Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 52: Thảm Hoạ Đẫm Máu




Phong ba sóng gió vụ “cầu hôn” rồi cũng qua đi, Tả Dĩ Uyên ngược lại lập tức muốn cùng Sở Cảnh xuất ngoại hưởng tuần trăng mật một chuyến. Nhưng bất đắc dĩ hai người cũng không phải người nhãn rỗi, liên tục đủ thứ chuyện phiền toái nối gót nhau kéo tới, mắt to trừng mắt nhỏ một trận, cũng chỉ có thể xuất phát, phân công nhau công tác, chạy khắp thế giới.

Chuyện khai thác và sản xuất đá quý đã có Chris xử lý cũng bắt đầu chậm rãi đi vào quỹ đạo phát triển. Giữa tháng 9, David bởi vì chịu không nổi lượng công việc bề bộn, đặc biệt bay tới Sierra Leone du lịch, kết quả giữa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vừa vặn đang gặp nạn thì được Cokar tới giải vây.

Vừa gặp qua, David kinh hỉ phát hiện trình độ hiểu biết của Cokar đối với đá quý kim cương rất sâu sắc. Sau khi biết được thằng nhóc đen thui này chính là người Tả Dĩ Uyên muốn giới thiệu cho mình làm đệ tử liền vô cùng cao hứng. Nói chuyện với Chris, trước lôi thằng nhóc này về Anh quốc, rồi bồi dưỡng nó thành người kế nghiệp mình.

Khi Cokar ngồi trên máy bay tý nữa thì lệ rơi đầy mặt. Lão tử rốt cuộc cũng không cần phải vào mỏ đào đất nữa rồi ha ha ha…

Mọi chuyện đều đâu vào đấy cứ thế tiến hành, thời gian thấm thoắt trôi tới tháng 10.

Sở Cảnh ngồi trên giường, cắm sạc mở máy di động, nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi nhỡ mới nhất, giữa chân mày hơi động.

“Có chuyện gì vậy?” mới từ phòng tắm đi ra, cả đời toàn để đầu ướt lúc này Tả Dĩ Uyên cũng đã hình thành thói quen lấy khăn lau khô tóc, đi tới chỗ Sở Cảnh.

“Hôm nay chị ba gọi điện cho em.” Sở Cảnh ngẩng đầu liếc nhìn Tả Dĩ Uyên, nói tiếp: “Khoảng 1 giờ trước, khi đó di động em vừa mới hết pin.”

“Huh? Sở gia bên kia có chuyện gì à?” Tả Dĩ Uyên ném khăn mặt sang một bên, ngồi xuống giường, ôm cả người Sở Cảnh vào trong ngực, cẳm gác lên vai cậu, cọ cọ, nói: “Em gọi lại hỏi xem có chuyện gì đi.”

“Ừ.” Sở Cảnh lên tiếng, ngón tay chạm chạm vào màn hình, trực tiếp gọi điện. Di động chưa vang lên bao lâu đã được người bên kia ấn nghe.

“Alo, A Cảnh? Là em sao?”

Tuy rằng bởi vì đường truyền dài mà thanh âm có vài phần thay đổi, nhưng tuyệt đối không ảnh hướng tới việc Sở Cảnh cảm nhận rõ Sở Hân Nhiên ở bên này đang phi thường cao hứng.

“Vâng.” Sở Cảnh khẽ rũ mắt xuống, khóe môi hơi cong cong một chút: “Vừa rồi di động em hết pin, không nghe điện của chị được. Có chuyện gì vậy, chị ba?”

“A, chuyện là…A… đã có rồi.” đầu kia truyền tới một loạt âm thanh ồn ào, giống như Sở Hân Nhiên không cẩn thận đánh đổ cái gì. Sau đó là tiếng người hầu nhè nhẹ nhắc nhở, Sở Cảnh yên lặng nghe, có chút bất đắc dĩ. Chị ba thật là, sao vẫn còn lỗ mãng hấp tấp như vậy.

“Chị ba, chị cẩn thận chút, không làm mình bị thương chứ?” Sở Cảnh có chút buồn cười.

