Nhật Ký Theo Đuổi Vợ Của Anh Chàng Đầu Bếp

Chương 47: Thây ma cấp hai




Cánh cửa đóng sầm trước mặt, Chu Đinh ngơ ngác mất mấy phút vẫn không hiểu chuyện gì. Cái gì đây? Sao hắn lại ném cậu ra ngoài này? Không phải chỉ là nói dỗi với hắn vài câu thôi sao, phát điên gì chứ hả? Với lại khi trước hai người cãi nhau đâu ít, hắn vẫn luôn là người chủ động xin lỗi dỗ dành cậu trước, có cáu cũng dùng cách trấn áp trên giường để trừng phạt cậu. Hắn chưa bao giờ thực sự tổn thương đến cậu. Vậy mà lần này...

Chỉ là một hiểu lầm nho nhỏ, hắn chưa điều tra rõ ngọn ngành đã nổi giận với cậu. Chẳng lẽ trong mắt hắn, cậu là người dễ thay đổi như thế sao? Hắn không tin tưởng cậu, không tin tưởng cậu... Bốn chữ này cứ lởn vởn trong đầu Chu Đinh khiến cậu cảm thấy đau đớn vô cùng. Hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi... Tiêu Thần, anh không tin em... anh không còn yêu em nữa phải không?... Một chút hiểu lầm này anh đã đuổi em đi, anh... không cần em nữa phải không?...

Đứng mãi mấy tiếng đồng hồ, từ sáng tới trưa, rồi chiều, rồi chiều tối, Tiêu Thần vẫn không ra mở cửa...

Chu Đinh thương tâm bật khóc nức nở. Hắn...

Mà thôi... Người ta đã chán ghét mình, mình còn cố chấp làm gì chứ...

Cậu buồn bã quay người, chầm chậm rời khỏi. Lấy hộp quà nhỏ từ trong túi áo ra, bên trong là một chiếc ghim cài áo có tên cậu và hắn. Đây là món quà đầu tiên cậu muốn tặng cho hắn, vốn tưởng rằng... mà thôi... nhắc lại làm gì. Cậu nhét ngược nó trở lại trong túi, âm thầm mỉm cười chua chát. Nếu biết ở bên hắn sẽ có ngày này, khi trước cậu đã không mềm lòng tha thứ cho hắn. Đã bảo mà, hắn và cậu làm sao có thể hạnh phúc trọn đời chứ. Hai người, có lẽ vĩnh viễn chỉ nên là người trong hồi ức thôi...

Đang đi, chợt cậu đụng phải cái gì đó, ngẩng đầu lên, là một người đàn ông cao to lực lưỡng, toàn thân đều mặc đồ đen xì, đứng trong tối đúng là khó nhìn ra. Chu Đinh nhỏ tiếng nói:

- Xin lỗi anh, do tôi không chú ý.

Cậu đi tránh người đàn ông ra, nhưng anh ta cứ chắn trước mặt không cho cậu đi. Chu Đinh đang tâm trạng không tốt liền cáu giận, hơi gắt:

- Anh tránh ra được không? Tôi đã xin lỗi anh rồi mà!

- Cậu là Chu Đinh??? - Người đàn ông cất giọng trầm khàn mang theo tia nguy hiểm.

- Không phải! - Chu Đinh cảnh giác.

- Không phải? Đừng đùa tôi! Ngày nào tôi cũng nhìn cậu, nhầm làm sao được. Đi theo tôi!

Người đàn ông cười khẩy, kéo tay cậu đi vào một góc tối bên đường. Chu Đinh chống cự quyết liệt, nhưng sức hắn ta quá khỏe, cậu đối với hắn chỉ như con kiến đấu với với. Hoàn toàn là kháng cự vô ích.

