Nhật Ký Tuổi Teen

Chương 14: Chương 14




• BRENNA'S POV

Đã hơn hai tháng kể từ cái ngày anh ấy về nhà với hàng tá vết thương trên lưng, anh không bước ra khỏi nhà rồi, suốt ngày chỉ ngồi bấm game rồi bầu bạn với thuốc lá và bia. Chúng tôi đã sống cùng nhau cũng đã lâu rồi nhưng vẫn chẳng có gì xảy ra với chúng tôi, chỉ là anh ta thật quá khó để tìm hiểu, anh ấy khép kín, luôn giấu mình chẳng bao giờ chia sẻ với tôi bất cứ chuyện gì. Ngoài hiểu rõ tính cách anh ta ra tôi chẳng biết được một chút gì về quá khứ hay hiện của anh ấy. Tôi vừa ngồi đọc sách vừa không ngừng ngó con người đó đang chơi game, nếu cứ như vậy mãi anh ta sẽ chết mất. Tôi lấy hết dũng khí và tiến lại mở lời:

"Suốt hai tháng nay anh đã không ra khỏi nhà rồi, có chuyện gì sao?"

"Không phải việc của cô." - Hắn nói không thèm nhìn lấy tôi một lần rồi lại tiếp tục chơi game.

Tôi liều mạng rút cái ổ cắm TV ra.

"CLMM CHÁN SỐNG RỒI À? ĐÉO CÚT NGAY LẬP TỨC TAO ĐẬP CHO MỘT TRẬN!" - Hắn tức giận và không ngừng luôn mồm chửi tôi.

"Hãy ra ngồi đi, tôi chỉ nghĩ tốt cho anh thôi mà." - Tôi vừa run sợ vừa cố gắng khuyên nhủ.

Nhưng dạo gần đây hắn không còn hung hăng như lúc mới gặp nữa, nhưng dù sao tôi vẫn phải cẩn thận từng lời nói kẻo hắn giết tôi lúc nào không hay. Hắn vẫn ngồi đấy tặc lưỡi với vẻ mặt khó chịu.

"Này, ra ngoài với tôi đi."

"Việc đếch gì tôi phải đi với cô?" - Hắn càm ràm.

"Chỉ một lát thôi, dù sao anh cũng rảnh mà, nhanh mặc áo vào rồi đi thôi." - Tôi không ngừng kéo tay hắn dậy, hắn vẫn chướng như mọi khi, nhưng sự kiên trì của tôi cũng đã làm hắn đổi ý.Hắn mặc ngay cái áo hoodie đen vào và cùng tôi ra ngoài.

Tôi cùng hắn đi bộ khoảng một tiếng tới một thị trấn nhỏ, ghé vào một hiệu sách, tôi cũng sắp đọc hết sách rồi nên cần tìm kiếm thêm.

"Cô dắt tôi vào cái chỗ này làm gì?" - Hắn bắt đầu khó chịu hỏi.

"Sách tôi sắp đọc hết rồi, tôi cần tìm vài quyển."

"Nếu vậy thì tự mình mà đi, dắt tôi đi bộ hơn một tiếng theo để làm cl gì?" - Hắn bắt đầu cáu gắt.

"Xong ngay đây, tôi đã tra sẵn trên mạng rồi nên chỉ cần tới tiệm để lấy thôi."

Tôi nhanh chóng lấy những quyển tôi đã tra trên mạng và ra quầy thanh toán. Trong lúc đợi tôi hắn lại làm ngay một điếu thuốc. Tôi không biết gã này có sở thích là gì: bia, thuốc lá, game? còn gì nữa? chẳng lẽ dắt gã vào bar? không lẽ lại vào game center? Vậy thì chả khác gì khi gã ở nhà cả. Bỗng một ý nghĩ điên rồ vuột qua đầu tôi. Tôi cười một cách nham hiểm và nhìn hắn.

"Cười cl gì?"

Tôi hí hửng kéo tay lão chạy đi.

"CÁI CON ĐIÊN NÀY, KÉO TAO ĐI ĐÂU VẬY?!!"

