Nhật Ký Trùng Sinh Của Nhân Vật Quần Chúng

Chương 4




Khi Brett Hooker ra khỏi căn hộ, Gus Huffman thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ đã xác định được danh tính Linda Tribbey. Hắn nghe nói về vụ đó trên phố. Việc giết bà ta vốn là một lời cảnh báo cho gã chồng cũ để gã biến đi. Nhưng với người đàn ông này thì không có cách nào để gã im miệng. Cách duy nhất là đưa gã ra khỏi nhiệm vụ này…mãi mãi. Lòng bàn tay Gus ngứa ngáy. Hắn muốn mau chóng làm việc này cho xong. Hắn muốn có tiền của mình và rời khỏi thành phố. Sau khi làm cháy một chiếc xe và phải thuê một chiếc khác, hắn đã gần như bỏ cuộc và muốn về nhà. Nhưng ý nghĩ phải đối mặt với Romeo Leeds đã buộc hắn phải cân nhắc lại các lựa chọn, và hắn rất mừng là mình đã làm thế.

Con phố nhỏ nơi hắn đậu xe nằm ngay đối diện với căn hộ của Hooker, và hắn đang đứng trong một bụi cây rậm rạp kín đáo.

Khi Hooker đi xuống đường để ra chỗ ô tô của gã, Gus đổi tư thế. Ngay lúc này hắn có một tầm nhìn hoàn hảo tới mục tiêu qua nòng ngắm của cây súng trường. Ngón tay Gus lần tới cò súng khi Hooker vươn tới tay nắm cửa xe.

Bất ngờ, không biết từ đâu vọt ra một chiếc xe bán tải đầy bọn nhóc mới lớn, phanh kít lại cách bụi cây Gus đang đứng có vài bước. Hắn vẫn có tầm bắn tuyệt vời, nhưng giờ hắn sẽ phải đương đầu với năm, sáu nhân chứng nữa. Nguyền rủa vận rủi của bản thân và sự xuất hiện không đúng lúc của bọn nhóc, hắn không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc đứng nhìn Hooker lái xe đi vào đêm tối. Vài giây sau, bọn nhóc biến mất vào một ngôi nhà ở bên kia đường còn Gus đi tìm xe hắn. Chỉ mấy phút sau hắn đã lao xuống phố với nỗ lực tìm kiềm con mồi.

Brett đã có mặt ở buổi biểu diễn gần một tiếng và đúng như anh lo ngại, khán đài chật cứng. Đêm nay rất oi bức, gần như không có một cơn gió nào và anh khá là khổ sở. Thế nhưng sự bất tiện này có vẻ không tác động đến những người đi nghe nhạc. Họ chen vào mọi chỗ trống có thể, rõ ràng đang tận hưởng buổi biểu diễn.

Hai cậu chàng nhà quê đang biểu diễn say sưa những bài nhạc ầm ĩ. Brett liên tục di chuyển, không ngừng tìm kiếm hết khuôn mặt này đến khuôn mặt khác trong lúc đi trong đám đông.

Bây giờ nhu cầu tìm thấy Tribbey đã trở nên cấp bách vì cả những lý do khác ngoài phiên toà. Nếu anh không tìm thấy ông ta trước thì nhiều khả năng Harold sẽ gặp phải kết cục giống như vợ cũ của mình. Nếu việc đó xảy ra, Manny Riberosa sẽ được tự do và một lần nữa Romeo Leeds sẽ thoát tội giết người.

Đột nhiên dường như tất cả mọi người xung quanh anh đều gào thét và vỗ tay, Brett quay lại nhìn. Trong lúc quay người, anh thoáng trông thấy một người đàn ông lưng còng còng, râu ria không cạo đứng dựa vào một cái cây gần đó. Quần áo của ông ta vấy bẩn và rộng thùng thình. Khi ông ta đi sang một bên để ai đó vượt qua, Brett để ý thấy một bên chân người này hơi khập khiễng. Người đàn ông Brett đang tìm không có râu quai nón, nhưng cái tật ở chân mà Harold Tribbey đã phải mang từ trong chiến tranh không phải là thứ người ta giả trang được. Brett bắt đầu đi về phía người đó, định lại gần để nhìn mặt ông ta kỹ hơn.

Harold không nhớ được đã bao nhiêu năm rồi mình mới thấy vui thế này, đêm nay thật đặc biệt. Ông cũng yêu âm nhạc như những người bên cạnh ông đây. Hồi trẻ ông đã từng mơ được trở thành một ca sĩ hát nhạc đồng que, nhưng đó là trước chiến tranh. Sau khi trở về, ông không bao giờ còn muốn hát nữa.

Sự thật là ông đã không còn dám để Qúy bà May mắn kiểm soát số phận của mình nữa. Với Harold, có vẻ như hễ ông để mặc đời vào tay số phận, ai đó sẽ ném cho ông con phăng teo. Ông đã sống sót qua trận chiến, nhưng để làm gì? Ông về nhà cùng với những cơn ác mộng không bao giờ vứt bỏ được. Khi chứng kiến một vụ giết người nhiều năm sau đó, ông vẫn kiểm soát cảm xúc khá tốt. Nhưng rồi vụ nổ bom xảy ra. Sau đó ông cứ thế lao xuống con dốc khủng hoảng. Vụ nổ đã trở thành điểm khởi đầu cho một chuỗi những ký ức chiến tranh bị dồn nén nhiều năm trời. Trong một thời gian, ông đã cố bám lấy cuộc sống, cho đến khi ông phát hiện ra cứ để mặc đời đến đâu thì đến đơn giản hơn nhiều.

