Nhật Ký Thăng Cấp Ở Hậu Cung Của Nữ Phụ

Chương 180




Edit + beta: Linxu

Mặc dù “Tình Yêu Khuynh Thành” đã phát sóng hết, thế nhưng độ hot của nó trong lòng người xem lại hoàn toàn không có dấu hiệu tan biến, ngay cả khi phát sóng lại lần hai trên TV thì tỉ lệ người xem cũng cố định ở mức cao cao không hề suy giảm, quả thật đã làm cho các đoàn làm phim truyền hình khác hâm mộ ganh tị , đồng thời hối hận vì lúc đầu đã chọn sai thời điểm cho phát sóng trùng với bộ phim này.

Buổi tối Lê Thu mới ăn cơm xong vừa nằm lên giường nghỉ ngơi, liền nhận được điện thoại của Trịnh Hải.

“Lê Thu, Đài Truyền Hình Thanh Vũ mời đoàn làm phim “Tình yêu khuynh thành” tới tham gia chương trình phỏng vấn nghệ thuật của bọn họ,“ Ở đầu điện thoại bên kia Trịnh Hải vui vẻ ra mặt nói, “Lần này các nghệ sĩ chương trình mời tới đều là những người nổi tiếng nhất, cô nhất định phải nắm chắc cơ hội, biểu hiện thật tốt đó!”

“Tôi sẽ.” Lê Thu nói, rồi mới hỏi, “Có phải biểu diễn tiết mục gì không?”

Đời trước Lê Thu đã từng tham gia chương trình có tên “Giải trí cuối tuần” của bọn họ, diễn ra hơn mười năm, bình luận viên là vương bài Thanh Hải, tỉ lệ người xem TV mỗi cuối tuần đều xếp hạng chính giữa nằm trước một vài chương trình nghệ thuật khác trên cả nước.

“Lần này công ty sắp xếp cho cô cùng Lăng Duy cover bài hát chủ đề của “Tình yêu khuynh thành”, Trịnh Hải trả lời “Nếu cover lại mà có hiệu quả tốt công ty sẽ đưa lên đài phát thanh internet, coi như một cách để tuyên truyền.”

Sau khi nghe đến mấy cái này Lê Thu hơi ngây ra một lúc, đời trước khi cô là Đỗ Tình mặc dù nghề chính của cô là diễn viên, nhưng lại có khả năng biểu diễn ca hát, cho nên cô cũng từng phát hành không ít album, phản ứng cũng không tệ lắm.

Chỉ có điều khả năng ca hát của nguyên thân này Lê Thu không hiểu rõ lắm.

“Cô không cần quá lo lắng, “ Không nghe được câu trả lời của Lê Thu, Trịnh Hải cho rằng Lê Thu lo lắng mình hát không tốt: “Thanh âm của cô không khó nghe, chỉ cần không bị lạc nhịp thì khán giả cũng không để ý quá đâu.”

Những lời này trái lại rất đúng sự thật, Lê Thu vốn cũng không phải là ca sĩ chuyên nghiệp, người xem chỉ xem khuôn mặt của cô, cô lại không dựa vào việc bán album để kiếm tiền, chỉ cần có thể nghe được là tốt rồi.

“Tôi tới ký túc xá đón cô, mấy ngày tới đây nhớ nắm chặt thời gian luyện tập thật tốt với Lăng Duy.” Thật sự không được, thì sắp xếp cho hát nhép cũng không sao cả.

Chín giờ ngày hôm sau Trịnh Hải đón Lê Thu tới công ty.

Ngoại trừ Ca Vương Tần Lâm thì phòng thu âm mà Công ty EM sắp xếp cho Lê Thu cùng Lăng Duy là phòng chuyên môn lớn nhất.

“Tôi còn chưa từng nghe anh hát lần nào đấy!” Lê Thu mỉm cười nhíu nhíu mày, “Chỉ có điều được hát song ca với anh, Lâm Dung sẽ hâm mộ tôi chết cho coi.”