Chúng tôi tiến vào một khu vui chơi và tôi quay mặt lại nhìn hắn, tôi nghĩ chắc hắn phải ngạc nhiên lắm nhưng không, hắn nhìn tôi cặp mắt của một gã đàn ông sắp sửa giết người, tôi xanh cả mặt và không biết phải nói gì cả thì hắn tiền lên phía trước và hỏi tôi muốn chơi gì. Đây là lần đầu tiên tôi được đến khu vui chơi, cũng chưa từng có một người tôi quan tâm như vậy, đây cũng là lần đầu hắn hỏi tôi muốn gì, lòng tôi vui sướng đến như muốn nhảy cẫng lên và hét thật lớn cho cả thiên hạ biết niềm vui của tôi. Tôi bắt đầu cười và kéo hắn đến quầy bắn bia, tôi thì thầm với hắn:

"Anh giỏi bắn súng lắm đúng không, có thể bắn lấy một thứ cho tôi không?"

Gương mặt khó chịu cau có vẫn còn đó: "Toàn ba cái thứ tào lao không, tại sao phải tốn sức như vậy?"

"Chỉ là chơi thôi mà, nhà anh khá chật nên tôi cũng chẳng cần thú nhồi bông đâu, cái dây chuyền kia, anh lấy được chứ? nó khá nhỏ đấy bắn được không?"

"Cô nghĩ từ nhỏ tôi cầm súng để làm gì? Có khinh thường tôi quá không?" - Anh ta vừa nói vừa di chuyển điếu thuốc trên miệng, anh ta bắt đầu cầm cây súng lên và chỉ nhắm một phát là đã dính ngay. Ông chủ chúc mừng và đưa cho anh ta sợi dây chuyền, dây này trông khá nam tính, anh ta đeo chắc chắn sẽ hợp.

"Cho cô." - Anh ta chìa tay đưa sợi dây chuyền cho tôi.

"Dây này cho nam mà, anh đeo chắc sẽ hợp đó." - Tôi ngạc nhiên nói.

"Chẳng phải cô nói cô muốn sao? Tôi chẳng thích những thứ thế này nên cho cô."

Tôi vui vẻ cầm lấy sợ dây và đeo ngay vào cổ: "Này giúp tôi với, tôi không thể tự cài được."

Anh ta cầm mớ tóc của tôi và vén sang một bên vai, anh bắt đầu cài nó lại. Tôi có thể cảm nhận được những đầu ngón tay anh chạm vào cổ tôi, nó chai sạn và thô kệch nhưng đôi lại thật dịu dàng làm sao. Đi công viên thì không thể không chơi tàu lượn siêu tốc rồi, tôi muốn được chơi thử tất cả mọi thứ ở đây. Trong vô ý thức tôi đã cầm tay và kéo anh đi, chúng tôi mua hai vé và xếp hàng chuẩn bị lên tàu. Nhưng anh bất ngờ tắm tay tôi và kéo tôi chen lên đầu hàng trong tiếng chửi rủa của tất cả mọi người, anh chẳng quan tâm bất cứ lời nào của họ. Tôi cũng chẳng ngại ngùng gì cả, vì chỉ có tôi mới biết con người này thực sự rất xấu xa. Chúng tôi ngồi ngay đầu tàu và tàu dần bắt đầu di chuyển. Tôi thực sự sợ đến nỗi nhắm tịt mắt lại, nhưng rồi bỗng nghe một tiếng cười phát ra kế bên, tôi vội vàng mở mắt và nhìn sang anh, anh đang nở một nụ cười rất tươi mà suốt đây tôi chưa từng được thấy, tôi không thể rời mắt khỏi anh, nụ cười của anh thật đẹp làm sao. Kết thúc một vòng, đầu tóc tôi đã rối hết rồi, tôi nhanh chóng chỉnh đốn lại thì thấy anh đang di chuyển lảo đảo, tôi vội vàng chạy tới đỡ lấy anh thì anh liền bịt mồm lại, khuôn mặt chuẩn dần qua màu xanh. Tôi đoán anh sắp sửa làm gì rồi, liền kiếm đại bụi cây nào và đưa anh tới đó. Anh ấy liền nôn một đống 'tinh túy' ra. Tôi chẳng dám nhìn và mau kiếm khăn giấy cho anh ấy.