Đầu tiên là những khó khăn khi ông mất hết việc làm này đến việc làm khác, rồi mọi chuyện tồi tệ hơn khi các bạn ông dần trở nên coi thường ông. Sau đó ông cũng mất luôn cả lòng tự tôn. Nỗi đau chạm đến đáy cùng khi ông mất Linda. Ông đã trông chờ thất bại lâu đến nỗi khi cuối cùng nó xảy ra, nó gần như là một sự giải thoát. Cuộc sống trên đường phố không dễ dàng, nhưng nó còn tốt hơn phải đối mặt với những thử thách của thế giới thật. Và dù sao đi nữa ông cũng đã ra đi lâu đến nỗi quên cả đường về nhà rồi.

Có những ngày, thậm chí hàng tuần liền ông không hề nghĩ về Linda. Thực tế, ông hiếm khi nghĩ về bất cứ điều gì ngoài chuyện ăn gì và ngủ ở đâu. Trên đường phố, cuối cùng Harold đã đạt được thành công. Ông đã hoàn thành những mục tiêu đặt ra. Ông trở nên vô danh, và trong thời điểm này, đó là cách duy nhất để ông có thể tiếp tục sống.

Đêm nay ông hạnh phúc, và ông mải mê với buổi biểu diễn đến nỗi không biết có người đang gạt đám đông đi về phía mình.

Giây phút Brett bước tới trước mặt người đàn ông ấy, anh biết rốt cuộc mình đã tìm được Tribbey. Khuôn mặt này già hơn so với trong bức ảnh anh có và một nửa mặt bị giấu dưới bộ râu cả tuần không cạo, nhưng đôi mắt đen, sâu hoắm và cái miệng mím chặt lo lắng kia thì y hệt.

“Harold Tribbey phải không?”

Harold giật nảy người. Tên ông ta được một người lạ mặt gọi lên giống như một tiếng chửi thề mà ông không bao giờ muốn nghe. Mắt mở lớn, ông ta bước lùi lại, nhưng lưng va phải cái cây xù xì ở đằng sau.

“Anh nhận nhầm người rồi. Hãy để tôi yên.”

Brett lôi thẻ của mình ra. “Ông Tribbey, tôi là Brett Hooker, điều tra viên của phòng công tố hạt. Phiên toà xử Manny Riberosa sẽ diễn ra vào thứ Hai tới và công tố viên cần ông ra làm chứng.”

Harold bắt đầu run rẩy. “Tôi chẳng hiểu anh đang nói gì.”

Ông ta cố chạy đi nhưng bị Hooker tóm lấy cánh tay và không chịu buông.

“Ông đã chứng kiến một vụ giết người. Gần hai năm trước, nhớ không? Nó xảy ra trong một con đường nhỏ ngay bên ngoài cửa hàng máy móc mà ông đã từng làm việc.”

Mắt Harold đờ đẫn. “Nó đã mất rồi,” ông ta nói, một dòng nước dãi rỉ ra ở khoé miệng. “Tất cả đều đã bị thổi tung. Những người chết trong toà nhà Murrah cũng thế. Nổ tanh bành hết rồi.”

Trái tim Brett đau xót cho linh hồn già nua, đầy mất mát này, trong giây phút ấy, suýt nữa thì anh quay người bỏ đi. Luật sư của Leeds sẽ xé nát những gì còn lại nơi người đàn ông này trên bục nhân chứng. Nhưng quyết định không phải là ở anh. Don Lacey mới là người phán xử.

“Thưa ông! Ông Lacey cần ông kể lại vụ bắn người ở trong hẻm phố. Nhớ chứ? Nó xảy ra trước vụ nổ bom. Ông đã ở trong hẻm đó vào giờ nghỉ trưa, ông nhớ không?”

Đôi mắt Tribbey đẫm nước. “Salad gà. Cứ đến thứ Sáu là Lindie lại làm cho tôi món bánk kẹp salad gà.” Nước mắt bắt đầu chảy xuống mặt ông ta, để lại vệt dài trên hai gò má bẩn thỉu, râu ria không cạo. “Kể từ ngày đó tôi không thể ăn salad gà được nữa.”

Brett kéo tay Harold và bắt đầu đi về phía rìa của đám đông, bình tĩnh thì thầm: “Tôi có thể hiểu được chuyện đó.”

“Tôi không thể trở lại,” Harold nói.

“Ông không cần phải trở lại,” Brett khẽ nói, “Nhưng ông cần phải kể lại những việc đã nhìn thấy. Nếu không, gã đó sẽ thoát khỏi tội giết người.”

“Ngày nào chẳng có người chết,” Tribbey lầm bầm. “Tôi đã thấy biết bao nhiêu ở chiến trường.”

Brett cảm thấy mình như một tên đao phủ. Bản năng của anh không ngừng mách bảo việc này sẽ đẩy ông ta tới chân tường, nhưng sự tận tụy với nhiệm vụ không cho phép anh dừng lại.

