Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ

Chương 29: Lần đầu tiên




Translator: Nguyetmai

Mười giờ sáng.

Trương Tiểu Văn ngáp một cái.

Hôm qua tăng ca hơi trễ, thế nên sáng hôm nay rất buồn ngủ.

Mấy ngày nay cậu ấy tìm câu hỏi đến độ tẩu hỏa nhập ma luôn, hơn nữa những câu hỏi trong kho đều phải xét duyệt. Dù sao câu hỏi có lỗi sai thì chính là chuyện lớn, sẽ có ảnh hưởng nghiêm trọng đến game.

Tuy hệ thống thông minh có thể giúp cậu ấy hoàn thành một phần, nhưng lượng công việc của Trương Tiểu Văn vẫn không nhỏ, càng gần đến thời gian dự án ra mắt thì thời gian tăng ca của cậu ấy ngày càng nhiều.

Vậy nhưng cậu không cảm thấy quá khổ cực. Dù sao người tuổi trẻ như cậu tạm thời có mức độ chịu đựng rất cao với việc tăng ca.

"Ấy, nói đi cũng phải nói lại, hôm qua anh Chung đi đâu rồi? Lại không ở lại tăng ca, thật đúng là hiếm thấy. Hôm nay cũng không tới làm." Trương Tiểu Văn nhìn bàn làm việc trống của Chung Minh thắc mắc.

Chu Dương cũng đang bận.

Trên danh nghĩa anh ta là chỉ đạo thiết kế, trên thực tế vai trò lại đảo ngược với Chung Minh. Chung Minh sắp xếp quy hoạch tiến độ phát triển của toàn bộ dự án, còn Chu Dương lại trở thành trợ thủ cho Chung Minh.

Có điều Chu Dương không cảm thấy như vậy có gì không ổn cả, ngược lại rất thoải mái, bởi vì hiện tại công việc anh ta phụ trách chính là việc anh ta am hiểu nhất.

"Hình như tối qua Chung Minh và Quản lý Tạ cùng đi xem buổi ghi hình của "Nhà biện luận tài ba", chắc là thời gian ghi hình rất dài, có thể phải đến sáng sớm, hôm nay không đến chắc là anh ấy đang nghỉ ngơi." Chu Dương nói.

Trương Tiểu Văn sửng sốt, anh lập tức hiểu ra: "À! Nhớ ra rồi, hình như trước đó anh Chung có nhắc tới việc này. Ây da, có điều tôi thực sự vẫn không nghĩ ra, dự án của chúng ta lại còn có thể tài trợ cho chương trình giải trí sao? Tôi cảm thấy nhóm dự án của chúng ta thật siêu phàm!"

Trương Tiểu Văn không biết "Nhà biện luận tài ba" là một chương trình giải trí khá tệ, cũng không biết Chung Minh đã tốn hai trăm vạn để lấy được quyền tài trợ này. Cậu ta chỉ đơn giản tưởng rằng tài trợ cho chương trình giải trí là một việc rất sang chảnh.

Chu Dương lắc đầu: "Cũng chưa chắc đâu, có người nói hình như lần tài trợ này có chút mạo hiểm. Rất nhiều người trong công ty đều đang bàn tán đó. Nói thật, tôi cũng thực sự chưa từng nghe qua game nào hot lên dựa vào việc tài trợ cho chương trình giải trí, thông thường dự án lấy tiền chắc chắn đều là để đi mua vị trí đề xuất, mua lượt truy nhập, hành động tài trợ cho chương trình giải trí quả thực có chút đáng lo."

Trương Tiểu Văn chớp mắt bỗng lo lắng: "Hả? Chắc không có vấn đề gì đâu? Tôi tưởng được tài trợ cho chương trình giải trí là sang lắm chứ!"