"Tôi cứ nghĩ anh chẳng sợ bất cứ thứ gì chứ." - Tôi vưa đưa khăn vừa châm chọc.

"Sợ đếch gì trò này, chỉ là lần đầu ngồi lên ọt cái thứ lắc lư nhiều như vậy nên cảm thấy buồn nôn." - Anh vừa lau miệng vừa nói.

Tôi bịt mồm lại và thầm cười, tôi dắt anh lại một hàng ghế và để anh ngồi nghỉ ngơi.

"Anh có muốn ăn gì không tôi đi mua cho nhé?"

"Mau đi mua nước đi." - Anh nói trong mệt mỏi.

Tôi vội chạy đi vào một rạp bán hamburger, mua 2 cái bánh và 2 chai nước suối.

"Hẹn hò hả cháu?" - Bác bán hàng vui vẻ hỏi.

"Dạ không ạ..." - Tôi ngại ngùng đáp.

Hẹn hò sao? bây giờ nghĩ tới thì đúng là giống thật...

"Nhìn chúng cháu rất dễ thương mà, bác hiểu nhầm rồi sao" - Bác vừa bối rối vừa chìa tay đưa bánh và nước cho tôi.

"Không có gì đâu ạ, thôi cháu phải đi rồi, cảm ơn bác."

Tôi vội chạy lại phía anh ấy, những lời nói của bác ấy làm tôi không thể ngừng suy nghĩ, tôi bối rối ngại ngùng, chẳng hiểu vì sao.

"Tôi chán rồi, về thôi." - Anh ta vừa khui chai nước vừa nói.

"Còn sớm mà, không muốn đi đâu nữa sao?"

"Không."

" Thế ăn xong đi rồi đi." - Tôi có chút nuối tiếc khi anh ta nói như vậy, chúng tôi ăn nhanh cái hamburger đang cầm trên tay rồi rời khỏi khu vui chơi. Trên đường thì đi ngang một cái siêu thị, tôi lại nảy ra một ý tưởng điên rồ có thể anh ấy thích.

"Này anh đang chán đúng không? Tôi có trò này vui lắm có muốn chơi không?" - Tôi hí hửng hỏi.

Anh ta nhìn tôi với cặp mắt khó hiểu, tôi kéo tay anh ấy vào siêu thị, lấy một chiếc xe đẩy và đẩy vào khu bán hàng, trong khi anh ta vẫn chưa hiểu chuyện gì thì tôi nhảy ngay vào rổ xe.

"Cô làm clg vậy?" - Anh ta khó chịu hỏi.

"Che kín hết mặt mũi vào, nhanh lên!" - Toi giục anh ấy.

"Rồi, cô định làm gì?" - Anh ta ngoan ngoãn làm theo và không ngừng tò mò

"Đẩy tôi đi, đẩy nhanh vào!" - Tôi giục anh ấy mãi nhưng anh ta vẫn không chịu làm, tôi liên tục lắc tay anh ấy và bảo anh ấy hãy nghe tôi đi. Cuối cùng anh ta vịn chặt xe và không ngừng dọa tôi:

"Là do cô bảo tôi đẩy nhanh vào đấy nhé! đừng hối hận." - Anh ấy nói với nụ cười nham hiểm nở trên môi, anh ta dùng hết sức bình sinh đẩy tôi khắp siêu thị, anh ta vừa đẩy còn tôi không ngừng thò tay lên những kệ đồ hất hết tất cả mọi thứ xuống, khắp nơi chúng tôi đi qua đều là một bãi chiến trường: mọi thứ trên kệ đều bị chúng tôi đập phá hết, tôi vớ được ngai pepsi và lắc mạnh nó, chỉa vào người anh ta và mở nắp, anh ta đáp trả lại tôi gấp đôi... La hét và đập phá, tôi chưa bao giờ sảng khoái như lúc này. Chúng tôi cứ như hai đứa trẻ vô tư phá phách vậy. Từ lúc bắt đầu đẩy tôi đã thấy anh ta luôn không ngừng cười, có lẽ ngày hôm nay là ngày đầu điên cũng là ngày duy nhất tôi thấy anh ấy cười nhiều như vậy.

