Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 53: Thà Làm Ngọc Vỡ Chứ Không Làm Ngói Lành




Tuy rằng đã quyết định tham gia hôn lễ của Sở tam tiểu thư, nhưng đang trong lúc rối ren nhất như lúc này, để có thể thu xếp mấy ngày nghỉ thì một tuần kế tiếp Sở Cảnh và Tả Dĩ Uyên đã hoàn toàn trở thành công tác cuồng, trừ bỏ thời gian ăn ngủ ra thì đều vùi đầu vào làm việc thậm chí ngay cả những hoạt động thân thiết vào ban đêm cũng đều bị Sở Cảnh kiên quyết cự tuyệt.

Không nhanh không chậm, cuối cùng cũng đem mọi công tác quan trọng khó giải quyết toàn bộ đều xử lý xong, 8 ngày sau, hai người giao những công việc còn lại cho thủ hạ, rồi lên máy bay bay thẳng tới Trung Quốc.

Hôn lễ được cử hành vào hai ngày sau, về tình về lý Sở Cảnh và Tả Dĩ Uyên hẳn nên về Sở gia trước một chuyến, chẳng qua…

“Tả, anh nói xem, nếu chúng ta cứ như vậy tới Sở gia, lão gia tử thấy chúng ta, có thể trực tiếp dùng gia pháp đem chúng ta đuổi đi không?” Sở Cảnh một tay chống cằm, hơi chút trêu tức nhìn Tả Dĩ Uyên đang ngồi cạnh mình lật xem tạp chí.

“Huh?” Tả Dĩ Uyên lật thêm một tờ tạp chí nữa, liếc mắt nhìn Sở Cảnh trên mặt đầy vẻ xấu xa, nhịn xuống ý cười trong lòng, bình tĩnh nói: “Sao có thể? Con trai Sở lão gia tìm được một người chồng ưu tú như thế, cao hứng còn không kịp, sao có thể nổi giận được?”

Sở Cảnh cười nhạo một tiếng: “Tả, em phát hiện, từ sau khi chúng ta chính thức kết hôn, da mặt anh càng ngày càng dày đấy.”

Tả Dĩ Uyên vươn tay kéo tay phải Sở Cảnh qua đưa lên môi hôn một cái, rồi nháy mắt với cậu, nói: “Chẳng lẽ lời anh nói không đúng à? Anh không đủ ưu tú sao A Cảnh? hay là… em có thể tìm được nữ nhân nào so được với anh?”

“Rendia có tính không?” Sở Cảnh giảo hoạt hỏi lại.

Tả Dĩ Uyên bị Sở Cảnh hỏi một câu nghẹn ứ: “Rendia?”

“Sao? cô ấy là tộc trưởng đương nhiệm của gia tộc Prora, còn là nữ vương trong giới vũ khí, tài lực cùng thế lực đều đứng đầu, không chỉ vậy, ngay chính bản thân cô ấy, năng lực cũng là nhất đẳng, so với anh, thanh danh trên thương trường cũng không kém chút nào. Hơn nữa Rendia lại có huyết thống hoàng thất Anh, trời sinh huyết thống quý tộc. Còn nữa….bộ dạng của Rendia cũng là một mỹ nhân khiến người ta tâm động.” Sở Cảnh không nhanh không chậm mở miệng, từng câu từng câu đều là khen ưu điểm của Rendia, nghiêng đầu lần nữa nhìn thẳng Tả Dĩ Uyên, tựa hồ mang theo chút đáng tiếc.

Tả Dĩ Uyên gân xanh nổi lên đầy trán, im lặng một lúc, mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhưng tuổi của Rendia… cũng có thể làm mẹ em rồi.”

Sở Cảnh nghe vậy cười to: “Nếu Rendia mà biết anh nói xấu cô ấy ngay trước mặt em như vậy, cô ấy có thể sẽ mang tên lửa tới cho nổ tung cả người anh đấy.”

Tả Dĩ Uyên lại như nhớ lại chuyện gì thú vị, ánh mắt trở nên ôn nhu hơn, một tay nhu nhu đỉnh đầu Sở Cảnh, thở dài nói: “Làm sao em biết anh chưa từng nói vậy trước mặt chị ấy?”

“Huh?” Ánh mắt Sở Cảnh sáng ngời: “Hình như em đã bỏ lỡ chuyện thú vị nào đó? Tả, sao em không biết có chuyện này?”