Cậu vùng vẫy, la hét không ngừng:

- Buông ra!!! Buông tôi ra!!! Cứu! Cứu tôi với! Tiêu Thần! Cứu em... Cứu... aaaaaa

Ở nhà, Tiêu Thần đang hầm hầm tức giận ngồi trên sofa, lúc lại ngóng ra ngoài cổng, chờ đợi tiếng gọi của cậu. Hắn nghĩ nếu chắc chắn chỉ cần một lúc cậu sẽ nhanh chóng gọi hắn ra, xin lỗi hắn và giải thích rõ mọi chuyện với hắn. Nhưng nãy giờ gần mười phút rồi vẫn không thấy gì, chẳng lẽ cậu không định xin lỗi hắn sao? Được lắm! Lâu nay là hắn chiều cậu đến hư rồi! Hôm nay cho cậu chịu chút khổ thì cậu mới biết người đàn ông của cậu không phải là để cậu muốn làm gì thì làm, muốn hờn dỗi đòi hỏi vô lý thế nào cũng được. Bỗng nhiên chuông điện thoại reo, nhìn màn hình, là số lạ. Ai nhỉ?

- A lô.

Đầu dây bên kia Mạc Chính Phong đang vui vẻ ôm Lương Vỹ trong lòng trêu đùa, live stream với fan -_-

- Tiêu tổng, anh khỏe không?

- Mạc Chính Phong? Là cậu? Hừ! Khỏe! Thừa sức bóp chết cậu! - Còn dám gọi cho tôi. Cậu chán sống rồi nhỉ.

- Ê! Tôi có chuyện hỏi anh! Tiểu Đinh về nhà chưa? Cậu ấy...

- Con mẹ cậu! Còn dám hỏi tôi! Hai người sau lưng tôi làm chuyện xấu hổ còn dám nhắc với tôi à?

Mạc Chính Phong giờ mới nghe ra khác biệt trong ngữ khí của hắn, vội vàng xin lỗi fan đi ra ngoài nghe điện thoại.

- Chuyện gì thế? - Mạc Chính Phong hỏi.

- Còn hỏi tôi chuyện gì? Cậu với Tiểu Đinh chơi dồn tường vui nhỉ? Cậu còn đòi ôm em ấy! Các cậu quảng cáo phim cũng tận tình gớm, hậu trường có cho fan vào đâu mà phải ra vẻ? Có phải cậu chán ngủ giường muốn ngủ quan tài không hả?

- Hở? Gì cơ? - Mạc Chính Phong ăn mắng đến mờ mịt. Cái gì chứ? Chuyện đó không phải xong rồi à? - Này Tiêu Thần, anh mù thông tin à? Sau hôm đó tôi đã lên mạng đính chính rồi, còn cầu hôn Vỹ Vỹ luôn rồi. Chuyện đó là hiểu nhầm thôi, vì anh không cho đánh bảo bối nhà anh nên tôi mới dọa cậu ấy thế để nhờ cậu ấy chút việc. Anh tưởng chúng tôi có chuyện gì hở?

Tiêu Thần im lặng vài phút...

Mạc Chính Phong còn tưởng hắn cúp máy rồi. Nhưng không, vẫn đang kết nối. Anh cũng không dám cúp trước, sợ hắn nổi điên nên cứ để vậy. Mẹ ơi! Tiền điện thoại của con! Còn fan của tui đang đợi kia kìa T.T

- Sao không nói sớm!!!!!!!!! - Tiêu Thần hét lớn làm Chính Phong thiếu chút nữa thì thủng màng nhĩ.

Chính Phong để cái điện thoại ra xa tai cả thước, mẹ ơi nói gì mà to thế.

- Nói kiểu gì? Tưởng anh xem tin tức anh biết rồi chứ. Mấy hôm trước cả ba chúng tôi đều mất điện thoại, chẳng liên lạc được. À quên, còn chuyện này quên không nói với anh. Hôm ký tặng fan có một người đàn ông cũng đến. Anh ta nhìn cứ thế nào ấy, lại còn chằm chằm nhìn Chu Đinh, ánh mắt rất kỳ quái. Mấy hôm sau hình như còn bám đuôi chúng tôi nữa. Sáng nay lúc xuống sân bay cũng thấy anh ta. Tôi nghi anh ta có ý đồ xấu với Chu Đinh, anh cẩn thận nhé.

Tiêu Thần chợt thấy trong lòng nhảy lên một cái. Fanboy? Ánh mắt kỳ quái? Bám đuôi? Chết rồi! Chu Đinh bị mình đuổi ra ngoài cửa, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Vội vàng ra cổng xem, cậu đã đi từ lúc nào.

