Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ

Chương 14: Song bì nãi




Translator: Nguyetmai

Buổi tối, Chung Minh vẫn tan làm đúng giờ, đúng lúc gặp Khương Uyển Na ở trạm xe.

"Ủa? Hôm nay chị không tăng ca à." Chung Minh hơi bất ngờ.

Khương Uyển Na gật đầu: "Đúng. Haiz, phiên bản mới vắng tanh, tuần này tổ thiết kế vẫn đang liều mạng nghĩ cách đối phó, bên tổ mỹ thuật tạm thời cũng không có việc, đương nhiên không cần tăng ca. Nói xem dự án mới của cậu thế nào? Công việc có mệt không?"

Chung Minh: "Nói ra có thể chị không tin, tôi làm game giáo dục..."

Vẻ mặt của Khương Uyển Na ngơ ngác: "Cái gì? Game giáo dục? Ý cậu nói là kiểu nhìn tranh kể chuyện hả?"

"Ừ... Cũng tương tự thế, nói chung chính là kiểu game giáo dục mà học sinh tiểu học còn chẳng thích chơi." Chung Minh nói sơ sơ tình hình dự án.

Khương Uyển Na hoàn toàn cạn lời: "Thật không biết lãnh đạo công ty nghĩ thế nào. Đây đâu gọi là thăng chức cho cậu, đây chính là lưu đày! Bề ngoài thì tăng lương, trên thực tế lại điều cậu đến một dự án không theo chuẩn mực! Hay là cậu quay trở về "Kỷ nguyên người máy" đi, tuy dự án này cũng nát lắm, nhưng dù sao có thể kiếm chút tiền."

Hiển nhiên, người hiểu ngành game đều biết, làm game giáo dục là một con đường chết!

Tuy nói, chuyện đời không có gì là tuyệt đối, game giáo dục cũng có thể kiếm tiền, cũng có thể rất hot, nhưng nó phải có kênh đặc thù, bối cảnh đặc thù. Nếu cứ thế đưa lên thị trường ứng dụng, kiếm được tiền mới lạ đó!

Khương Uyển Na vốn đang mừng cho Chung Minh, dù gì cũng là thăng chức, nhưng vừa nghe đến dự án này thì rất khó chấp nhận, dự án này nghe có vẻ chính là một hố lửa!

Chung Minh lại khá bình tĩnh: "Không sao, tôi rất đa di năng. Tuy dự án này có vẻ không ổn, có điều bầu không khí ở đó vẫn khá tốt, hơn nữa tôi đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể cứu vớt dự án này. Chị xem trước đó "Kỷ nguyên người máy" tệ đến vậy, không phải cũng được tôi cứu sao... Tuy rằng sau đó lại bị Lưu Vũ Tân táy máy, làm cho chết ngắc."

Khương Uyển Na vẫn muốn khuyên, nhưng nghĩ lại, về phương diện này Chung Minh còn thành thạo hơn mình nên cũng không khuyên nữa.

"Cũng đúng. Cậu có lòng tin là tốt rồi, chúng ta cùng nhau cố gắng."

...

Hôm sau, Chung Minh tới công ty đúng giờ.

Hôm qua Chung Minh suy nghĩ cả đêm, cũng xem cửa hàng game rất lâu, cuối cùng anh rút ra được một kết luận, chính là đừng nên cứu vớt game này. Cho dù ba thánh Hoa Đà, Biển Thước, Trương Trọng Cảnh cùng hội chẩn thì cũng không ngăn được sự ra đi của nó.

Ban đầu Chung Minh định cách tân game theo con đường chiến trường Tinh Hải, dựa vào một cách chơi tốt để nâng cả game lên. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui anh đều thấy không ổn, vì game này chắc chắn sẽ sụp ngay khi ra mắt. Người chơi cơ bản không thèm nhấp vào chứ đừng nói tìm hiểu những cách chơi bên trong.

Hơn nữa, cho dù có một số người nhấp vào, hơn phân nửa cũng là những đứa trẻ trước tuổi đi học và phụ huynh của chúng, khả năng trả phí của nhóm người này cơ bản bằng 0, tỷ lệ chơi lại cơ bản cũng là 0, chỉ có loại não úng thủy mới làm game cho phân khúc này.

Tóm lại, kết luận duy nhất chính là làm lại từ đầu, game phải sụp thì kệ cho nó sụp, chỉ có cách làm tiếp một game mới, tìm thấy một vài khởi sắc trong đó mới có thể cứu được nhóm dự án khỏi bị giải tán.

Vấn đề bây giờ không nằm ở chỗ trò chơi này thất bại sấp mặt, mà ở chỗ sau khi thất bại sấp mặt thì nhóm dự án gần như phải đối diện với vận mệnh giống dự án số 37, cả dự án bị cắt bỏ, Quản lý Tạ có thể có chỗ sẽ được giao công việc mới, một số thành viên cốt cán có thể được giữ lại, nhưng đa số nhân viên sẽ bị đuổi việc, từ đó giảm bớt chi phí.

Chung Minh không đến mức bị đuổi, nhưng anh mới đến dự án này mấy hôm lại đổi sang dự án khác, nơi tiếp theo biết đâu cũng là một hạng mục tồi tàn, chuyện đó không thể kiểm soát được.

Vì thế, Chung Minh vẫn muốn kéo dài số phận cho dự án này, đương nhiên, nếu có thể được chút thành tích thì càng tốt.

Biện pháp duy nhất để có thành tích tốt chính là làm lại từ đầu, nhưng vấn đề là Chung Minh không có quyền lên tiếng.