"Không đến mức đó đâu. Cậu nghĩ xem, công ty game có nhiều tiền như vậy, có mấy công ty tài trợ cho chương trình giải trí chứ? Chính là do hiệu quả tài trợ không tốt đó." Chu Dương nói: "Có điều dù sao chúng ta cũng không biết rõ tình hình, Quản lý Tạ và Chung Minh có thể có suy nghĩ khác. Quản lý Tạ có kinh nghiệm phong phú, không đến nỗi phạm sai lầm cấp thấp này, chúng ta đừng quan tâm nữa."

Hai người đang trò chuyện, Chung Minh tới.

"Anh Chung." Trương Tiểu Văn nhanh nhẹn chào hỏi.

"Ấy, Chung Minh, cậu đã tới, mau giảng giải cho tôi biết tình hình của thiết kế này là như thế nào đây." Anh Huy, chỉ đạo lập trình vẫy tay nói.

Ngay cả đồ đạc cũng chưa để xuống, Chung Minh đã bắt đầu bận rộn, sau khi giải quyết hết toàn bộ thì mới đến vị trí của mình ngồi xuống.

"Hôm qua ghi hình chương trình như thế nào? Í, Quản lý Tạ vẫn chưa tới ư?" Chu Dương hỏi.

Chung Minh ngáp một cái: "Ghi hình rất thành công, tôi cảm thấy không thành vấn đề đâu. Đợi tuần sau chương trình lên sóng lần đầu, đề nghị mọi người đều xem nhé. Chương trình ghi hình đến hơn ba giờ sáng nay, chắc Quản lý Tạ vẫn còn ngủ. Tôi về nhà ngủ bù nhưng không yên tâm tình hình bên này nên đến trước."

"Rất thành công? Vậy là tốt rồi."

Chu Dương vốn có chút lo lắng, Trương Tiểu Văn là người mới không hiểu gì cả, nhưng anh ta là người cũ trong nghề, sao có thể không hiểu cách thức bên trong?

Trông cậy vào chương trình giải trí để quảng cáo game không phải là một việc đáng tin, huống chi là một chương trình giải trí sắp sập tiệm.

Có điều nếu Chung Minh nói không thành vấn đề, vậy chắc hẳn không có vấn đề gì lớn.

Đương nhiên, Chu Dương vẫn hơi lo lắng một chút. Bởi vì thái độ Chung Minh có vẻ bình tĩnh quá, không đặc biệt vui vẻ, có phải chương trình này chỉ hoàn thành được hiệu quả cơ bản chứ không làm được một cách xuất sắc?

Chung Minh nói: "Đúng rồi, nếu có ai trong dự án của chúng ta muốn đến trường quay xem ghi hình chương trình thì có thể tìm tôi lấy vé, có điều thời gian ghi hình hơi nan giải, đều vào buổi tối cả."

Trương Tiểu Văn rất khó hiểu: "Sao đều là buổi tối vậy, nhà sản xuất là cú đêm sao?"

Chung Minh cười cười: "Không phải, bởi vì những nhà biện luận tham gia chương trình đều có công việc đàng hoàng, bình thường không có thời gian, chỉ có buổi tối và cuối tuần mới rảnh. Rất nhiều người phải đi từ xa tới để ghi hình chương trình, rất khó để ghi hình ban ngày."

Chu Dương lắc đầu: "Thôi không đi đâu, công việc đang nhiều, hơn nữa buổi tối tôi còn phải ngủ bù nữa."

Chung Minh lại nhắc việc này với các thành viên khác trong nhóm dự án, nhưng mọi người đều đang thảo luận chuyện công việc, cũng không có ai lấy vé của anh.

Bởi vì sau khi nghe nói đến chuyện tài trợ, mọi người đều tìm kiếm chương trình này, cơ bản đều không hứng thú, chương trình tranh biện có gì hay ho mà xem chứ? Hơn nữa rất nhiều người xuất phát từ lòng hiếu kỳ đã tìm xem "Nhà biện luận tài ba" mùa đầu tiên, cũng chẳng hay chút nào.