"Này! đập phá la hét như vậy có lẽ họ đã biết rồi đấy, đẩy tôi nhanh thoát khỏi cái siêu thị này nào!" - Tôi không ngừng cười và nói.

Chúng tôi lấy luôn cái xe đẩy của họ và nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.

"HAI ĐỨA KIA ĐỨNG LẠI NGAY!!!"

"Á! Chạy nhanh lên cái gã này! người ta dí theo kịp bây giờ!!!!" - Tôi vừa sợ nhưng không thể ngừng cười được.

Ngoài phố trời đã tối từ lúc nào, chỉ có hai chúng tôi chạy khắp đường phố không ngừng la hét và cười lớn. Cuối cùng cũng đã cắt được đuôi của họ, chúng tôi quẹo vào một con hẻm lẩn trốn và thở hổn hểnh.

"Cô bị điên rồi sao? khi không lại vào siêu thị phá?" - Anh ta vừa thở vừa nói.

"Chẳng phải anh cũng đã rất vui sao? Coi như tôi không bỏ công vô ích rồi" - Tôi không thể ngừng cười được, tôi chưa bao giờ vui như vậy cả.

"Coi như lần này cô có ích" - Anh ta tươi cười nói.

Tôi móc ngay trong áo khoác ra tám lon bia khoe với anh ấy.

"Cô lấy từ lúc nào vậy? Tôi có tiền mà? Đừng nói chỉ vì mấy lon bia thôi nha?" - Anh ta cau có hỏi.

"Mua thì quá bình thường rồi, Lấy cắp chẳng phải vui hơn sao?" - Tôi lén lấy tay lắc một lon và đưa cho anh ấy.

"Uống với tôi nào, hôm nay tôi rất vui!" - Tôi giơ lon bia lên và vui vẻ nói.

Anh ta khui ra thì bia bắt đầu xịt tung tóe, tôi lại một lần nữa cười phá lên vì vẻ mặt hốt hoảng của anh ấy.

Anh ấy chẳng tức giận mà còn vui vẻ cười rồi chúng tôi cụng lon và nốc hết sạch. Trời đã khuya rồi, anh ấy tiếp tục đẩy tôi qua từng con đường vắng vẻ, người chúng tôi cũng đã ướt hết vì nghịch nước trong siêu thị, nhưng cũng chẳng sao cả. Chúng tôi vừa đi vừa uống vừa la hét. Tôi đưa anh ấy chai sơn xịt đã chôm lúc nảy, Chúng tôi vẽ lên khắp vách tường, từng nơi chúng tôi đi qua đều để lại dấu vết. Tôi lắc lư và hát ngay bài Young Dumb & Broke. Anh ấy ngay lập tức cùng hát theo tôi, chúng tôi hát lớn bài hát khắp đường, chạy nhảy như hai đứa trốn trại và không thể ngừng cười. Chúng tôi vừa đi vừa uống hết tám lon bia và đã về tới nhà từ lúc nào không hay. Tôi có phần nuối tiếc nhưng chẳng thể nói ra lời nào, tôi ước gì ngày hôm nay có thể ngưng mãi. Chúng tôi lên phòng và thay phiên nhau đi tắm, cả hai đều mệt đến nỗi chẳng thể làm gì nữa. Tắm rửa xong chúng tôi lăn ngay ra ngủ, tôi chợp mắt nhưng miệng vẫn luôn nở nụ cười, thực sự hôm nay tôi rất hạnh phúc, lần đầu tiên tôi có người để quan tâm, lần đầu tiên tôi được trải nghiệm niềm vui... Tôi vui vẻ và ngủ từ lúc nào không hay.

TO BE CONTINUED

_ Lần đầu tiên viết, có gì sai sót thì mọi người comment cho mình xin ý kiến để rút kinh nghiệm nhé! Nếu hay thì comment động viên và tặng một nút đề cử để mình có thêm động lực nhé ??? Cảm ơn mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.