Nhật Ký Tương Tư Của Đạo Sĩ Và Oan Hồn

Chương 39: Trên tường. Trên cây




– Lòng dạ của tôi vẫn luôn bao la rộng lớn

An Dật giả chết ở nhà hai ngày, tắt điện thoại, ngay cả máy tính cũng không mở.

Hai ngày này, An Vũ hoàn toàn không dám chọc tới hắn. Bởi vì hắn bây giờ lúc nào cũng ở trong tình trạng ngậm thuốc nổ, hơi có xíu lửa là tạc ngay lập tức.

Hôm nay là cuối tuần, An Dật vẫn trưng ra bộ mặt chán chường y như người chết nằm trên giường, đến nỗi muốn mục nát luôn trên đó.

An Vũ hình như có hẹn với bạn, mới sáng sớm đã đi chơi.

Hơn 10 giờ sáng, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Song An Dật quyết tâm không để ý tới tiếng chuông này, cho dù nó có kêu như thế nào hắn cũng không động thân đi mở cửa.

Chuông cửa vang lên một hồi lâu, cuối cùng cũng yên lặng.

An Dật tưởng không có gì, ai ngờ chốc lát sau lại truyền tới tiếng cạy khóa ngoài cửa.

“Kháo! Muốn chết à!” An Dật lập tức nhảy lên trên giường, tiếp đó cầm gậy đánh bóng chày của An Vũ đi tới cửa.

Quả nhiên, thật sự là tiếng cạy ổ khóa.

An Dật nghiến răng nghiến lợi mở cửa ra, chửi phủ đầu: “Oa kháo! Tưởng tao chết rồi à? !” Nói xong định vung gậy xuống, kết quả nhìn lại mới thấy người đến lại chính là Hạ Vũ và một thợ sửa ổ khóa.

Hạ Vũ thấy An Dật vẫn còn sinh long hoạt hổ như thế, liền tức giận mắng một câu: “Con mẹ nó tôi tưởng cậu chết rồi chứ!”

An Dật nhất thời ngây ngẩn cả người.

Sau khi Hạ Vũ trả tiền cho người thợ kia xong, gã vội vã đẩy mạnh An Dật vào phòng, đóng chặt cửa lại.

Tiếp theo đó là bắt đầu một hồi thẩm vấn.

Hạ Vũ: “Cậu nói rõ ràng cho tôi biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cậu? Sao lại không đi làm? Điện thoại lại tắt máy? Còn mạng thì không lên?”

An Dật ngồi trên sofa, chơi đùa với Plumeria. Vẻ mặt chán chường: “Không có gì.”

Hạ Vũ cảm thấy bất lực với cái thái độ của hắn: “Sao? An Dật trước đến giờ không gì không thể đối phó sao lại có vẻ mặt chán nản như thế này? Không phải cậu là Tiểu Cường đánh mãi không chết hay sao?”

An Dật cắn cắn môi, vẫn không chịu nói ra chuyện kia.

Hạ Vũ thở dài: “Chúng ta không phải bạn tốt à? ! Có phải Trần giám đốc đã làm chuyện gì đó với cậu không?”

An Dật kinh hãi: “Sao cậu lại nhắc tới anh ta?”

Hạ Vũ: “Tối hôm đó tôi có gọi cho cậu, là anh ta bắt máy. Anh ta nói anh ta mang cậu về. Rồi ngày hôm sau cậu không đi làm, tôi liên lạc với cậu nhưng không được.”

An Dật: “. . . . . .”

Hạ Vũ nhìn hắn: “Có phải anh ta đã làm chuyện gì đó với cậu không?”

An Dật: “. . . . . .”

Hạ Vũ: “Được rồi, từ thái độ của cậu thì tôi cũng đã biết.”

An Dật: “. . . . . .”

Hạ Vũ: “Lần trước cậu nói cậu bị quấy rối, chính là anh ta đúng không?”

An Dật: “. . . . . .”

Sau đó là một hồi im lặng.

Hạ Vũ vẫn nhìn An Dật bằng cặp mắt sắc bén, cho đến khi An Dật nổi quạu.

“Kháo! Có gì hay để mà nói chứ! Tôi con mẹ nó chỉ là bị xâm phạm mà thôi!” An Dật chịu thua, nổi điên.

Hạ Vũ mang biểu tình “Quả nhiên là như thế” trên mặt, áy náy nói: “Tiểu Dật, đều là lỗi của tôi. Tối hôm đó tôi không nên mang cậu tới cái quán bar kia.”