Tả Dĩ Uyên ho nhẹ một tiếng, tựa hồ không định trả lời vấn đề này, nhưng cuối cùng vẫn chống không lại với Sở Cảnh vừa nhõng nhẽo vừa uy hiếp, tránh nặng tìm nhẹ kể lại sự tình một lần.

“A? là trong tiệc sinh nhật của Rendia?” Sở Cảnh gật đầu, có chút hứng thú hỏi: “Vậy sau đó?”

Tả Dĩ Uyên cười khổ: “Đêm đó anh bị Rendia dùng gót giày 10 phân dẫm vô số lần vào chân.”

Sở Cảnh vừa lòng, quay đầu nhìn mây trắng ngoài cửa sổ. Ừm…. thời tiết hôm nay thật là tốt.

Nếu giờ vẫn không thể tới Sở gia, vậy cũng chỉ có thể tìm một khách sạn nào đó ở tạm. Xuống máy bay, Sở Cảnh đang chuẩn bị tìm người giúp sắp xếp vấn đề chỗ ở, nhưng di động còn chưa kịp lôi ra, liền thấy một nam tử tuấn lãng cao lớn từ phía trước đi tới chỗ bọn họ.

“Đại ca?” Sở Cảnh nhìn nam nhân sắc mặt lạnh lùng trước mắt, hơi nhướn mày kinh ngạc.

Sở Tu khẽ gật đầu, tầm mắt lướt qua Sở Cảnh một chút rồi trực tiếp dừng lại ở trên người Tả Dĩ Uyên đứng sát sau lưng Sở Cảnh, tay đang đặt trên eo cậu.

“Anh là đại ca của A Cảnh?” Tả Dĩ Uyên dưới ánh mắt đánh giá mình của Sở Tu đồng thời cũng nhanh chóng quan sát đối phương, tầm mắt song phương giao nhau một lát, Tả Dĩ Uyên liền lên tiếng trước phá vỡ cục diện bế tắc. Đưa tay qua, trên mặt hiện ra nụ cười khéo léo: “Tôi là người yêu A Cảnh, Tả Dĩ Uyên.”

Thấy động tác của Tả Dĩ Uyên, sắc mặt Sở Tu cũng hơi hòa hoãn một chút, cũng đưa tay qua bắt tay với hắn, nói: “Sở Tu.”

Tuy rằng hai người nói chuyện ngắn gọn, nhưng rõ ràng Sở Tu và Tả Dĩ Uyên đều xác định thân phận của mình với đối phương. Sau khi chào hỏi xong, Sở Tu lại nhìn sang Sở Cảnh, nói: “Hân Nhiên bảo anh tới đón em… anh ở ngoài đã mua mấy căn nhà, em và Tả tiên sinh trước ở tạm trong nhà anh.”

Sở Cảnh “Vâng” một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Không ai phản đối, như vậy tự nhiên là cam chịu. Sở Tu lý giải ý Sở Cảnh, trực tiếp dẫn hai người về nhà mình.

“Chị ba hiện giờ thế nào ạ?” Sở Cảnh ngồi trong xe, nhìn Sở Tu đang lái xe hỏi.

“Cũng không tệ lắm, lão gia tử thuê người tới nhà chăm sóc, công tử La gia kia cũng thực quan tâm.” Sở Tu thản nhiên qua gương chiếu hậu liếc nhìn Sở Cảnh, nghĩ nghĩ bổ sung nói: “Mấy ngày trước nôn nghén liên tục, nhưng hiện tại đã đỡ nhiều rồi.”

Sở Cảnh gật đầu, nếu ở Sở gia được chăm sóc chu đáo thì chắc không có vấn đề gì xảy ra.

“Bởi vì ba tháng đầu tương đối nguy hiểm, lão gia tử rất lo lắng nên không cho con bé bước chân ra ngoài cửa.” thanh âm Sở Tu vẫn bình thản như trước, nhưng Sở Cảnh lại có thể nghe ra ý tứ muốn giải thích: “Hân Nhiên không thể đón tiếp em, cho nên nhờ anh tới.”

Sở Cảnh nghiêng đầu cùng Tả Dĩ Uyên nhìn nhau một cái, khẽ cười một tiếng: “Em hiểu rồi, chị ba thật tốt.”

