Nhật Ký Tương Tư Của Đạo Sĩ Và Oan Hồn

Chương 17: Diều giấy. Câu đố




– Khởi đầu nho nhỏ

Hôm sau, An Dật bị Hà Bồi Bồi đạp một phát tỉnh ngủ.

Hắn mở mí mắt nặng trĩu, tầm nhìn mơ mơ màng màng rơi xuống người Hà Bồi Bồi, sau đó chửi như tát nước: “Bà tám chết bằm! Mới sáng sớm phá mộng đẹp của người ta sẽ bị trời phạt đó!”

Hà Bồi Bồi nghe hắn nói liền nổi cáu véo mặt hắn: “Cậu còn mơ màng gì nữa? Quên là hôm nay phải đi làm rồi hay sao? !”

Sau khi được cô nhắc nhở, An Dật lập tức tỉnh táo.

Bây giờ hắn mới phát hiện mình không ngờ lại ở trong nhà Hà Bồi Bồi.

An Dật khó hiểu vội vàng hỏi: “Sao tớ lại ở đây?”

Hà Bồi Bồi nhìn hắn trợn mắt: “Tối hôm qua cậu say mèm như vậy, chẳng lẽ muốn một người con gái nhỏ bé mảnh mai như tôi cõng cậu về?”

An Dật khinh bỉ cô: “Mấy cái từ mảnh mai yếu đuối này không cần thiết thêm vào đâu.”

Hà Bồi Bồi giương nanh múa vuốt: “Sớm biết như thế tôi đã quăng cậu ở ven đường!”

An Dật: “. . . . . . Độc nhất phụ nhân tâm.”

Hà Bồi Bồi: “Xem ra cậu muốn đi trễ.”

An Dật: “! ! !”

An Dật ngay lập tức móc điện thoại từ trong túi ra, vừa thấy thời gian hiện trên đó hắn chịu không nổi kêu rên: “Kháo! Lại đi muộn!”

Nói xong, chẳng buồn sửa sang lại hình tượng, hắn bắt đầu chạy thẳng tới công ty.

May mà công ty bọn họ không có quy định nghiêm ngặt về vấn đề quần áo, bằng không An Dật mang đồ giống sinh viên này phỏng chừng sẽ bị chặn ngay ngoài cửa

Tới công ty rồi, An Dật vẫn bi thảm đi trễ.

Trần Trăn thì có hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy bộ dạng của An Dật — Rõ ràng cậu nhóc này vừa mới ngủ dậy, ngay cả mặt cũng chưa rửa đã vội chạy tới đây!

Tuy da mặt An Dật thật sự rất dày, nhưng đối mặt với ánh mắt chăm chú của Trần Trăn, hắn cũng tỏ ra bắt đầu mất bình tĩnh: “. . . . . . Ngại quá, kẹt xe . . . . . .”

Trần Trăn cười cười: “Tôi thấy cậu ngủ quên mới đúng?”

An Dật nghĩ nếu đã bị nhìn thấu cả rồi, vậy thì cũng không cần cố kỵ gì nữa: “Tối qua uống hơi nhiều. . . . . .”

Trần Trăn trái lại có hơi kinh ngạc nhíu nhíu mày: “Cậu biết uống rượu?”

An Dật gật đầu: “Uh, uống được một chút.”

Trần Trăn cười càng lúc càng lớn: “Tốt, lần sau đi xã giao cậu đi theo giúp tôi. Tửu lượng Tiểu Lâm quá tệ, làm tôi cảm thấy rất phiền phức.”

An Dật: “. . . . . .”

Trần Trăn: “. . . . . . Sẽ trả tiền làm thêm giờ cho cậu.”

An Dật: “Được, tôi đi.”

Trần Trăn: “. . . . . .”

A, hừ, Trần giám đốc này thật sự là một người biết lợi dụng người khác! — An Dật nghĩ.

An đồng nghiệp này thật đúng là một gia hỏa tham tiền — Trần Trăn nghĩ.

An Dật làm xong một cái format thiết kế, sau đó đưa cho Trần Trăn xem.

Trần Trăn nhìn chưa tới năm giây đã đưa trở lại cho An Dật: “Làm lại lần nữa.”

An Dật vừa nghe xong nhất thời bùng nổ: “Cái gì? !”

Trần Trăn vẫn tứ bình bát ổn như cũ nói: “Làm lại lần nữa.”

An Dật: “Làm cái em gái anh, anh nhìn cũng chẳng nhìn đã kêu tôi làm lại, anh chỉnh tôi?”

Trần Trăn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt An Dật: “Chỉnh cái em gái cậu, nếu tôi thật sự muốn chỉnh cậu, thì cậu tuyệt đối không có khả năng hoàn hoàn hảo hảo đứng ở đây đâu.”

Không nghĩ tới tên Trần giám đốc này vậy mà cũng sẽ nổi điên chửi bậy, An Dật nhất thời không phản ứng kịp: “Ah? Vậy tại sao phải làm lại?”

Trần Trăn hiếm khi nhẫn nại giải thích cho hắn: “Tư liệu của khách tôi đưa cho cậu cậu không thấy đúng không? Format thiết kế này của cậu thật sự rất được, nhưng mà toàn bộ mấy cái này không phải thứ mà khách hàng họ muốn.”

An Dật bị nói trúng sự thật nhất thời yên lặng.

“Hiểu chưa?” Trần Trăn nhìn hắn.

“. . . . . .” An Dật tâm không cam tình không nguyện gật đầu.

“Vậy cậu lại gần đây một chút.” Trần Trăn hướng về hắn ngoắc ngoắc tay.