An Dật rất rộng rãi đối với bạn thân, tất nhiên sẽ không oán trách Hạ Vũ: “Quên đi, coi như tôi bị chó cắn.”

Hạ Vũ hỏi hắn: “Vậy cậu định tiếp tục trốn tránh như thế? Còn công việc?”

An Dật cào cào mái tóc vốn đã lộn xộn: “A Vũ, tôi muốn bỏ cái case kia.”

Hạ Vũ: “Nếu giám đốc không đồng ý thì sao?”

An Dật: “Tôi đây liền từ chức!”

Hạ Vũ: “. . . . . . Cậu nha, xúc động cái gì!”

An Dật: “Tin tôi đi, đây tuyệt đối không phải xúc động, mà là quyết định của tôi sau khi đã trải qua bao phen suy nghĩ mà ra.”

Hạ Vũ: “. . . . . . Suy nghĩ của cậu thật sự không có tầm nhìn.”

An Dật: “. . . . . .”

Thấy vẻ mặt của An Dật không hề giống như đang nói giỡn, Hạ Vũ chần chừ một hồi rồi nói.

“Thật ra Trần giám đốc có tới tìm tôi.” Hạ Vũ nhẹ nhàng nói, “Lúc cậu viết hồ sơ, địa chỉ mà cậu ghi chính là nhà trọ của tôi, số liên lạc khẩn cấp cũng chính là số của tôi. . . . . .”

An Dật trợn mắt vẻ mặt không tin: “Anh ta điều tra hồ sơ của tôi?”

Hạ Vũ gật đầu: “Anh ta có quyền hạn này.”

An Dật: “Nên anh ta đi tìm cậu? !”

Hạ Vũ tiếp tục gật đầu: “Ừ, ngay ngày đầu tiên cậu không đi làm, sau giờ tan tầm tôi mới vừa về tới nhà đã thấy anh ta đứng chờ ở ngoài.”

An Dật: “. . . . . .”

Hạ Vũ: “Tôi còn nghĩ có phải cậu đi theo anh ta rồi hay không, nên anh ta mới có thể tìm thấy tôi ở đó liền?”

An Dật: “. . . . . .”

Hạ Vũ nhìn vẻ mặt An Dật, có chút dè dặt nói: “Có vẻ như anh ta rất quan tâm cậu. . . . . .”

An Dật: “Quan tâm em gái cậu! Lão tử không muốn làm cơ!”

Hạ Vũ bĩu môi, nói ra suy nghĩ thật lòng của mình: “Thật ra tôi luôn cảm thấy cậu rất có tiềm chất làm cơ.”

An Dật liếc mắt nhìn gã, tràn đầy khinh bỉ.

“Thật đó, nếu Trần giám đốc đã thích cậu. Sao cậu không thử làm quen với anh ta? Anh ta hoàn toàn có thể giúp cậu có được vị trí, chỗ đứng thuộc về mình trong giới quảng cáo này.” Hạ Vũ tỉnh táo hơn An Dật rất nhiều, gã và An Dật đều trung thực như nhau, nhưng gã lại khôn khéo hơn.

An Dật đương nhiên sẽ không ngây thơ mà nói ra câu “Tôi không cần dựa vào người khác để thực hiện lý tưởng của chính mình” linh tinh gì đó, so với những người khác, hắn biết rất rõ quan hệ và bối cảnh sau lưng lớn cỡ nào.

Xã hội này chính là như vậy, có tiền không là gì hết, người có quan hệ rộng và bối cảnh mới tính là NB.

Thế nhưng bắt hắn cứ như vậy mà tiếp nhận đàn ông, thì trừ phi đầu hắn thật sự bị lừa đá.

“A Vũ, tôi thấy hình như cậu không bẻ cong được tôi cậu sẽ không cam lòng đúng không?” An Dật lạnh tanh liếc xéo gã.

Hạ Vũ cười ha ha hai tiếng: “Cái này cũng bị cậu nhìn thấu. Được rồi. . . . . . Thật ra là vì tôi muốn không khí sôi nổi một chút nên mới nói như vậy thôi.”

An Dật: “Sôi nổi em gái cậu.”

Có bạn tốt soi sáng, An Dật quả thật phấn chấn lên không ít.

Qua một ngày tận tình khuyên bảo của Hạ Vũ, cuối cùng tính tình ăn thuốc nổ tạc mao của An Dật cũng ổn định trở lại.

