Nhật Ký Tương Tư Của Đạo Sĩ Và Oan Hồn

Chương 30: Máu đỏ. Phân mảnh




– Ăn tươi. . .

An Dật gần như là bị Trần Trăn vác lên lầu hai của quán bar.

Trần Trăn mở cửa một gian phòng, tất cả mọi người ở bên trong đều rất kinh ngạc, không nghĩ tới y lại mang theo một người nữa.

Đầu sỏ Lý Thiếu Phong giả vờ bất ngờ: “A Trăn, kêu cậu tới quầy bar lấy rượu, cậu lại rảnh rỗi hết chuyện làm, vác theo một người trở lại làm gì?”

Trần Trăn đem An Dật say đến mức đầu óc choáng váng đặt lên trên sofa, lúc này mọi người mới lại gần xem thử.

“Hey, đây không phải An Dật hay sao?” Cao Á Kiệt sửng sốt nói.

Trương Suất đang ngồi gặm táo kế bên lập tức hỏi Cao Á Kiệt: “Anh quen An Dật?”

Cao Á Kiệt gật đầu: “Là học đệ của anh. Hửm? Tiểu Suất Suất em cũng biết An Dật?”

Trương Suất gật gật đầu: “Có gặp qua một lần.”

Cao Á Kiệt nhịn không được cảm thán: “Thế giới này thật đúng là nhỏ ~”

Lý Thiếu Phong ngồi bên cạnh nhếch mày nhìn Trần Trăn: “Là cậu gọi cậu ta tới?”

Trần Trăn lắc đầu: “Tôi tới quầy rượu, đúng lúc thấy cậu ấy ở đó.”

Lý Thiếu Phong nghi hoặc: “Không phải cậu nhóc này nói mình là thẳng nam hay sao? Chạy tới quán của tôi làm gì?”

Trần Trăn nhún nhún vai: “Ai mà biết? Hay là lạc đường?”

Lý Thiếu Phong xì một tiếng bật cười: “A Trăn, cậu đừng bất ngờ giỡn chơi như thế.”

Trần Trăn: “Tôi chưa bao giờ nói giỡn.”

Lý Thiếu Phong: “. . . . . .”

“Thằng nhóc này uống say như vậy, tám phần mười là lại thất tình.” Cao Á Kiệt nhịn không được dùng ngón tay chọc chọc mặt An Dật, “Coi bộ say không nhẹ.”

“Này, cậu ấy là người của tôi.” Trần Trăn nhắc nhở hắn không được động tay động chân.

Cao Á Kiệt kinh hãi: “Cái gì? !”

Trần Trăn ho khan: “Cũng sắp sửa là người của tôi.”

Đến lúc này Lý Thiếu Phong đã không thèm nể mặt gì nữa, nằm bò ra mà cười: “Cậu dứt khoát cường thượng luôn đi ~”

Trần Trăn lườm gã: “Đừng có xúi bậy, tôi không giống cái tên thích cường thượng như cậu.”

Lý Thiếu Phong: “Nói gì đó? Anh đây là người rất biết dịu dàng quan tâm ~!”

Trần Trăn: “Tôi thấy cậu tự kỷ quen rồi.”

Lý Thiếu Phong: “Đừng nói nữa, khó khăn lắm con cừu nhỏ mới chủ động dâng tới cửa, cậu không ăn luôn, sau này khó có cơ hội lắm nga?”

Cao Á Kiệt đứng một bên hùa theo, hoàn toàn bán đứng học đệ An Dật của hắn: “Đúng đúng, anh Trăn, đừng do dự. Dứt khoát thượng cậu ấy, muốn đối phó cậu nhóc này nhất định phải cường thế!”

Trần Trăn: “Thế nhưng tôi nhớ cậu từng giới thiệu người đẹp cho cậu ta cơ mà?”

Cao Á Kiệt: “. . . . . .”

Trương Suất ngồi kế bên nhìn An Dật đang mê man bất tỉnh, nghĩ thầm: Cậu cũng thật đáng thương nha. Bị mấy người này âm mưu cướp lấy trinh tiết.

Kết quả dưới sự xúi giục vô cùng mãnh liệt của hai người Lý Thiếu Phong và Cao Á Kiệt, không ngờ Trần Trăn lại thật sự đem An Dật mang về nhà.

Trên đường về Hạ Vũ có gọi điện thoại cho An Dật, Trần Trăn bắt máy.

Làm Hạ Vũ còn đang ở G bar chờ An Dật vẫn vô cùng băn khoăn – không nghĩ tới Trần giám đốc mà gã thầm mến đã lâu lại chính là đồng chí, mà bi thương hơn nữa, người Trần giám đốc thích không phải gã mà lại là An Dật!

.

Đem người vác về nhà, Trần Trăn giương mắt nhìn An Dật đang nằm trên giường không khác gì người chết một hồi.

Cuối cùng cho ra một kết luận cực kỳ sâu sắc, đó chính là y thật sự không có sở thích gian thi. . . . . .

Vì thế Trần giám đốc quá nhân từ này tạm thời bỏ qua con cừu non, không thực hiện chính sách ăn sạch sẽ ngay tại chỗ.

Đáng lẽ An Dật đã có thể tránh khỏi một kiếp này, nhưng chỉ đành trách cậu nhóc không nên trêu chọc đại hôi lang.

Hắn trở người, mơ mơ màng màng rên rỉ: “Khó chịu. . . . . .” Sau đó bắt đầu loạn kéo muốn cởi quần áo.