Cho nên tuy Chung Minh có thể lấy được vé đến trường quay, mọi người đều không có hứng thú, càng không muốn hy sinh thời gian nghỉ ngơi buổi tối của mình để đi xem.

Chung Minh chỉ tiện miệng nhắc đến, nếu đã không có ai đi, anh cũng không hỏi nữa.

...

Quản lý Tạ dừng xe ở bãi đậu xe trong tòa nhà của Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực, mở cửa xuống xe.

Nhìn thời gian trên đồng hồ, đã là bảy giờ tối rồi, đây là thời điểm tan làm theo quy định.

Hôm nay Quản lý Tạ không tới nguyên cả ngày, chủ yếu là do xem ghi hình chương trình đến sáng, thực sự quá buồn ngủ nên đã ở nhà nghỉ ngơi.

Có điều cho tới bây giờ hồi tưởng lại việc ghi hình ở trường quay, Quản lý Tạ vẫn cảm thấy có chút chưa đã.

Quá đặc sắc!

Cả nhà bọn họ ba người, bất kể là vợ chồng Quản lý Tạ hơn năm mươi tuổi hay con trai của bọn họ hơn hai mươi tuổi đều xem rất say mê, suốt cả chương trình không đi toilet lần nào, thậm chí xem xong rồi vẫn cảm thấy chưa đã!

Ban đầu Quản lý Tạ khá lo lắng, dù sao "Nhà biện luận tài ba" mùa đầu tiên đã tệ đến mức như vậy, mùa thứ hai liệu có ổn không?

Nhưng khi đến trường quay xem buổi ghi hình, mức độ đặc sắc đã vượt quá cả sức tưởng tượng!

Mới ban đầu, Quản lý Tạ vẫn có nghi ngờ, lo lắng hiệu quả tuyên truyền không tốt, nhưng bây giờ chắc chắn rồi, chương trình này khẳng định không thành vấn đề, hai trăm vạn tiền tài trợ chắc chắn cũng không uổng công bỏ ra!

Theo lý mà nói, Quản lý Tạ không có lý do đến công ty giờ này, có điều ông ấy biết đêm nay chắc chắn có rất nhiều người sẽ tăng ca đến khuya. Vì thế sau khi nghỉ ngơi ban ngày, buổi tối ông vẫn quyết định tới xem một chút, coi như cổ vũ tinh thần cho nhân viên.

Vừa mới chuẩn bị rời khỏi bãi đậu xe thì chạm mặt người quen.

"Ấy? Đây không phải là Quản lý Lưu sao?"

Đúng lúc Lưu Vũ Tân đi tới trước mặt, tưởng đã xong việc được về nhà rồi, không ngờ lại đụng ngay lão Tạ.

Lúc đó sắc mặt của Lưu Vũ Tân hơi khó coi, anh ta cảm thấy mình thực sự rất xui xẻo.

Sao lại đụng mặt cái thứ này chứ!

Trước đó Lưu Vũ Tân và mấy quản lý khác còn tìm đến Tổng Giám đốc Lữ để báo cáo lão Tạ, cũng không biết lão Tạ có biết không. Có điều đương nhiên Lưu Vũ Tân không có ấn tượng gì tốt với lão Tạ.

Lưu Vũ Tân rất phiền, nhưng lão Tạ đã chủ động chào hỏi nên không thể làm như không nhìn thấy.

"Quản lý Tạ, bây giờ anh mới đi làm à? Thời gian làm việc cũng độc đáo quá nhỉ." Lưu Vũ Tân thể hiện sự khách sáo, nhưng câu nói không tránh được có ẩn chứa hàm ý khác.

Vậy mà lão Tạ rất rộng lượng, còn tưởng rằng Lưu Vũ Tân đang nói đùa với ông ấy: "Ha ha, bởi vì tối hôm qua tôi đi xem ghi hình ở trường quay chương trình giải trí! À đúng rồi, Quản lý Lưu có muốn đi xem không? Tôi có vé đấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.