Quản lý Tạ rõ ràng là một quản lý không tranh với đời, làm việc không cầu công lao, trông mong ông ấy sẽ đập bàn quyết định thì khác nào người ngốc nói mê.

Mấu chốt là thời gian rất gấp, bây giờ giai đoạn phát triển của cả dự án đã đi vào hồi cuối, một tuần nữa sẽ test, test tối đa một tuần là sẽ ra mắt, chờ số liệu có rồi, chắc chắn sẽ khiến lòng người hoang mang, lãnh đạo công ty sẽ nghĩ đến việc cắt bỏ dự án, đến lúc đó muốn làm gì cũng đã muộn.

Vì thế, nói một cách nghiêm túc thì chỉ còn gần hai tuần nữa, bỏ lỡ khoảng thời gian này, thì không thể thay đổi vận mệnh nhóm dự án được nữa.

Nghĩ đến đây, Chung Minh cảm thấy không thể chờ nữa.

Anh lập tức mở máy tính ra, bắt đầu viết một bản tài liệu thiết kế mới.

Thời gian có hạn, nhân lực có hạn, chỉ có thể đi con đường khác, chơi chiêu một chút. Với tình hình hiện tại của nhóm, họ không thể phát triển ngay cả một game di động có cách chơi đơn giản, những gì trong tầm tay cực kì có hạn.

Mấu chốt là, Chung Minh muốn làm thứ gì đó không lệch quá xa khỏi game giáo dục, anh đã nghĩ sẽ dùng vầng sáng "Cậu nói đúng lắm", nhưng vầng sáng này không phải thuốc tẩy não, chỉ khiến người xung quanh dễ dàng bị thuyết phục hơn mà thôi. Chung Minh cũng không chắc chắn hiệu quả của vầng sáng này mạnh như thế nào.

Cho nên, anh vẫn phải cố gắng dùng lý lẽ để thuyết phục, bằng không lỡ như vầng sáng không đủ chinh phục đa số mọi người thì chẳng phải sẽ hỏng việc sao.

Quản lý Tạ không thích tranh đua với đời, chắc cũng không quá khó thuyết phục, Chung Minh phải thuyết phục thêm các nhân viên nòng cốt của dự án, thì việc này mới xong được.

Bận việc đến xế chiều, anh đã viết xong tài liệu thiết kế.

Chung Minh thở phào, vì làm tài liệu này, buổi trưa anh cũng không ra nhà ăn ăn trưa, chỉ tự ăn một ít đồ ăn vặt cho xong chuyện, vì không có thời gian.

Xem lướt qua một lần, không có vấn đề gì lớn.

Tất cả thiết kế thật ra đều có một số kinh nghiệm của kiếp trước có thể tham khảo, đều là một số thiết kế khá quen thuộc, hơn nữa chi tiết cũng không phức tạp nên Chung Minh không cần mượn bàn tay vàng gì đó, một mình anh có thể đảm đương.

Sau khi làm xong, Chung Minh đi tới phòng làm việc của Quản lý Tạ, gõ cửa.

"Ừ? Chung Minh hả, có chuyện gì sao?"

Quản lý Tạ thấy Chung Minh tới thì hơi bất ngờ. Theo lý mà nói, với các sự vụ thông thường, Chung Minh chỉ cần tìm chỉ đạo thiết kế Chu Dương là giải quyết được.

Chung Minh nói: "Là thế này, Quản lý Tạ. Hai ngày nay tôi đã nghiên cứu kĩ game của chúng ta, tổng kết một vài chỗ thiếu hụt và vấn đề trước mắt của game chúng ta, muốn họp một chút, bàn luận với mọi người. Quản lý Tạ, anh cũng đến nghe một chút nhé."

Quản lý Tạ cảm giác hơi khó hiểu, họp?

Tuy cảm thấy không quá cần thiết, nhưng Quản lý Tạ suy nghĩ một chút, cũng không tiện đả kích tính tích cực của một người mới như vậy. Dù sao Chung Minh vừa đến dự án không lâu, đã cực kì chú tâm nghiên cứu dự án, đưa ra ý kiến, đây là điều đáng khích lệ.

"Thế này đi, Tiểu Chung à, hay cậu đưa ý kiến sửa chữa cho tôi xem trước rồi mới quyết định có họp không nhé." Quản lý Tạ nói.

Chung Minh nói: "Quản lý Tạ, anh cứ yên tâm, ý kiến sửa chữa của tôi đều đã suy nghĩ rất kĩ lưỡng, hơn nữa tôi thấy trạng thái làm việc gần đây của mọi người không tốt lắm, khá uể oải, cũng nên họp để cổ vũ tinh thần làm việc."

Quản lý Tạ suy nghĩ một chút, dường như quả thật nhóm có vấn đề này.

Gần đây tinh thần cả dự án khá thấp, tuy bầu không khí cũng tốt nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được rất nhiều người đều không nhiệt tình gì cả. Dù sao đã đến giai đoạn phát triển cuối, rất nhiều người đều uể oải về thể xác và tinh thần, lúc này họp để cổ vũ tinh thần nhân viên cũng không phải không được.

"Được, vậy họp đi, cậu thông báo cho mọi người. Đúng rồi, đặt phòng họp." Quản lý Tạ cuối cùng cũng gật đầu.

Chung Minh nói: "Phòng họp đã đặt xong, bây giờ tôi sẽ thông báo cho mọi người, mười phút sau họp."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.