“Còn vợ ông thì sao? Ông không quan tâm đến chuyện đã xảy ra với bà ấy hả?” Brett hỏi.

Harold ngừng bước, cái nhìn ông ta dành cho Brett đột nhiên trở nên tỉnh táo và lạnh lùng. “Tôi không có vợ,” ông ta nói ngắn gọn, giọng khản đặc. “Ít nhất là không còn nữa.”

“Tôi biết hai người đã li dị, nhưng tôi không thể tin ông lại hờ hững với cái chết của bà ấy như thế. Chúng tôi nghĩ bọn chúng đã giết bà ấy để cảnh cáo ông.”

Qua lớp râu tóc và bụi bẩn, vẫn có thể nhận thấy mặt Harold Tribbey đã trắng bệch, và Brett thình lình nhận ra ông ta còn chưa biết Linda đã chết, chứ chưa nói đến chuyện bà ấy bị giết. Anh hối hận thả tay ra.

“Xin lỗi ông, tôi tưởng ông đã biết.”

Harold lắc đầu. “Kẻ nào đó đã giết Lindie của tôi ư?” Rồi ông bắt đầu khóc, những tiếng nức nở khe khẽ làm tan nát trái tim Brett. “Bà ấy không thể chết. Tôi mới là người đã chết.” Ông giơ hai tay ra và cào mặt mình. “Thấy không? Thấy không? Tôi đã chết từ bao nhiêu năm nay rồi, nhưng không ai chịu tin tôi.”

Brett lại nắm cánh tay ông ta và bắt đầu rẽ đám đông. Mặc dù rất ít người để ý tới họ nhưng anh chỉ thấy thở dễ dàng hơn khi đã ra được bãi đỗ xe. Bóng đêm quanh họ lúc này càng tối và sâu hơn, nhưng ở đây họ cũng có nhiều riêng tư hơn, và trong lúc này, đó là điều Brett cần. Từ cách Tribbey cư xử, anh hiểu là mình sẽ cần hỗ trợ. Anh với tay lấy điện thoại. Nếu Lacey định dùng người này trên bục nhân chứng, trước tiên ông sẽ phải tìm cho Tribbey một vị bác sĩ. Brett thuộc lòng số điện thoại nhà của Lacey, và vì công lý, ông ta sẽ phải chào đón cuộc gọi này.

Khi Brett đang bấm số, đột nhiên mặt Tribbey có biểu hiện tỉnh táo.

“Giết người? Anh nói bà ấy đã bị giết à?”

Brett gật đầu.

Tribbey dùng mu bàn tay chùi mũi rồi vuốt thẳng ngực áo sơ mi của mình, mặc dù miếng vải đó cần hơn một lần vuốt bằng tay thì mới ngay ngắn được.

“Kẻ nào đã làm?”

“Chúng tôi không chắc, có lẽ nó là một lời cảnh cáo để ông không ra làm chứng.”

“Làm sao chúng… ý tôi là bà ấy đã ở đâu khi chúng tìm thấy bà ấy?

Brett định không nói cho ông ta biết, nhưng người đàn ông này đang gắng hết sức để bám lấy thực tại, và anh có cảm giác rằng ông ta cần được nghe sự thật.

“Chúng đã bắn vào đầu bà ấy từ phía sau. Tôi tìm thấy bà ấy ở nhà kho Santa Fe dưới phố Reno.”

Harold trắng nhợt đi. “Tôi biết chỗ đó. Tôi đã ngủ ở đó mấy lần. Tôi biết chỗ đó. Ôi Chúa ơi, Chúa ơi, Lindie của tôi mà ở cái chỗ cũ kỹ bẩn thỉu ấy sao!” và trước sự ngạc nhiên của Brett, giọng Harold trở nên mạnh mẽ khác thường. “Lindie không thuộc về một nơi như thế. Bà ấy là một phụ nữ tốt… một quý bà.”

Ngón tay Brett đang đặt trên nút gọi của điện thoại khi anh gật đầu. “Đúng thưa ông. Xin chờ tôi một phút và chúng ta sẽ…”

Đằng sau họ, đám đông rú lên, át mất tiếng khẩu súng trường của Gus Huffman khai hoả. Brett không nghe thấy tiếng đạn nhưng anh cảm nhận được tác dụng của nó, tiếp theo là sức nóng, khi nó xé toạc vai anh. Như trong một giấc mơ, anh nhìn thấy máu bắn toé lên ngực áo Harold Tribbey, và khi sắp ngất lịm đi anh mới nhận ra đó là máu của chính mình.

Bản năng còn sót lại từ một cuộc chiến tranh xa xưa đã khiến Harold Tribbey tóm lấy Hooker khi anh ngã xuống. Ông hạ người anh xuống vỉa hè, cùng lúc đó tự hỏi tại sao số phận cứ buộc mình phải chứng kiến cái chết của tất cả mọi người chứ không phải là chính mình. Ông nhìn đăm đăm vaò dòng máu phun ra từ vết thương của Hooker và tái nhợt đi. Trong chiến tranh, ông đã nhìn thấy nhiều người chết vì những vết thương không nặng bằng. Harold ngồi xổm xuống, quét ánh mắt hoảng sợ khắp bãi đỗ xe, tin rằng phát đạn tiếp theo sẽ đến với mình bất kỳ phút nào. Nhưng nó không bao giờ tới.

