồn vào khoang miệng cô cùng lưỡi cô dây dưa. Hương vị của cô quá đỗi ngọt ngào khiến anh càng hôn càng sâu. Nụ hôn không biết kéo dài qua bao lâu, mãi tới khi cô thiếu dưỡng khí đấm vào ngực anh thì anh mới rời khỏi đôi môi ngọt ngào của cô. Nụ hôn vừa kết thúc, cô vô lực dựa vào ngực anh thở dốc, Thuần Phong cưng chiều nhìn vào khuôn mặt ửng đỏ của người cô gái trong lòng. Sau khi bình ổn lại hơi thở, cô vội vàng đẩy anh ra, tức giận nói:

- Diệp Thuần Phong, sao anh dám cướp nụ hôn đầu của tôi?

Anh vô cùng thỏa mãn khi biết được đây là nụ hôn đầu của cô, anh cười sáng lạn quay lưng rời đi. Cô tức điên lên khi nghe anh nói vọng lại:

- Như anh đã nói, đơn giản vì em là vợ anh.

Khi không thấy bóng dáng anh trong tầm mắt nữa, cô vuốt ngực bình ổn tâm trạng rồi chỉnh sửa lại trang phục. Thở hắt một hơi, cô mỉm cười trở lại chỗ Viên Viên và Như Yên. Thấy cô, hai người lo lắng bước tới hỏi:

- Bảo nhi, vừa này Diệp tổng kéo em đi đâu vậy?_ Như Yên dịu dàng hỏi

Cô cười gượng, không được tự nhiên trả lời:

- À, Diệp tổng nhờ em giúp ít việc đó mà

Như Yên gật đầu, tin tưởng không hề nghi ngờ khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Viên Viên thì không dễ tin lời cô nói, thân thiết khoác vai cô, hỏi nhỏ:

- Cậu nói thật không đó?_ Viên Viên nghi hoặc nhìn cô

- Thật... thật mà_ Cô hơi run sợ trước ánh nhìn soi xét của cô bạn

Bỗng nhiên, Viên Viên nở một nụ cười mờ ám, chỉ chỉ vào đôi môi hơi sưng đỏ của cô, lên giọng tra hỏi:

- Làm việc gì mà môi cậu sưng lên vậy? Hay là mình nhìn nhầm?

Cô đưa tay chạm vào đôi môi đỏ mọng của mình, bây giờ vẫn còn cảm giác hơi rát. Cảnh hôn vừa rồi của hai người lại hiện lên trong đầu cô khiến mặt cô nóng ran. Thấy cô xấu hổ, Viên Viên tỏ vẻ như đã biết, nhỏ giọng trêu ghẹo:

- Thôi mình biết rồi, cậu không cần phải nói nữa. Vậy hai người tiến triển tới đâu rồi?

- Mình thề! Mình và Diệp tổng không có quan hệ gì hết. Cậu đừng có nói linh tinh, cậu mà còn nghĩ bậy nữa thì mình không thèm chơi với cậu nữa _ Cô vội giải thích và còn thêm câu uy hiếp

Viên Viên nghe vậy thì ngoan như cún con, im bặt không nói thêm câu gì khiến cô cười hài lòng. Cô không biết rằng cuộc thì thầm to nhỏ giữa cô và Viên Viên nãy giờ đã lọt vào mắt của ba người.

Thuần Phong vô cùng hài lòng khi thấy biểu hiện xấu hổ của cô. Anh hướng ánh mắt khiêu khích về phía Lâm Hàn đang đứng cách đó không xa. Lâm Hàn luôn dõi theo bóng dáng của cô nãy giờ. Thấy Thuần Phong kéo tay cô rời đi, anh lo lắng đi đi lại lại. Đến lúc cả hai trở lại, anh mới an tâm hơn phần nào. Nhưng khi thấy cô đỏ mặt và bắt gặp ánh mắt khiêu khích của Thuần Phong, lòng anh dâng lên một nỗi bất an khó tả

- Chẳng lẽ Thuần Phong cũng để ý tới cô ấy_ Nghĩ đến đây, tay đang cầm ly rượu của anh bỗng nắm chặt. Anh tự tin nhìn thẳng vào mắt Thuần Phong, nhếch miệng cười thách thức.

Trong khi hai người đang trọi mắt với nhau thì đứng ngay gần đó, một người con gái xinh đẹp với bộ đầm màu trắng đang nghiến răng ken két. Lý Uyển Nhu nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ nhắn đang cười nói với vài cô gái phía xa xa bằng cặp mắt ghen ghét.

- Kiều Gia Bảo, tôi sẽ cho cô biết hậu quả khi dám quyến rũ người đàn ông của tôi. Rồi cô sẽ phải quỳ dưới chân tôi xin tha thứ, haha_ Cô ta cười điên cuồng trong lòng rồi quay sang tán gẫu với mấy đứa bạn trang điểm lòe loẹt, ăn mặc diêm dúa của ả

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.