Hỏi Chính Phong số điện thoại mới của cậu, Tiêu Thần nhanh chóng bấm gọi. Nhưng chuông reo hoài mà không ai bắt máy. Tiêu Thần bắt đầu lo sợ. Không được rồi, hắn phải đi tìm cậu. Tiêu Thần theo cảm tính tìm đường, vừa chạy vừa gọi:

- Tiểu Đinh! Em ở đâu? Trả lời anh đi! Tiểu Đinh à! Tiểu Đinh!

“Bảo bối, anh xin em, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì. Nếu không anh sẽ day dứt đến chết mất! Bảo bối, em đang ở đâu? Mau ra đây đi có được không? Anh sai rồi, từ nay về sau anh sẽ không vô lý như thế nữa đâu. Anh thề đấy. Em mau ra đây đi. Bảo bối...”

Chạy qua bao nhiêu con phố, trời mỗi lúc một tối. Hết phố đông đến hẻm vắng, Tiêu Thần vẫn không thấy Chu Đinh đâu. Hắn gần như gào thét gọi tên cậu, trái tim bị nỗi lo sợ siết đến ngạt thở. Bảo bối của hắn đi đâu rồi? Sao hắn lại không thấy cậu? Tại sao? Có phải cậu giận hắn, bỏ hắn đi luôn rồi không? Đừng! Đừng là như vậy! Bảo bối! Anh biết lỗi rồi, đừng dọa anh nữa mà. Anh xin em...

Sau khi đi vòng vòng một hồi, đến một con hẻm gần nhà mình, Tiêu Thần chợt nghe tiếng nức nở cùng tiếng hét:

- Buông tôi ra! A! Đau quá! Anh là ai? A! Buông ra! Tiêu Thần! Tiêu Thần cứu em với!

Là giọng của cậu!

Tiêu Thần siết chặt tay thành nắm đấm, chạy vội theo hướng tiếng kêu. Thực sự có chuyện sao? Tên khốn nào dám đụng vào bảo bối của hắn? Hôm nay hắn phải giết kẻ đó!

Bực mình, ban nãy hắn ra khỏi cổng lại rẽ trái trước, nếu rẽ phải có phải đã tìm được cậu lâu rồi không?

Rất nhanh, Tiêu Thần đã gặp cậu.

Cảnh tượng bày ra trước mắt như đổ một thùng xăng vào lửa giận trong lòng Tiêu Thần. Một tên đàn ông cao to đang giữ chặt tay cậu, một tay lột quần áo của cậu, lần mò sờ soạng nắn bóp, miệng hôn hít khắp người cậu, mặc cho cậu kêu đến thảm thiết.

Tiêu Thần gầm lên một tiếng như con thú bị thương, lao vào túm lấy tên kia tách gã ra khỏi người cậu, quát:

- Con mẹ mày! Mày dám đụng đến em ấy, ông đây cho mày đi chầu diêm vương!

Cơn giận bốc lên, Tiêu Thần đánh đấm không ngượng tay, ra đòn đều nhắm chỗ hiểm, sức lực mười phần. Tên kia đương nhiên không phải đối thủ của Tiêu Thần. Tuy nhiên trước khi gục vẫn còn chống trả được đến gần 10 phút, xem ra cũng là kẻ có bản lĩnh.

Đến lúc bị đánh nằm bẹp một chỗ không bò dậy nổi vẫn rất cứng miệng:

- Cậu ấy là của tao! Của tao! Tiểu Đinh của anh! Anh thích em, anh muốn em.

Tiêu Thần máu nóng dồn lên não, một cước đạp thẳng khu vực giữa hai chân gã, khiến gã rú lên một hồi dài đau đớn. Hắn cúi xuống xách cổ gã lên, đạp thêm một phát nữa, gằn giọng:

- Ngậm miệng chó mày lại. Tiểu Đinh là bảo bối của tao mày nghe chưa hả? Có tin ông đây cho mày vĩnh viễn không mở miệng được nữa không?

Gã đã không còn hơi sức mà kêu, hai tay ôm lấy hạ bộ, máu chảy ra ướt đẫm...