Trần Trăn cứ như vậy đứng bên cạnh nhìn An Dật trình diễn màn múa thoát y tuyệt đẹp.

Đại khái lăn qua lăn lại hơn nửa tiếng, sau khi cởi đến lúc chỉ còn độc mỗi chiếc quần lót, An Dật mới thay đổi một tư thế thoải mái khác, tiếp tục ngủ.

Trần Trăn là một người đàn ông chính trực tinh lực tràn đầy, sao lại không thèm thuồng đối với mỹ vị đặt trước miệng cho được.

“Đừng trách tôi, An Tiểu Miêu.” Trần Trăn cong môi nở nụ cười, “Ai kêu cậu câu dẫn tôi.”

Nói xong cúi xuống hôn lên môi An Dật.

Tuy ý thức của An Dật vẫn còn mơ hồ, nhưng suy cho cùng hắn không phải chim non chân chính. Đối với hôn môi, hắn vẫn có phản ứng theo bản năng.

Trong mông lung, hắn chỉ cảm thấy bản thân mình quả thật là dục cầu bất mãn, nên mới có thể nằm mộng xuân.

Chỉ có điều nụ hôn này lại thật sự nóng như lửa. . . . . .

Người kinh ngạc trái lại là Trần Trăn, y không ngờ cậu nhóc này lại phản ứng nhiệt tình như thế.

Môi y vừa mới tách khỏi, môi An Dật lập tức quấn lấy.

Trần Trăn mừng thầm trong bụng: Thật không ngờ cậu nhóc này lại chủ động như thế!

Thân thể hai người sát lại gần nhau hơn.

Khi tâm trí An Dật càng lộn xộn, cảm giác kích động trong lòng hắn cũng ngày càng gia tăng.

Hắn chỉ cảm thấy cổ họng mình thắt chặt, khó mà ức chế tiếng rên rỉ thoát ra ngoài, nhưng nó lại biến mất giữa môi lưỡi cả hai.

Tay Trần Trăn vốn ôm lấy eo An Dật cũng chầm chậm đi xuống, bắt đầu nhào nặn cặp mông An Dật, dùng sức ấn mạnh hắn vào người mình.

Đàn ông chung quy vẫn là loài động vật có thân dưới mẫn cảm, cho dù cách hai lớp quần, thân thể ma sát lẫn nhau vẫn khiến hai bên đều có cảm giác.

An Dật trường kỳ cấm dục bởi vì cảm giác dâng cao mà toàn thân run rẩy.

Kháo, quá con mẹ nó thoải mái.

Não An Dật giống như bị bôi keo đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ thế này, ngoài ra toàn bộ đều trống rỗng.

Cả người lập tức mềm nhũn, dòng điện giống như viên bi, nhảy nhót trong cơ thể.

Loại khoái cảm này vừa quen thuộc vừa xa lạ, nhưng dường như nó đã khiến từng giọt máu trong mỗi kinh mạch sục sôi.

“Ha, thoải mái lắm sao?” Trần Trăn nhìn biểu tình hưởng thụ trên mặt An Dật, không khỏi cười nói.

Thế nhưng An Dật đang bị vây trong trạng thái mê loạn, hoàn toàn không biết người đang nằm đè bên trên mình rốt cuộc là ai.

Lúc vật nóng như lửa của Trần Trăn xuyên qua hắn, cảm giác đau đớn mãnh liệt kia mới kéo An Dật như đi vào cõi thần tiên trở về.

Hắn thảm thiết kêu lên: “Mẹ nó! Đau chết lão tử rồi!”

Trần Trăn vỗ vỗ mông hắn: “Thả lỏng một chút!”

An Dật nhíu chặt mày, mồ hôi lạnh chảy ra. Do liên quan tới rượu nên hắn còn chưa thật sự tỉnh táo, nhưng theo bản năng hắn vẫn tức giận mắng người đang luật động trên người: “Thả lỏng em gái anh! Dừng lại nhanh lên, muốn giết tôi hay sao. . . . . . ?”

Trần Trăn cũng nhận ra tình trạng cậu nhóc này vẫn chưa tỉnh táo hẳn, vì vậy chẳng muốn nói nhảm với hắn, tiếp tục trừu sáp.

Lúc đầu An Dật còn mãnh liệt phản kháng, sau đó do bị Trần Trăn áp chế nên dần dà mất đi sức lực để phản kháng.

Trần Trăn nhấc hai chân An Dật lên, càng thêm tiến quân thần tốc, không ngừng đẩy vào sâu hơn.

Dưới từng đợt va chạm, An Dật bị vật kia xâm phạm đã bắt đầu có một chút khoái cảm.

Tiếng rên rỉ thống khổ lúc ban đầu biến thành tiếng kêu hừ hừ khe khẽ như con mèo lười.

Trần Trăn biết cậu nhóc này đã nếm được mùi vị khoái cảm, đường cong trên khóe miệng càng tăng thêm.

“An Dật, cậu thật khiến người ta đủ điên cuồng. . . . . .” Trần Trăn một mặt tiếp tục luật động, một mặt hôn hôn An Dật.

Mà An Dật dường như vẫn còn đang trong mơ, hắn nghĩ hắn vẫn một mực bị xuyên qua, một hồi thoải mái, một hồi thống khổ rồi sau đó lại một hồi sảng khoái. . . . . .

Trước khi hoàn toàn mất ý thức, trong đầu An Dật thầm nghĩ một câu: Mẹ nó, lần sau sẽ không bao giờ uống loại rượu này nữa, tác dụng chậm quá mạnh mẽ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.