Brett rên rỉ và mở mắt, lòng nhẹ nhõm hẳn khi thấy Harold Tribbey vẫn còn ở bên cạnh mình. Anh nghĩ về một việc gì đó cần làm, nhưng ý thức của anh cứ chập chờn lên xuống nhanh đến nỗi không nhớ ra được.

Tory! Đúng rồi. Anh không thể bỏ lại Tory. Và Harold Tribbey là hy vọng sống duy nhất của anh. Có quá nhiều việc trong đời anh chưa hoàn thành nên không thể từ bỏ ngay lúc này. Anh muốn có con với Tory. Anh muốn được già đi bên cô. Anh muốn…

Với chút sức lực cuối cùng, anh tóm lấy cánh tay ông lão, không hề biết mình đang dọa Tribbey sợ chết khiếp. Ông ta tưởng anh đã chết rồi.

“Điện thoại của tôi. Tìm nó. Chỉ cần bấm nút Gọi. Kể cho Lacey nghe chuyện đã xảy ra. Bảo họ cử người tới.”

Đôi mắt Harold hoang dại và đang ở trong trạng thái kích động hoàn toàn. Đầu tiên bản năng mách bảo ông chạy trốn, nhưng ông đã không làm. Ông không ngừng nói với mình rằng đáng lẽ ngay từ hồi ở trong con ngõ ông đã phải làm như thế. Nếu thế thì giờ đây đã không ai phiền đến ông để làm chứng bất kỳ chuyện gì. Nhưng ông không thể thôi nghĩ tới khuôn mặt Lindie. Lần cuối ông gặp bà, bà đang khóc vì biết ông sẽ bỏ đi. Và giờ bà đã chết. Ông muốn chui xuống một cái hố và không bao giờ trở ra. Rồi ông nhìn xuống Hooker...và vũng máu. Lindie có bị đau như thế này không? Có phải bà đã chết trong lúc sợ hãi và chỉ có một mình? Rồi sự thật giáng vào Harold một cái tát thật mạnh.

Bà ấy đã chết vì mình.

Ông cố tập trung vào điều Hooker đang nói.

Điện thoại. Mình cần tìm điện thoại.

Ông gần như có thể nghe thấy tiếng Lindie thúc giục.

Cố lên, Harold, ông có thể làm được mà. Ông có thể làm được.

Ông rùng mình. Chính khi ông không chịu lắng nghe Lindie nữa là mọi chuyện bắt đầu trở nên tệ hại.

“Bà nói đúng, Lindie. Tôi có thể làm được.”

Harold bắt đầu lồm cồm bò dậy, tìm chiếc điện thoại Hooker đã đánh rơi. Vài giây sau, ông trông thấy nó gần một chiếc bánh xe. Vài giây sau nữa, cuộc gọi đã kết nối và Harold Tribbey đã nắm được quyền kiểm soát phần đời còn lại của mình.

Tory đã ngủ gật trên đi văng. Lúc mười một giờ kém hai mươi chuông cửa reo lên, thô bạo đánh thức cô. Mất phương hướng, cô giật mình ngồi dậy rồi liếc nhìn đồng hồ, không nhận ra tiếng mình vừa nghe thấy là chuông cửa. Khi nó reo lên lần nữa, cô lảo đảo đứng dậy. Trên quãng đường đi qua phòng khách, cô cứ nghĩ chắc Brett đã để quên chìa khóa. Cô mở cửa với nụ cười ngái ngủ trên mặt, nhưng nó biến mất ngay khi cô trông thấy một cảnh sát mặc đồng phục.

“Cô Lancaster? Victoria Lancaster phải không?”

Cô cau mày. “Vâng, tôi là Victoria Lancaster.”

Rồi anh ta giơ thẻ công vụ ra. “Cô Lancaster, tôi là cảnh sát Ernie Reynolds. Brett là bạn tôi.”

Trong giây phút đó, mọi thứ như sáng tỏ. Brett. Chuyện gì đó đã xảy ra với Brett.

“Cô Lancaster, tôi có thể vào được không?”

Chân Tory không chịu cử động. Cô có thể cảm nhận được chúng, nhưng não cô không bảo chúng bước đi được. Đầu óc cô đã bắt đầu gào thét, mặc dù âm thanh ấy còn chưa phát ra ngoài.

“Có chuyện gì với Brett à?”

Reynolds cầm tay cô và khẽ đẩy cô vào trong, đóng cánh cửa lại sau lưng.

“Cô Lancaster…”

Đến cả việc thở cũng làm Tory thấy đau nhói, nhưng cô cố tập trung. Bây giờ việc quan trọng là cô phải giữ bình tĩnh để nghe điều mà người này nói, thế nhưng đồng thơì cô lại không muốn nghe. Cô chớp mắt và giọng cô phát ra run rẩy.

“Tory.”

Reynolds cau mày. “Sao cơ, thưa cô? Cô vừa nói gì?”

“Không phải là cô Lancaster. Tory. Brett gọi tôi là Tory.”

Reynolds thở dài. Nói chuyện này không dễ dàng chút nào. “Vâng, thưa cô. Tôi được cử đến để nói với cô rằng Brett đã bị bắn.”