“Thân thể Tiểu Dung có tốt hơn không?” Lê Thu hỏi.

Dạ dày Lâm Dung yếu, nhưng lại có đặc tính tham ăn không chịu nghe lời, kết quả là bị viêm dạ dày vào bệnh viện, làm ông anh có hội chứng muội khống Lâm Thăng kia tức gần chết. Lê Thu đã từng tới thăm cô một lần, kết quả là bị khuôn mặt than tê liệt kia hù dọa tới nỗi chỉ ở được nửa tiếng đã phải dọn đồ về nhà rồi.

“Tốt hơn nhiều, hiện tại em ấy bị anh trai theo dõi chặt chẽ trong nhà, cái gì cũng không cho em ấy ăn,“ Lăng Duy cười rộ lên “Mỗi ngày em ấy chỉ có thể húp cháo trắng, thế này so với để em ấy chết còn khó chịu hơn!”

Lê Thu không nói gì.

Đối với một mặt hàng háu ăn mà nói thì đây quả thật là sống không bằng chết mà!

Ca khúc chủ đề của “Tình yêu khuynh thành” có tên “Lặng im” là do chính tay Thao Đao viết ca từ, tình yêu lớn lao dạt dào như sóng tràn bờ, vốn do Ca Vương Tần Lâm thể hiện, có hơn ba triệu lượt nghe trên mạng. Lần này vì để Lăng Duy cùng Lê Thu hát lại nên làm chút sửa đổi đơn giản, bởi vì độ khó ban đầu của bài hát rất cao, Lăng Duy và Lê Thu lại không phải là ca sĩ chuyên nghiệp, toàn bộ phiên bản mới đều được hạ bớt độ khó, âm vực không cần quá rộng, độ cao cũng vừa phải dựa vào âm vực là chính.

Lần này người chế tác bản cover cho bọn họ thế mà lại là người chế tác chuyên môn riêng của Tần Lâm, cũng là giám đốc âm nhạc của EM Thời Phàn, xem ra EM thật sự ôm kỳ vọng rất lớn.

“Chất giọng của Lăng Duy hơi yếu, nhất định phải tăng cường sức bật,“ Thời Phàn cau mày nhìn hai người, “Lê Thu cô biểu diễn một đoạn trước đi, tôi nghe thử xem trình độ của cô đã tới đâu.”

Lê Thu gật gật đầu, đi vào phòng thu đóng cửa lại.

Đeo tai nghe lên đầu, Lê Thu cẩn thận nhìn lời bài hát cùng giai điệu sau khi được soạn lại một lần, rồi mới làm dấu tay ra hiệu bắt đầu với bên ngoài.

Âm nhạc chậm rãi vang lên, Lê Thu nhắm mắt lại để cho chính mình tan vào trong tình cảnh của “Tình yêu khuynh thành”,

“Đối mặt anh trái tim em gợn ngàn con sóng

Mỗi lần gặp nhau, em không thể quên mối hận nước nhà

. . .

Đối mặt anh em không nói nên lời

Nhìn vào anh em cam tâm tình nguyện

Hãy để em say trong nụ cười anh

Mãi mãi lâu dài”

Giọng hát của Lê Thu không phải giọng ca non nớt của một thiếu nữ, mà hơi khàn khàn một chút, cảm giác như khóc như kể như muốn đưa người nghe vào niên đại ngày ngày sống trong khói lửa kia, theo thanh điệu lên xuống của cô, tình cảm của người nghe cũng theo đó xao động.

Lê Thu biểu diễn hết thì nhìn thấy Thời Phàn làm một dấu tay cho cô đi ra, liền tháo tai nghe xuống.

“Tốt, kỹ xảo rất hoàn thiện, tình cảm cũng rất tốt, chỉ là lúc chuyển tông còn có chút lỗi nhỏ,“ Thời Phàn hài lòng gật gật đầu, “Nhưng mà nói tóm lại, cô làm tốt lắm.”