“Để làm gì?” An Dật một bên hỏi một bên ngoan ngoãn đi sang.

Sau đó Trần Trăn lấy xu thế sét đánh không kịp bưng tai hôn lên môi An Dật một cái.

Sau của sau đó An Dật thạch hóa.

Trần Trăn đánh lén thành công tiếp tục cười đến mức khiếm nhã: “Mùi vị cũng được.”

An Dật qua một lúc lâu mới hoàn hồn, hắn bụm môi mình lại, sau đó kinh ngạc tới mức phát âm không rõ: “Anh anh anh. . . . . . Anh hôn tôi!”

Trần Trăn gật gật đầu: “Ừh.”

An Dật giận dữ: “Tại sao lại hôn tôi? !”

Trần Trăn: “Đây là hình phạt dành cho tội không nghe lời.”

An Dật bị thái độ bình tĩnh kia của y kích thích tới nơi, ngay lập tức vỗ mạnh lên bàn: “Kháo! Anh con mẹ nó có ý gì đây? ! Lão tử không phải đã nói là thẳng nam hay sao? !”

“Không có ai quy định thẳng nam không thể làm cơ.” Trần Trăn trả lời rất trôi chảy.

An Dật: “Anh đê tiện!”

Trần Trăn: “Quá khen.”

An Dật: “. . . . . .Giám đốc, tôi đột nhiên cảm thấy da mặt của anh thật ra so với tôi còn dày hơn rất nhiều.”

Trần Trăn: “Hóa ra đã bị cậu phát hiện.”

An Dật rất muốn đập y: “. . . . . .”

Trở lại chỗ ngồi của mình, An Dật thóa mạ Trần Trăn ở trong lòng không ít.

Trần Trăn nhìn bóng lưng cậu giống như đưa đám, cảm thấy đùa rất vui: “Được rồi, đừng cho là tôi không biết cậu đang mắng chửi tôi. Mau làm cho nhanh bản thiết kế đi, bằng không tôi sẽ áp cậu thật đấy.”

An Dật lập tức quay đầu lại nhìn y dựng ngón giữa: “Áp cái em gái anh”!

Trần Trăn cũng không để ý thái độ của hắn, chỉ là hời hợt cười cười: “Tốt nhất lúc cậu bị áp cũng phải có cái loại khí thế này.”

An Dật: “Oa kháo! Cái này có được xem là quấy rối *** không hả!”

Ai mà ngờ Trần Trăn lại thật sự thừa nhận: “Đúng, tôi chính là đang quấy rối *** đó. Vì vậy cậu mau mau nhanh chóng khuất phục tôi đi?”

An Dật: “Kháo!” Không nghĩ tới hắn xưa giờ luôn đùa bỡn người khác mà bây giờ lại bị cấp trên của cấp trên của cấp trên đùa bỡn ngược lại mình, làm sao mà chịu cho thấu!

Thấy An Dật phản ứng tạc mao, Trần Trăn không kềm nổi lộ ra nụ cười vui vẻ: “Cậu sao lại đáng yêu như thế?”

“Đáng yêu cái ông nội anh!” An Dật ghét nhất là bị người khác nói hắn đáng yêu.

“Cậu nha, tưởng chỉ có mình cậu dám mở miệng chửi tục?” Trần Trăn tiếp tục chòng ghẹo hắn, “Ở trước mặt cậu, tôi cũng chẳng có gì hay để giữ lại hình tượng đâu.”

“Tôi khinh anh!” An Dật mạnh mẽ đáp trả.

“Khinh bỉ của cậu không đủ phân lượng.” Trần Trăn lấy tay nâng cằm, buồn cười đánh giá nửa bên mặt An Dật.

An Dật tiếp tục dán mắt vào màn hình, nhìn qua có vẻ rất bình tĩnh, kỳ thật trong lòng đã sớm sơn băng địa liệt —-

Oa kháo, tại sao mới chỉ qua có một ngày! Mẹ nó mới có một ngày! Nghiêm túc mà nói hai mươi bốn tiếng cũng còn chưa có tới!

Tại sao hai người bọn họ ở chung lại phát sinh biến hóa như thế? !

“Nè, không ngờ cái đầu ổ gà này của cậu nhìn cũng hợp đó chứ.” Trần Trăn tiếp tục nhìn hắn nói.

Được y nhắc nhở, An Dật bây giờ mới nhớ tới mình vừa tỉnh ngủ đã từ nhà trọ của Hà Bồi Bồi chạy thẳng tới công ty. Ngay cả tóc cũng chưa kịp chải.

Ngay lập tức, mặt hắn vì quẫn bách mà biến đỏ.

Mẹ nó hình tượng của hắn cứ như vậy mà bị hủy rồi!

“An Dật.” Trần Trăn đột nhiên mở miệng gọi hắn, giọng nói ôn hòa giống như mọi khi, “Có hứng thú làm quen với tôi không?”

“Không có hứng thú!” An Dật không suy nghĩ lập tức từ chối, “Còn nữa, tôi là thẳng nam!”

Trong mắt Trần Trăn vẫn chứa ý cười như cũ: “Tôi không ngại cậu là thẳng nam.”

An Dật nghiến răng nghiến lợi: “Nhưng tôi ngại!”

Trần Trăm: “Vậy thật là đáng tiếc.”

An Dật: “Không đáng tiếc chút nào!”

Bị tôi nhìn trúng thì đừng có mong mà chạy thoát.

Nhìn phản ứng của An Dật, Trần giám đốc ở trong lòng tự tin nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.