Tory lảo đảo trên hai chân và rên lên. Reynolds đỡ được cô trước khi cô ngã xuống. Cô tóm lấy hai bàn tay anh ta trong tuyệt vọng, không nói nổi điều mình cần phải biết.

Reynolds nhìn thấy câu hỏi trong mắt cô, “Vâng, anh ấy còn sống… nhưng tình hình nghiêm trọng. Sở cử tôi đến đón cô. Lúc tôi đi, anh ấy đang trên đường vào phòng phẫu thuật.”

Ruột gan Tory đã thắt hết lại. Cô bắt đầu bước lùi rồi quay người. Đầu óc trống rỗng, cô cố tìm túi xách khắp phòng.

“Tôi phải tìm cái túi. Tôi phải đi…” Cô hết quay trái lại quay phải, khuôn mặt đầy hoảng sợ. “Tôi không biết anh ấy ở đâu. Họ đã đưa anh ấy đi đâu?”

“Cứ lấy những gì cô cần đi, cô Lancaster. Tôi sẽ đưa cô tới chỗ anh ấy.”

Tory quay gót và vài phút sau theo bước Ernie Reynolds rời căn hộ.

Có ít nhất mười hai sĩ quan cảnh sát đứng túm tụm ở cuối hành lang. Khi cửa thang máy mở ra và cảnh sát Reynolds xuất hiện cùng Tory, tất cả họ đều quay lại nhìn. Gần như ngay lập tức, một người đàn ông cả đầu bạc trắng, khuôn mặt nghiêm nghị tách ra khỏi đám đông đó. Ông ta đang mặc quần jeans và một chiếc áo sơ mi kiểu miền Tây, mặc dù không có chiếc cà vạt nhỏ bản màu đen đặc trưng nhưng cô có thể nhận ra ông ta ở bất kỳ đâu. Đó là Don Lacey, công tố viên hạt Oklahoma.

“Cô Lancaster, tôi rất tiếc vì đã xảy ra chuyện này. Brett rất giỏi, một trong những nhân viên giỏi nhất của tôi. Tôi muốn cô biết rằng người ta đã làm tất cả những gì có thể cho cậu ấy. Hiện tại cậu ấy đang được phẫu thuật, nhưng nếu có bất kỳ điều gì mà tôi, hay văn phòng của tôi, có thể làm cho cô, cô chỉ cần yêu cầu.

Những điều này nói ra nghe còn khó chịu hơn cả lúc nghĩ đến, thế nhưng Tory cần phải biết. “Ai đã bắn anh ấy? Ông có bắt được ai không?”

Khuôn mặt của Lacey tối sầm lại. “Chúng tôi không biết ai bắn, mặc dù chúng tôi khá chắc chắn về kẻ đứng đằng sau vụ này.”

Tory ấn tay vào môi rồi nhắm mắt lại, Cô không ngừng nghĩ rằng đây là một cơn ác mộng, rằng bất cứ phút nào cô cũng có thể tỉnh dậy trong vòng tay Brett, giống như lúc trước. Nhưng mùi thuốc khử trùng, ánh sáng chói từ những chiếc đèn trên trần nhà, và ánh nhìn cảm thông từ những cảnh sát phía sau Lacey gần như là ghê tởm. Họ biết gì về nỗi sợ của cô chứ? Họ vẫn còn đang thở. Brett mới là người có thể sẽ chết.

Ánh mắt Lacey chứa chan lòng trắc ẩn, trái ngược hẳn với khuôn mặt lạnh nhạt. Ông liếc vào Ernie Reynolds một lần, như để đảm bảo với mình là cô gái này sẽ được chăm sóc, rồi khẽ chạm vào tay Tory trước khi bước đi.

Chúa giúp con…và Chúa giúp Brett.

Cô muốn nổi giận với số phận vì đã xé nát thế giới nhỏ bé của cô. Cô liên tục nhủ thầm rằng việc này không thể xảy ra… không phải với Brett. Anh đâu còn là một cảnh sát. Anh đã nói đi nói lại với cô rằng nhiệm vị điều tra cho văn phòng công tố không nguy hiểm. Cơn giận dữ nổi lên che lấp cả sự sợ hãi. Anh đã nói dối cô, và có lẽ là cả với chính mình nữa.

Như tất cả những cảnh sát khác đang tụ tập tại đây, Ernie Reynolds cảm thấy thương xót người phụ nữ này. Ngày Brett Hooker tự nguyện rời khỏi hội độc thân, mọi người đều biết anh đã tìm được một ai đó đặc biệt, nhưng anh chọn cách giữ bí mật mối quan hệ của mình. Và tuy nhiều người trong số họ biết tên cô, đây là lần đầu tiên họ trông thấy cô. Kể cả sau khi cô đã chuyển về sống với Hooker, chẳng bao lâu sau mọi người đã đồn thổi là cô nàng cứ đi ra đi vào đời anh tùy thích, Họ không hiểu nổi sao Hooker lại tình nguyện sống với một mối quan hệ lạ lùng như thế, nhưng khi trông thấy Tory Lancaster, họ chắc chắn có thể hiểu được anh đã bị hấp dẫn như thế nào. Người phụ nữ này không xinh xắn, mà tuyệt đẹp. Trông thấy cô đứng giữa hành lang bệnh viện trong cảnh éo le như thế, bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ tình nguyện xoa dịu nỗi đau đớn cho cô. Ernie Reynolds cũng không phải là ngoại lệ.