“Cảm ơn giám đốc Thời.” Lê Thu cười.

“Lê Thu cô hát thật quá tốt, tôi lại có thêm nhiều áp lực rồi!” Lăng Duy thở dài một tiếng.

“Quả thật cậu nên học hỏi người ta, giọng hát của Lê Thu còn có khí thế hơn cậu.” Thời Phàn không chút khách khí phê bình.

“Uyển chuyển một chút không được sao!” Lăng Duy không biết làm sao xoa xoa trán “Thật không nể mặt người khác mà.”

Thời Phàn tặng cho anh một cái liếc xéo.

Bởi vì trình độ của Lê Thu hơi cao, làm cho Lăng Duy bị Thời Phàn liên tục bắt bẻ một lúc lâu, thu đi thu lại mười mấy lần tới nỗi cổ họng sắp bốc khói, Thời Phàn mới miễn cưỡng đồng ý cho nghỉ ngơi, rồi lại tiếp tục sau.

Khi ăn cơm trưa Lăng Duy nhẹ nhàng tốt tính cũng không chịu nổi, không ngừng theo sát Lê Thu mà oán trách.

“Tôi không bao giờ muốn bị Thời Phàn giám sát quá trình thu âm thêm lần nữa,“ Lăng Duy oán hận cắn một miếng thịt kho tàu, “Cũng chỉ có Tần Lâm có thể chịu được!”

“Thế này chứng minh giám đốc Thời là người có trách nhiệm!” Lê Thu nói, “Bằng không sao mỗi một album của Tần Thiên vương đều có thể coi là tinh phẩm được!”

Năm nay Tần Lâm 31 tuổi, mặt mày tuấn tú, là nhân vật số một số hai trong giới ca sĩ, lượng album tiêu thụ hàng năm có hơn trăm ngàn bản, phong cách âm nhạc của anh đa dạng, vô luận là nhạc dance, nhạc pop, hay đại chúng anh đều từng thử qua, không có cái nào không tốt, giải thưởng âm nhạc lớn hàng năm đều giành vào tay. Các nhà phê bình trong giới âm nhạc đều đánh giá anh là vương giả được sinh ra dành riêng cho âm nhạc.

“Tần Lâm quả thực không tầm thường.” Về điểm này Lăng Duy vô cùng đồng ý.

Mỗi lần Lăng Duy gặp Tần Lâm anh ấy đều đang sáng tác bài hát, Tần Lâm nói linh cảm mỗi ngày có rất nhiều bất cứ lúc nào cũng phải nhớ kỹ, thật là cẩn thận!

Lê Thu cùng Lăng Duy luyện hát song ca, cuối cùng cũng đạt tới yêu cầu của Thời Phàn.

“Lê Thu, cô hát khá hay, đã từng suy xét tới việc bước vào giới âm nhạc chưa?” Thời Phàn đánh giá cao năng lực của Lê Thu.

“Cảm ơn giám đốc Thời đã khen ngợi,“ Lê Thu ngỏ lời cảm ơn, rồi mới lắc đầu, “Tôi vẫn ưa thích làm diễn viên hơn.”

Thời Phàn gật gật đầu, anh cũng xem qua “Tình yêu khuynh thành” kỹ thuật diễn của Lê Thu quả thật hiếm có, tương lai sẽ có cơ hội phát triển nhiều hơn.

“Khoảng chừng tháng mười một A Lâm sẽ phát hành một Album, nếu đến lúc đó có thời gian có sẵn lòng hợp tác với A Lâm chứ?” Thời Phàn mở lời mời Lê Thu. Phải biết rằng, album của Tần Lâm không phải ai cũng có thể tham gia.

“Có thể hợp tác với Tần Thiên Vương là vinh hạnh của tôi!” Lê Thu mỉm cười đồng ý, “Tôi sẽ cố gắng hết sức!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.