“Ừ…Hân Nhiên, con bé thực thích em.” Sở Tu cau mày, cố gắng biểu đạt ý tứ của mình, trong Sở gia, Sở Hân Nhiên so với Sở Di Nhiên càng khiến người ta yêu quý hơn, nhưng chung quy vẫn mang dòng máu Sở gia, con người tuy rằng đơn thuần đáng yêu, nhưng vẫn luôn có tâm phòng người. Những người có thể chân chính được Sở Hân Nhiên không chút đề phòng yêu quý kỳ thật cũng không nhiều.

Nhưng kỳ quái là, trong số những người đó, tính ra chỉ có vị ‘tứ đệ’ này là có thời gian ở chung không lâu lắm. Đối với điều này, Sở Tu vẫn có chút khó hiểu.

Hơn nữa… Sở Tu lại không dấu vết nhìn lướt qua gương chiếu hậu….. Hứa Phàm nhà hắn cũng thực yêu quý Sở Cảnh. Ừm…. có lẽ, đứa em trai này, là người có thể ở chung.

Đi được nửa đường, Sở Cảnh nhận được điện thoại của Sở Hân Nhiên. Sau khi dong dài hàn huyên hồi lâu, người đầu dây bên kia vẫn không có ý định cúp máy. Thẳng tới khi Sở Cảnh mơ hồ nghe được có một tiếng nữ nhân lo lắng nhắc nhở Sở tam tiểu thư ‘chất phóng xạ của điện thoại không tốt cho thai nhi’ thì Sở Hân Nhiên mới rốt cục lưu luyến hẹn lần sau lại nói tiếp rồi mới cúp máy.

“Hân Nhiên đối với em… so với những người khác càng để bụng nhiều hơn.”

Nghiêm khắc mà nói, âm điệu của Sở Tu không có chút biến hóa gì, nhưng Sở Cảnh lại mẫn cảm mà cảm giác được một chút lên án trong đó. Cất điện thoại đi, lười biếng dựa vào người Tả Dĩ Uyên, Sở Cảnh khẽ híp mắt nhìn lưng ghế Sở Tu, mỉm cười nói: “Sao? Đại ca không cam lòng?”

Sở Tu tự nhiên không nói được câu gì, Sở Cảnh ngồi dưới khẽ cười một tiếng. Tả Dĩ Uyên cúi đầu nhìn Sở Cảnh đang tâm tình khoái trá, khẽ xoa xoa đầu cậu, lại nhẹ nhàng cầm chặt tay trái cậu. Hai chiếc nhẫn tản ra ánh tím lấp lánh thản nhiên.

Sở Tu khẽ nghiêng đầu, vô ý nhìn thấy đôi nhẫn kia, vẻ mặt giật mình, do dự nói: “Hai đứa… đã đính hôn?”

“Không phải, bọn em đã kết hôn.” Tả Dĩ Uyên nghĩ tới tình cảnh lúc trước, ý cười càng sâu hơn chút: “Tại Las Vegas, ừm, tính ra, A Cảnh là chồng.”

Sở Cảnh kinh ngạc giương mắt nhìn Tả Dĩ Uyên, Tả Dĩ Uyên không để ý nhìn lại.

“À?” ngược lại Sở Tu như hiểu được ý tứ của Tả Dĩ Uyên, giống như có điều gì suy nghĩ mà gật đầu: “Kết hôn sao?!”

Đề tài dừng lại ở đó, đoạn đường kế tiếp trong xe khôi phục yên tĩnh, nhưng giờ khắc này, lại không ai cảm thấy xấu hổ.

Một đường thuận lợi toàn đèn xanh chạy tới ngôi nhà Sở Tu mua, đơn giản dặn dò vài câu, sau đó đưa chìa khóa cho cả hai.

Sở Cảnh cầm chìa khóa xuống xe trước, Tả Dĩ Uyên đang chuẩn bị xuống theo, thì Sở Tu đột nhiên mở miệng.

“Sở Cảnh vô luận sinh sống ở đâu… thì nó vĩnh viễn vẫn là người Sở gia. Người Sở gia không để cho bất luận kẻ nào xúc phạm.”

Tả Dĩ Uyên đầu tiên là sứng sốt, sau đó sáng lạn tươi cười: “Đại ca yên tâm, tôi lấy sinh mạng thề, Tả Dĩ Uyên tôi quyết không phụ Sở Cảnh.”