(Dã man -_- thực sự tui thấy dã man cơ mà... kemeno -_-)

Tiêu Thần còn muốn đánh nữa, đánh chết thì thôi. Đời này hắn giết người còn ít sao? Nhưng hắn chợt nhớ, Chu Đinh rất ghét hắn giết người, nếu để cậu thấy cảnh này lần nữa, chắc chắn sẽ không muốn lại gần hắn nữa. Cho nên, xem ra tên kia gặp may. Hắn gọi cảnh sát, sau khi giải quyết xong gã thì bế Chu Đinh về nhà.

Tiêu Thần tắm rửa, thay quần áo cho cậu rồi đặt cậu lên giường. Nhìn những vết bầm tím trầy xước khắp người cậu, trong lòng hắn đau như xát muối. Cũng may tên kia chưa có làm gì đụng tới cúc hoa của cậu. Nếu không thì...

- Bảo bối, em có đau không? Có cần anh gọi Tuấn Kiệt không? - Tiêu Thần ôn nhu hỏi.

Chu Đinh vẫn chưa thôi nức nở, sụt sịt lau nước mắt:

- Anh chết luôn đi! Anh còn đưa em về làm gì? Không phải anh bỏ mặc em rồi sao? Không phải vứt em đi rồi sao? Hả?

Tiêu Thần ôm cậu vào lòng, vỗ về cậu:

- Bảo bối ngoan, đừng khóc. Anh sẽ đau lòng.

- Anh còn biết đau lòng? Lúc anh vứt em ngoài cửa sao không đau lòng?

- Anh xin lỗi, là do anh ngang ngược phách lối, không chịu tìm hiểu mọi chuyện kĩ càng đã trách em. Sau này anh không dám nữa. Đừng giận anh được không? Bảo bối, anh yêu em nhiều lắm. Anh rất sợ mất đi em. Cho nên anh... Bảo bối à, tha thứ cho anh nhé.

- Hức hức... Không... Tên hỗn đản nhà anh... Hu hu.

Tiêu Thần không trách cậu, lỗi là do hắn mà. Im lặng ôm chặt cậu hơn, lại gượng nhẹ để không khiến cậu đau. May mà hắn đến kịp, muộn thêm chút nữa e là phải hối hận cả đời mất.

- Tiểu Đinh, kết hôn với anh được không? - Sau một lúc lâu, hắn nói.

- Hả?

- Kết hôn với anh, anh muốn cả thế giới biết em là của anh, muốn bảo vệ em, yêu thương em, cưng chiều em cả đời. Kết hôn rồi, em sẽ là của anh, của riêng anh, không ai có thể cướp em đi nữa. Kết hôn với anh nhé. Bảo bối.

- Em... không thèm... Em...

Chưa nói hết câu, Tiêu Thần đã ghé môi hôn cậu. Đem toàn bộ yêu thương ra mà âu yếm cậu. Nụ hôn không cuồng dã si mê nhưng khiến cho tâm cậu một mảnh ngọt ngào. Lần này dù sao cậu cũng có lỗi, không chịu giải thích với hắn, biết tính hắn lại không chịu nhún nhường nên mới để xảy ra chuyện. Cho nên...không thể chỉ trách hắn...

- Bảo bối, đừng giận anh, kết hôn đi được không? - Giọng nói ấm áp mang theo cưng chiều vô hạn. Cậu là bảo bối tâm can, là cả thế giới của hắn. Vì cậu, hắn không tiếc gì cả, một đời vẫn muốn ở bên cậu.

- Ưm... em... em... đồng ý...

Chu Đinh ngượng ngùng đỏ mặt, chôn đầu trong lồng ngực hắn, lắng nghe tiếng trái tim hắn đập. Trái tim này, thổn thức vì cậu, hạnh phúc vì cậu, đau đớn vì cậu. Người đàn ông này là của cậu...

Tiêu Thần xoa xoa mái tóc cậu, hôn nhẹ lên trán, khẽ nói:

- Bảo bối, anh yêu em.

___

Giờ mọi người cho ta biết muốn đến luôn đám cưới hay chờ truyện Phong - Vỹ xong rồi mình đám cưới một thể???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.