“Cô Lancaster, tôi có thể lấy cho cô thứ gì đó không? Cô có muốn uống cà phê… hay là nước ngọt gì không?”

Tory dùng một bàn tay run rẩy cào tóc, làm cho nó rối bù hơn nữa. Cặp đồng tử của cô giãn ra vì sốc, vẻ mặt vẫn choáng váng. Cô không ngừng đấu tranh với cảm giác buồn nôn, đồng thời vật lộn với câu hỏi của anh ta.

“Không, tôi không cần gì cả.” Trừ Brett.

Reynolds nhìn quanh, ước chi có vài cô vợ cảnh sát xuất hiện. Khi một chuyện như thế này xảy ra, họ thường tới. Victoria Lancaster chắc chắn sẽ thấy thoải mái với một người phụ nữ hơn là cả đống đàn ông này. Rồi anh ta hít một hơi dài, tự nhắc rằng nếu đây là vợ mình, mình cũng sẽ muốn ai đó chăm sóc cho cô ấy.

“Tory, ta ngồi xuống đây được không?” Anh ta chỉ vài chiếc ghế rồi cầm tay cô.

Cô bị vấp.

Ernie đưa tay đỡ vai cô và khi cô dựa vào anh ta, anh ta để cho cô gục hẳn lên người mình.

“Ernie…” Cô nhìn lên. “Anh bảo tên anh là Ernie phải không?”

Anh ta gật đầu. Trong lúc ấy cô có gọi anh ta là đồ khốn anh ta cũng gật.

“Vâng.”

Mặt cô đờ đẫn, gần như trống rỗng. “Tôi không thể sống thiếu anh ấy.”

Anh ta thấy bối rối. “Cô Lancaster, cô có muốn chúng tôi gọi một vị mục sư hay linh mục nào không?”

Gọi. Từ đó đột nhiên mang một nghĩa mới. Choáng váng vì mình còn chưa nghĩ tới điều đó, Tory tóm lấy tay viên cảnh sát.

“Mẹ anh ấy! Tôi cần phải gọi cho mẹ của Brett.”

Reynolds gật đầu. Rốt cuộc đã có việc anh ta làm được.

“Nếu cô có số của bà ấy, tôi sẵn sàng…”

Dù ghét làm việc này đến thế nào, cô vẫn phải tự mình thông báo cho bà.

“Không…nhưng cám ơn anh,” cô khẽ nói. “Tôi chỉ cần một chiếc điện thoại. Phần còn lại tôi có thể làm được.”

Ở tuổi sáu mươi hai, Cynthia Hooker đã sống đủ lâu để hiểu rằng bất cứ khi nào điện thoại reo giữa đêm khuya, kể cả là gọi nhầm số, cũng không phải là tin tốt. Bà đưa cả hai tay vừa bật đèn vừa nhấc điện thoại. Trong lúc vật lộn để định hướng cho mình trên mép giường, bà để ý thấy lúc đó đã gần hai giờ sáng.

“A lô?” Cynthia nghe tiếng ai đó đang hít thở sâu. Tim bà ngừng đập. “A lô, ai đấy?” bà hỏi và nghe thấy cả giọng mình cũng bắt đầu run.

“Bác Cynthia, là cháu, Tory đây ạ.”

Trong một lúc Cynthia chưng hửng. Đầu óc bà lục tìm qua từng người quen, nhưng có khi soi cả đời bà cũng chẳng nhớ ra một ai mất… Ôi trời ơi. “Victoria à?”

Tory bắt đầu run rẩy. Thậm chí cô còn chưa chấp nhận nổi chuyện đã xảy ra với Brett. Làm sao cô dám nói lên thành tiếng cái sự thật kinh khủng này? Rồi cô nghĩ về mẹ của Brett, về nỗi sợ mà hẳn bà đang cảm thấy, và biết rằng mình phải bình tĩnh lại một chút để vượt qua chuyện này, nếu không cô sẽ làm bà sợ chết khiếp.

“Vâng, là cháu đây. Cháu xin lỗi đã gọi, nhưng… Brett đã bị bắn.” Tory nghe tiếng mẹ anh rên lên, nhưng cô tiếp tục nói, cần phải nói ra hết trước khi cô mất dũng khí. “Anh ấy đang ở trong phòng phẫu thuật, và đó là tất cả những gì cháu biết.”

Nhưng rồi cô không giữ nổi bình tĩnh được nữa. Cô bắt đầu run rẩy như đang bị lạnh cóng. Bóng tối lởn vởn sau ý thức của cô, nhắc nhở rằng cô chẳng có chút kiểm soát nào với bất kỳ thứ gì… kể cả cuộc đời mình.

“Bác Hooker, cháu không thể sống mà không có Brett.”

Cynthia Hooker nghe thấy sự tuyệt vọng trong giọng Tory. Đối với riêng bà, chôn cất chồng mình đã là quá đủ rồi, bà không hề có ý định chôn cả con trai nữa.

“Cháu sẽ không phải làm thế đâu. Nó đang ở đâu?” bà hỏi.

“Bệnh viện Thánh Anthony.”