“Không có, không có, là do bọn họ cẩn thận thái quá thôi!” Sở Hân Nhiên có chút chột dạ mà ho nhẹ một tiếng, bỗng như nhớ ra cái gì đó, thanh âm khẽ đề cao hơn chút: “Đúng rồi, A Cảnh, mười ngày sau em có rảnh không?”

“Mười ngày sau?” Sở Cảnh hỏi lại.

“Ừ, đúng vậy. Còn có, thuận tiện hỏi em luôn, người…. người yêu Tả tiên sinh của em có rảnh không?”

Sở Cảnh nghiêng đầu nhướn mày nhìn Tả Dĩ Uyên một chút, không tiếng động mà dùng khẩu hình miệng nói: Tả tiên sinh, hỏi anh đó, có rảnh không?

Tả Dĩ Uyên cố gắng nhớ lại xem mấy ngày nữa mình có rảnh không.

“Chị ba, có chuyện gì, chị cứ nói xem có việc gì đã nào?” Sở Cảnh nghĩ nghĩ, trực tiếp hỏi.

“Cũng không có gì… chỉ là… khụ, A Cảnh, chị sẽ kết hôn!” thanh âm Sở Hân Nhiên bên kia tựa như có chút hỗn loạn lại có chút ngượng ngùng, nhưng lại lộ rõ vẻ vui mừng.

“Kết hôn?” Sở Cảnh ngồi thẳng người, ánh mắt hoàn toàn mở lớn, ngẩn người, nói: “Không đúng… không phải chị nói còn mấy tháng nữa sao?”

“Vốn là như vậy.” Sở Hân Nhiên nghe câu hỏi của Sở Cảnh, thanh âm có hơi chút nũng nịu: “Nhưng mà, em sắp được lên chức cậu rồi, A Cảnh.”

“Cậu?” Sở Cảnh thì thào một tiếng, vẻ mặt nhu hòa xuống, dừng một chút, thanh âm lại tràn ngập ý cười: “Mấy tháng rồi?”

“Ah, đã hơn 3 tháng.” Sau khi tiết lộ, tâm tình Sở Hân Nhiên cũng thả lỏng hơn rất nhiều, thanh âm đầy ngọt ngào: “A Dục rất cao hứng, nên đã bàn bạc với cha, vì thế nên đã đẩy ngày cưới lên sớm hơn. Vậy A Cảnh, em và Tả tiên sinh có rảnh không?”

Sở Cảnh cười cười, đang chuẩn bị đáp lời thì lại bị Tả Dĩ Uyên đoạt di động đi. Sở Cảnh quay đầu lại, chỉ thấy hắn lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn nói: “Loại chuyện này chắc chắn phải rảnh, chị ba yên tâm, ngày hôm đó cho dù có chuyện đại sự thế nào bọn em cũng sẽ hủy bỏ hết. Tuyệt đối không bỏ qua hôn lễ của chị ba.”

Đầu kia Sở Hân Nhiên nghe vậy, đầu tiên là trầm mặc một lúc, sau đó mới nhỏ giọng hỏi: “Tả tiên sinh?”

Tả Dĩ Uyên vươn tay vuốt ve mái tóc mềm mại của Sở Cảnh, cười nói: “Chị ba đừng gọi xa lạ như vậy… em và A Cảnh, hai tháng trước cũng đã đăng kí kết hôn rồi.”

“A….A!!!!!”

Sở Cảnh trực tiếp cho Tả Dĩ Uyên một cái cùi chỏ, nguýt hắn một cái rồi lấy di động về.

“Chị ba, chị ba?”

“Ah, chị đây.” Sở Hân Nhiên mở miệng: “Không ngờ động tác của bọn em so với chị và A dục còn nhanh hơn…Nhưng mà, chị không gọi Tả tiên sinh là ‘Tả tiên sinh’, vậy phải gọi là gì?” muội phu? Hay là đệ phu? (chồng em gái, chồng em trai)

Tả Dĩ Uyên nghe vậy ghé vào trên lưng Sở Cảnh nín cười run rẩy. Sở Cảnh hơi chút khó chịu nhíu mày, bỗng nhiên trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, kéo dài giọng, không chút để ý nói: “Chị ba, chị nói cái gì vậy…là em trai chị cưới vợ đó, chị là chị em đương nhiên có thể trực tiếp gọi là em dâu.”