Vào sáng sáng hôm thứ Hai, Hạ Vũ chạy tới nhà trọ tìm An Dật, nắm áo kéo hắn tới công ty.

“Trần giám đốc nói với tôi, mấy ngày cậu không tới công ty, anh ta đều viết đơn xin nghỉ phép giúp cậu.” Hạ Vũ khuyên, “Cậu đừng có lo công ty sẽ nhớ tới chỗ trống của cậu.”

“Hừ, đừng tưởng chỉ nhiêu đó là tôi sẽ tha thứ cho anh ta!” An Dật tức giận nói.

“. . . . . .” Hạ Vũ nhún nhún vai, “Không phải cậu luôn nói rộng rãi với người ngoài chính là tàn nhẫn với bản thân hay sao?”

An Dật trả lời rất đương nhiên: “Lòng dạ của tôi vẫn luôn bao la rộng lớn! Rộng đến mức nếu ai dám đụng vào tôi, tôi đều nhớ rất rõ.”

Hạ Vũ: “. . . . . .”

An Dật đi theo Hạ Vũ tới tầng 3 làm việc.

Từ Văn Quân nhìn thấy An Dật, vẻ mặt rất ngạc nhiên: “Cậu về đây làm gì? Không phải cậu nên tới tầng 9 hay sao? !”

An Dật trưng ra bộ mặt khí phụ, thiếu chút nữa nhào tới ôm đùi Từ Văn Quân mà khóc lóc: “Phó tổ trưởng anh đừng như vậy mà! Em sinh là người của tổ D, chết cũng là quỷ của tổ D! Anh không thể bỏ rơi em như thế!”

Từ Văn Quân chịu không nổi trợn trắng mắt — Lưu manh con này lại tới nữa rồi.

“Giám đốc có đồng ý cho cậu về đây không?” Lô Du đột nhiên xuất hiện bên cạnh bọn họ.

“Tổ trưởng! Em cảm thấy cái case kia của giám đốc quá mức khó khăn, em chỉ là một nhà thiết kế nho nhỏ bình thường, không đủ trình độ để có thể hoàn thành nó! Vì vậy em quyết định trở về đây tiếp tục theo tổ trưởng học tập!” An Dật ăn nói rất dõng dạc.

Lô Du nhìn hắn như thế liền chịu không nổi trợn trắng mắt lên y như Từ Văn Quân — Thời gian yên bình của tổ D chẳng lẽ hủy lần nữa trên tay lưu manh con này?

“Vậy trước tiên cậu trở về chỗ ngồi đợi, tôi đi xem thử rốt cuộc phải xử lý việc này như thế nào.” Lô Du nói xong câu đó liền đi vào phòng làm việc của mình.

Nghe Lô Du nói, An Dập tức khắc chạy tới chỗ đã lâu không ngồi.

Hắn ngồi xuống bên cạnh Hạ Vũ, cười đến mức vẻ mặt ngớ ngẩn: “Không ngờ tôi thật sự đã trở lại?”

Hạ Vũ nhịn không được cười nói: “Tôi thấy cậu không đi làm diễn viên thì thật là mai một nhân tài.”

An Dật lẩm bẩm: “Chỉ tại cậu không có mắt nhìn ngôi sao thôi.”

Hạ Vũ nhỏ giọng hỏi hắn: “Sao cậu biết giám đốc sẽ đồng ý thả cậu về đây?”

An Dật nhún nhún vai: “Tôi không biết, tôi chỉ làm những gì có thể thôi.”

Hạ Vũ: “. . . . . .” Đánh giá cậu nhóc này quá cao, gã nhất thời quên mất An Dật có đôi khi chạm dây thần kinh.

Đến khoảng 10 giờ 40, sau khi kết thúc cuộc họp cấp cao theo thường lệ vào thứ Hai, quả nhiên không ngoài dự đoán, Trần Trăn đi tới tầng ba.

Không nói mấy câu dư thừa, Trần Trăn đi thẳng tới chỗ ngồi của An Dật, nhìn hắn nói: “Cậu theo tôi ra ngoài.”

Hạ Vũ vỗ vỗ vai An Dật, ý bảo hắn phải bình tĩnh.

An Dật bĩu môi, nghĩ thầm, anh kêu tôi ra ngoài thì tôi phải ra à? Anh là cái thá gì chứ? ! Ắc, ừ, anh là sếp của sếp của sếp tôi, tôi không đấu với anh. Ra thì ra, ai sợ ai!

Qua mấy giây đấu tranh tư tưởng, An Dật cắn răng một cái đi theo y ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.