“Victoria, cháu nghe này. Bác sẽ báo cho mọi người trong nhà biết chuyện, mặc dù Celia sẽ không thể đi xa được vì mới sinh con. Ryan đang ở Enid, gần hơn, nên nó có thể tới với cháu trong vài giờ nữa, nhiều lắm là ba giờ. Cháu sẽ không phải ở một mình lâu đâu. Chúng ta sẽ tới đó sớm nhất có thể. Nhưng cho đến lúc đó, cháu phải mạnh mẽ lên. Cháu có làm được thế cho bác không?”

Tory hít một hơi chậm, run rẩy. “Có ạ, thưa bác.”

Cynthia muốn khóc. Hơn một năm nay, đây là lần đầu tiên bà nói chuyện trực tiếp với cô gái này, và họ vẫn còn rất khách sáo với nhau.

“Victoria?”

“Vâng, thưa bác?”

“Tên bác là Cynthia.”

Tory nhắm mắt, ép mình không được ngất lịm.

“Victoria…”

“Dạ?”

“Cháu sợ lắm phải không?”

Tory nuốt lại một tiếng rên. Ôi Chúa ơi, cô sợ kinh khủng. “Cháu chưa bao giờ sợ hãi như lúc này.”

“Vậy thì hãy cầu nguyện đi, cháu thân yêu.”

Khi tiếng đường dây điện thoại ngắt bên tay Tory, cô đánh rơi ống nghe và quay mặt vào tường.

Ernie Reynolds đang đứng gần đó. Khi trông thấy cô lả đi, anh treo lại ống nghe rồi chạm vào cô.

“Cô Lancaster, cô có sao không? Tôi làm được gì cho cô không?”

Tory lắc đầu và bước đến gần cửa sổ để nhìn ra đường phố. Lúc đó cô mới nhận ra trơì bắt đầu mưa. Trước kia, dường như mỗi lần cô nhìn ra ngoaì đều thấy ở chân trời lại có một cơn dông sắp đến, hay vừa đi qua. Nhưng đêm nay, có vẻ như không phải trời mưa mà cả thiên đường đang đổ lệ. Cô dựa đầu vào tấm cửa kính và nhắm mắt. Đã lâu lắm rồi cô không cầu nguyện. Ước gì cô nhớ được phải làm như thế nào.

Bốn giờ kém mười lăm phút sáng, Tory trông thấy một người bước ra khỏi thang máy và đi xuống hành lang về phía mình. Quần jeans của anh bạc phếch nhưng sạch sẽ, áo sơ mi và áo khoác cũng y chang. Tóc anh màu đen và cần phải cắt bớt. Kể cả từ khoảng cách này cô cũng đọc được biểu hiện căng thẳng trên mặt anh. Chiếc giày tennis anh đang đi không phát ra tiếng động nào, nhưng có điều gì đấy trong cách anh ngẩng cao đầu và chiều dài sải chân của anh làm cô nhận ra anh là ai. Cô chưa từng gặp thành viên nào trong gia đình Brett, nhưng cô đoán người vừa mới xuất hiện là Ryan Hooker, anh cả.

Xin Chúa tiếp sức cho con.

Cô hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy.

Ryan Hooker là thành viên phóng túng nhất trong nhà Hooker. Năm năm trước, cô vợ trẻ xinh đẹp của anh đã chấm dứt cuộc hôn nhân mười năm để chạy theo một giám đốc dầu mỏ với thu nhập sáu con số và chuyển tới sống với anh ta ở L.A. Ryan đáp lại bằng cách bỏ công việc văn phòng mà anh căm ghét, mua một cửa hàng phụ tùng ô tô có ga-ra ở phía sau và chuyển tới căn hộ trên tầng hai cửa hàng. Anh đóng chặt trái tim mình và bắt đầu kiếm được một khoản nho nhỏ nhưng chắc chắn từ công việc kinh doanh. Gia đình vẫn yêu anh bất chấp mọi chuyện, và anh đáp lại tình yêu đó. Anh đã dành kha khá quãng đời trưởng thành để lo lắng cho nghề nghiệp của em trai, rồi sau đó là lo vì tình yêu Brett dành cho một người đàn bà không chịu ổn định. Đã nhiều lần anh bày tỏ ý kiến với cậu em về người đàn bà đi ra đi vào cuộc sống của một người đàn ông mà chẳng buồn lịch sự để lại một cuộc gọi.

Vài giờ trước, cú điện thoại của mẹ đã làm anh vô cùng choáng váng. Anh không cho phép mình nghĩ rằng Brett đang chết, và lái xe như điên để đến đây. Nhưng anh đến vì Brett, chứ không phải vì người đàn bà ngủ với Brett.

Và rồi anh trông thấy một cô gái trẻ đứng dậy khỏi chiếc ghế ở cuối hành lang. Anh đã biết cô ta là ai trước cả khi đến nơi. Cô ta thon thả và có mái tóc vàng. Cũng giống như anh, cô ta dường như không có nhu cầu ăn mặc chải chuốt. Jesus ơi, Brett đã bảo là cô ta xinh xắn, nhưng rõ là cậu ấy đã nói giảm đi rồi. Từ chỗ anh đang đứng, Victoria Lancaster xinh đẹp đến mức có thể làm người ta chết lặng. Anh thấy ghét cô ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Tory chết trân tại chỗ. Anh ta giống quá…

“Anh giống Brett quá,” cô buộc miệng.