“Ừ… tôi tin cậu.” Sở Tu thản nhiên nói: “Hai người thực yêu thương nhau.”

Tả Dĩ Uyên mỉm cười, vươn tay đẩy cửa xe ra, khẽ nói: “Anh và người yêu cũng không kém.”

Thần sắc Sở Tu hòa hoãn xuống: “Đó là đương nhiên.”

“Nếu quan hệ của anh và Sở lão gia tử có phát sinh mâu thuẫn gì…” Tả Dĩ Uyên thành thật nói: “có yêu cầu gì, anh cứ nói với tôi. Có thể giúp, tôi nhất định không chối từ.”

Sở Tu nhìn Tả Dĩ Uyên một cái, gật đầu: “Đa tạ.” Nói xong, khởi động xe, quay đầu hướng ra đường lớn chạy đi.

“Lúc nãy, các anh nói cái gì thế?” chùm chìa khóa móc vào ngón trỏ Sở Cảnh khẽ quay quay: “Hàn huyên lâu vậy?”

“Tất nhiên là nói về em rồi.” Tả Dĩ Uyên vươn tay đoạt lấy chùm chìa khóa, ôm eo Sở Cảnh, cúi đầu gặm một hơi trên mặt cậu: “Đai ca cảnh cáo anh, bắt anh đối xử với em tốt một chút.”

“A?” Sở Cảnh nhướn mày: “vậy anh trả lời thế nào?”

Tả Dĩ Uyên mỉm cười cùng Sở Cảnh đi vào căn nhà của Sở Tu, lưu loát dùng chìa khóa mở cửa, rồi ép Sở Cảnh giữa mình và ván cửa cho cậu một cái hôn sâu.

“A, bình thường không ở nhà mẹ vợ, anh cũng đều cúi đầu nghe theo em, hiện tại anh vợ ra mặt uy hiếp, vậy không phải địa vị của anh lại càng thấp hơn sao?” Hung hăng hôn liền lúc hai cái thiếu chút nữa hít thở không thông, Tả Dĩ Uyên lúc này mới nhẹ nhàng hơn. Đem môi nhẹ nhàng dán lên môi Sở Cảnh, ái muội cười nói.

“Anh vợ?” hơi thở Sở Cảnh không ổn định, gương mặt trắng nõn giờ này đỏ ửng cả lên, nâng mắt hừ cười với Tả Dĩ Uyên một tiếng, đôi mắt đen láy nhiễm thủy quang câu dẫn: “Không phải anh trước mặt đại ca em nói… em là chồng sao.”

“Ở bên ngoài, cũng phải lưu lại cho em chút mặt mũi chứ.” Tả Dĩ Uyên vươn tay nhanh chóng cởi áo khoác Sở Cảnh, sau đó thuần thục tiến vào vạt áo cậu vuốt ve da thịt khiến hắn yêu thích không muốn buông tay: “Nhưng bây giờ đang ở nhà… A Cảnh, thoải mái không?”

“Ưm.. ah! Hỗn đản!” bị chạm vào điểm mẫn cảm, Sở Cảnh nhịn không được ngửa đầu khẽ rên rỉ một tiếng: “Đồ lừa đảo, đạo đức giả!”

“Nhưng mà, em lại rất yêu cái kẻ lừa đảo này còn gì!” Tả Dĩ Uyên cắn cắn bờ vai Sở Cảnh, nặng nề hút, tạo nên một ấn ký đỏ hồng đáng yêu, bàn tay trên lưng trần càng ngày càng không quy củ.

Tiếng thở dốc của Sở Cảnh càng ngày càng nặng, thân thể cũng mềm nhũn như không xương. Nghiến răng nghiến lợi một lúc lâu, không cam lòng mà cúi đầu cắn tai Tả Dĩ Uyên một cái. Liếm cắn hồi lâu thẳng tới khi chính cậu cũng không nhịn được, liền vòng tay ôm cổ Tả Dĩ Uyên, khàn khàn nói: “Trở về phòng!”

Tả Dĩ Uyên khẽ cười một tiếng, lại không chịu dừng tay, nằm đè lên người Sở Cảnh ngay trên sàn nhà, bá đạo hôn lên hầu kết của cậu, thì thầm: “Không, làm ở đây…”

“Anh…a….”

[cua đồng cua đồng cua đồng]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.