Sở Hân Nhiên: “….”

Tả Dĩ Uyên: “….”

Sở Cảnh nhìn Tả Dĩ Uyên hừ cười một tiếng: “Sao, vợ, anh có ý kiến gì?”

Tả Dĩ Uyên bất đấc dĩ hít một hơi, cúi đầu cắn cắn vành tai Sở Cảnh, mơ mơ hồ hồ nói: “Không có ý kiến.”

Sở Cảnh vừa lòng, nói với Sở Hân Nhiên: “Vậy tam tỷ, cứ quyết định vậy đi, hôn lễ mười ngày sau bọn em khẳng định không vắng mặt.”

“Ừ…ừ” giọng Sở Hân Nhiên có chút phiêu, tựa hồ vẫn chưa lấy lại tinh thần vì cái xưng hô vừa rồi.

“Vậy em cúp máy trước?”

“A, a, được.”

Sở Hân Nhiên như rơi vào cõi mộng mà cúp điện thoại, hai mắt trống rỗng tập trung nhìn vào một điểm không rõ. Người hầu đứng gần bên lo lắng nhìn tam tiểu như nhà mình, đang do dự có nên đi qua xem hay không đã thấy Sở Hân Nhiên cả người bỗng nhiên ngồi thẳng người, trong đôi mắt ngập nước lóe sáng.

Từ khi biết đại ca nhà mình cùng tiểu đệ đều có một người yêu đồng tính, cô bởi vì tò mò mà tìm đọc rất nhiều tài liệu về phương diện này, tự nhiên cũng hiểu được, quan hệ giữa hai nam nhân là thế nào.

Nhìn hình thể và cả khí chất, thấy thế nào thì thằng út nhà mình cũng là nằm dưới đi? nhưng sao kết quả lại không phải nhỉ?

Em dâu cái gì… trong lòng Sở Hân Nhiên có một loại cảm giác vui sướng vi diệu. nhưng loại vui sướng này không tồn tại được bao lâu, đột nhiên, Sở Hân Nhiên nghĩ tới chuyện khác, sắc mặt không khỏi suy sụp đi: Nếu Tả Dĩ Uyên và Sở Cảnh có thể như thế… vậy, đại ca cùng anh Hứa Phàm thì là kiểu gì?

Sở Hân Nhiên cảm giác cả người không được tốt lắm.

Cúp điện thoại, bên này Tả Dĩ Uyên liền không kiềm chế nữa, hung hăng gặm tai Sở Cảnh hỏi: “Yah, rốt cuộc ai là vợ hả? hả?”

Khóe mắt Sở Cảnh liếc mắt nhìn hắn một cái: “Là em cầu hôn trước, trong giấy đăng ký kết hôn, tên em cũng ghi trước tên anh, sao? anh không nhớ à?”

Tả Dĩ Uyên bị cái nhìn này của Sở Cảnh khiến tim đập rộn ràng. Thấy Sở Cảnh lôi chuyện cũ ra nói, khóe miệng cong cong, đáy mắt ái muội dần trở nên thâm trầm. Dùng sức một cái đặt cả người Sở Cảnh dưới thân, sau đó nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi cậu: “A, anh thực muốn xem, lát nữa em còn có thể mạnh miệng được như vậy nữa không.”

Sở Cảnh mở tròn hai mắt nhìn nam nhân đang đè lên người mình, hai tay vòng quanh ôm cổ hắn, giọng nói vốn thanh lãnh giờ khàn khàn nhiễm dục vọng, nghe đặc biệt câu nhân, mê hoặc: “Vậy thử xem đi.” Vừa nói, vừa kéo Tả Dĩ Uyên xuống, dùng môi mình vuốt ve môi Tả Dĩ Uyên, khẽ nỉ non: “Nếu anh có bản lĩnh… thì làm em khóc đi.”

[tiếp tục cua đồng cua đồng cua đồng]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.