Ryan hếch cằm lên phòng thủ, nhưng việc đó là phí hoài vì Victoria Lancaster không cư xử như anh đã tưởng tượng. Cô ta không lao vào vòng tay anh, hay khóc ré lên để thể hiện nỗi tuyệt vọng. Đôi mắt cô ta vằn đỏ, khuôn mặt buồn bã và khổ sở, kiệt sức vì một đêm dài chờ đợi. Nhưng vẻ điềm tĩnh của cô ta thật đáng sợ, thậm chí là không bình thường.

“Ừ, tôi biết rồi, Brett đâu?”

“Đang phẫu thuật.”

Ryan cau mày, “Vẫn trong ấy à?”

Cô ta gật đầu rồi rớt trở lại chiếc ghế của mình và nhắm mắt, gần như lờ anh đi. Một lần nữa Ryan thấy chưng hửng. Anh không biết mình mong đợi gì, nhưng chắc chắn không phải thế này. Anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện rồi thấy mình nhìn chằm chằm cô ta. Cái cằm hoàn hảo, đường lông mày màu nâu cong cong và hai hàng mi rậm, đẹp đến khó tin. Rồi anh nhìn miệng cô ta. Victoria đang cắn môi, Trước sự kinh ngạc của anh, một giọt máu nhỏ đột ngột xuất hiện, và khi anh nhận ra cô ta thà làm mình chảy máu còn hơn phải kêu khóc, lớp phòng ngự cuối cùng của anh đã bị hạ.

“Victoria”

Tory mở mắt.

Anh không thể lờ đi nỗi tuyệt vọng sâu sắc trong đôi mắt ây, Chỉ cần biết cô yêu em trai anh là đã đủ rồi.

“Anh xin lỗi vì đã thô lỗ.”

Cô gần như mỉm cười và Ryan thấy mình đang nín thở, chờ đợi điều ấy xuất hiện.

“Không sao,” cô khẽ nói, “Rốt cuộc, chúng ta cũng chỉ là những người xa lạ.”

Ryan lắc đầu. “Không còn như thế nữa.” anh khẽ nói và kéo chiếc ghế đến bên cạnh cô. Lời của anh cụt lủn, giọng nói cắn cảu, nhưng sự chân thành của nó thì không thể nhầm lẫn.

“Nếu em mệt, hãy dựa vào anh.”

Dựa vào anh…dựa vào anh.

Lời đề nghị vang mãi trong đầu Tory cho đến khi cô nghĩ nó sắp nổ tung. Cô nhìn ra hành lang, một chút hoảng loạn đến rồi tan đi. Cô không thể - sẽ không – để mình bị cuốn vào tình cảm gia đình này. Cô đã trải qua nó hết lần này đến lần khác với các cặp bố mẹ nuôi. Vài người tử tế, vài người thì không, nhưng chẳng ai kiên trì. Cô đã học được bài học đắt giá này từ rất sớm: nếu bạn không quan tâm, bạn sẽ không bị tổn thương.

Vậy là họ ngồi đó trong sự im lặng khó chịu, mỗi người lại chìm đắm trong những ký ức về người đàn ông họ không chịu từ bỏ. Tory sắp mờ mắt vì kiệt sức và suýt chút nữa thì ngã ra khỏi ghế thì Ryan Hooker đột nhiên đứng dậy. Cô nhìn lên thì thấy một vị bác sĩ trong bộ quần áo phẫu thuật màu xanh đang đi tới.

Brett. Xin cho anh được bình an.

“Các vị là người nhà Hooker?” ông ta hỏi.

Ryan gật đầu, và dù Tory có thích hay không anh cũng quàng một tay lên người cô. Anh không biết làm thế là để giúp cô đứng vững hay giúp cho chính đôi chân đang run lên của mình. Nhưng ngay lúc này, anh cần có ai đó ở bên.

Không khí ào qua đôi tai Tory như gió từ cơn bão. Cô liên tục nuốt khan nhưng vẫn không nói nên lời. Tất cả những gì cô có thể làm là chờ bác sĩ lên tiếng.

Ông ta không lãng phí thời gian và kéo dài sự khổ sở của họ nữa.

“Anh ấy đang hồi phục. tôi sẽ không nói dối các vị là anh ấy ổn, nhưng anh ấy còn sống, bản thân việc đó đã là điều kỳ diệu. Tổn thương chính của anh ấy là bị mất nhiều máu. Nếu duy trì được trong bốn mươi tám giờ tới, anh ấy sẽ có cơ hội. Nhưng bây giờ chúng ta chỉ biết chờ đợi thôi.”

“Tạ ơn Chúa.” Ryan nói rồi liếc nhìn Tory khi vị bác sĩ đã bỏ đi. Cô vẫn chưa nói một lời, và mặt cô thì đang trắng bệch như tờ giấy.

“Sao chúng ta không…”

Anh chưa nói xong, Tory đã bước ra khỏi cánh tay anh và đi về phía cửa sổ. Ryan không biết có nên đi theo cô hay để cô ở đó một mình. Rồi vài cảnh sát mặc đồng phục đi ra khỏi khu vực chờ ở gần đó, sốt sắng muốn nghe điều bác sĩ đã nói. Anh lo lắng nhìn Tory lần cuối rồi quay ra đối mặt với họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.