Nhật Ký Tuổi Teen

Chương 37: Chương 37




• BRENNA'S POV

Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng khá là gọn gàng sạch sẽ, đầy đủ tiện nghi. Chỉ là cửa phòng đã bị khóa. Chẳng biết ai nhốt tôi ở đây, chẳng biết họ muốn làm gì... Tôi chẳng hiểu tại sao trong lòng tôi lại chẳng có một chút sợ hãi nào, rất bình tĩnh. Phòng cũng chẳng có được một cái cửa số nào để ngó ra ngoài. Điện thoại thì cũng mất luôn.

Khoảng ba mươi phút sau thì cửa phòng đột nhiên mở ra, một gã đàn ông trạc tuổi tôi, nhìn cũng khá là hiền lành thư sinh. Nhưng chẳng hiểu tại sao lại bắt tôi tới đây.

Hắn bước vào, trên tay cầm một cốc nước lọc, nhưng mà chả biết nó có bị bỏ gì vào không nữa. Hắn đặt ly nước xuống bàn rồi bảo tôi uống đi, vẻ mặt hắn lúc này cũng bình tĩnh y chang tôi vậy.

- Anh là ai?

- Chắc cô còn nhớ người mà đã bỏ một số tiền lớn ra mua cô về chứ?

Làm sao tôi có thể quên được, ngày hôm đó là ngày đặc biệt trong đời tôi mà, là ngày đầu tiên mà cái gã Nat xấu xa thịt tôi.

- Tôi là con trai ổng.

Không thể nào tin vào những gì vừa được nghe. Một gã đàn ông biến thái bệnh hoạn lại có một cậu con trai nhìn hiền lành thế này.

- Anh muốn gì?

Tên đó thở dài một hơi, khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh.

- Lần trước cái tên ở cùng cô đã bắn vào chân tôi một cái, bây giờ còn chưa lành đây này. Nếu cô thực sự quan trọng với anh ta, thì thôi sẽ giết cô thay vì giết hắn.

Tôi thực sự chẳng hiểu tên này đang nói gì, không đầu thân rõ ràng gì cả, chỉ nói có mỗi khúc đuôi không.

- Vì sao?

- Tên người yêu cô giết ba của tôi. Một người rất quan trọng với tôi. Có lần tôi cố gắng giết lại anh ta nhưng đã thất bại. Nghĩ lại giết cô thì vừa dễ dàng, vừa khiến cho cái tên đó sống trong đau khổ còn không bằng chết.

Chỉ vì một gã đàn ông bệnh hoạn mà lại đi kiếm chuyện với cái gã Nat, một tên chuyên giết người như giết gà, chẳng biết ông ta quan trọng với tên nhóc này cỡ nào mà phải quyết sống chết với gã Nat. Tôi còn không biết bản thân có quan trọng với ảnh không nữa mà tên này lại dám khẳng định gã Nat sẽ đau khổ vì tôi.

Tôi im bặt, chẳng biết phải nói gì nữa. Rồi đột nhiên hắn đưa điện thoại lại cho tôi, bảo tọi gọi gã Nat. Tôi cầm lấy, nhưng thực sự chẳng muốn gọi. Còn chẳng biết tối qua ảnh có về nhà không. Tôi sợ rằng hiện giờ ảnh đang ngủ cùng con phò đó, tôi sợ khi gọi ảnh sẽ phải biết điều đó...

- Tại sao cô không gọi? Chẳng phải cô muốn thoát khỏi đây sao? Gọi đi rồi bật loa ngoài cho tôi.

Tôi vẫn cầm chặt trong tay cái điện thoại, sợ sệt khi nghe thấy giọng ảnh. Nhưng trong cái tình huống chó đẻ này kiểu gì tôi cũng phải gọi. Tôi cũng muốn biết liệu ảnh có quan tâm tôi không, trong lòng ảnh có tôi không...

Tôi bật màn hình lên, bấm số. Tiếng chuông đổ, chưa được vài giây thì nhanh chóng có người bắt máy. Giọng nói hớt hải, hơi thở hổn hển, là anh Nat.

"EM ĐANG Ở ĐÂU?!"

Tôi thực sự chẳng biết mình đang ở đâu cả, liền đánh mắt qua nhìn tên thư sinh.

- Bảo hắn tới nhà hoang đường xyz.

Anh nghe rõ, rồi bảo tôi đợi anh, anh sẽ nhanh chóng tới đó. Tôi vừa vui vừa buồn, chẳng rõ cảm xúc hiện giờ là gì.

- Cô uống nước đi, tôi không có bỏ gì vào đâu. Còn nữa, lúc nảy cô ngất tôi có bảo bác sĩ kiểm tra cô, cơ thể cô cần bồi bổ nhiều hơn đấy. Xong thì xuống nhà gặp tôi.

Thật kỳ lạ, nếu tên này có ý định giết tôi thì tại sao lại nói với tôi những vấn đề này? Bô tôi có bệnh hay sao mà cần bồi bổ. Tôi không suy nghĩ nữa, cầm ngay ly nước uống hết một hơi luôn. Chẳng biết vì sao linh cảm tôi bảo rằng tên này không phải người xấu.

Tôi xuống nhà, anh ta đưa tôi vào một chiếc xe hơi, chở đến điểm đã hẹn gã Nat. Cứ nhìn anh ta tôi không khỏi thắc mắc tại sao lại tốt, nhẹ nhàng với tôi như vậy.

- Này tôi hỏi anh việc này được không?

Anh ta vẫn tiếp tục lái, mặt lạnh tanh, im bặt.

- Nếu có ý định giết tôi tại sao lại lo cho sức khỏe tôi?

Anh ta vẫn ngậm chặt miệng, chẳng nói năng gì cả. Tôi cũng ngồi im đấy, chống cằm ngó ra ngoài xe. Chẳng cảm thấy mình giống tù nhân gì cả.

Đến điểm hẹn, anh ta nhẹ nhàng trói tay tôi ra phía sau. Anh ta có dao, súng trong tay mà, tôi kháng cự cho ăn lol à. Anh ta lấy băng kẹo dán chặt miệng tôi lại rồi ngồi đó đợi gã Nat. Mười lăm phút sau ảnh tới thật, hớt hải chạy vào. Ảnh thực sự có quan tâm tôi sao?

Tên thư sinh kéo tôi lại, kề sát dao vào cổ tôi.

- Đừng im đấy, quăng súng mày qua đây.

Gương mặt gã Nat trông khá là căng thẳng, nhưng cũng ngoan ngoãn làm theo.

TO BE CONTINUED

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.